Kì lạ, số 2 nói chuyện nhanh gấp đôi người bình thường mà tính tình lại không vội? Vì thế tôi hỏi bà mối: "Thời kì nhất định là thời kì gì, chẳng lẽ bọn họ cũng có chu kỳ sinh lý giống phụ nữ trái đất?"
"Nói không sai!" Bà mối cười giòn tan: "Cô suy nghĩ chu đáo lắm, những người khác căn bản sẽ không để tâm vấn đề này, vậy nên số 1 mới tôn trọng cô."
Thôi đừng nói đến số 1 nữa, vừa nghĩ đến anh ta, lòng tôi liền quặn đau. Đẹp trai như vậy, giọng nói êm tai như vậy... Lần đầu tiên tôi rung động nha! Lần đầu tiên luôn khiến người ta hoài niệm, ngoại trừ Lâm Tuấn Kiệt.
"Chu kỳ thế nào? Đừng đánh trống lảng nữa, nếu anh ta không có vấn đề, ngày mai tôi còn tính toán đi đăng kí kết hôn đáy. Nói mau nói mau!" Tôi thúc giục, chuyện lớn cả đời, không thể qua loa được.
Bà mối dịu dàng đáp: "Có một số việc chúng tôi không được chủ động nói, trừ khi khách hàng yêu cầu. Số 2 chỉ nóng vội vào kỳ động tình, mỗi khi đến kỳ động tình, đàn ông của tinh cầu đó sẽ cuồng nhiệt theo đuổi cô gái mình thích, kết hôn xong liền gắn bó keo sơn, đến tận khi động tình kết thúc."
Tôi đen mặt, này thì khác gì kì động dục của mấy loài động vật trên trái đất? Tôi hỏi tiếp: "Sau khi kết thúc thì sao?"
Bà mối khanh khách bật cười: "Đương nhiên là phụ nữ trông nom con cái, đàn ông đảm bảo kinh tế, cho đến kỳ động tình tiếp theo. Nhưng một khi có con, hai bên sẽ phải chăm lo đứa con đến tuổi trưởng thành. Ở tinh cầu của số 2, sáu mươi tuổi mới được coi là trưởng thành, mà dựa theo tuổi thọ của người trái đất, cơ bản đợi xong thời gian ấy thì cũng gần đến lúc từ giã cõi đời."
Không ổn, có điểm gì đó không ổn. Sáu mươi tuổi trưởng thành không phải vấn đề lớn, dù sao số 2 có nhiều tiền, tìm vài người bảo mẫu là được. Nhưng kỳ động tình có rất nhiều điểm đáng nghi, vì thế tôi liền hỏi: "Kỳ động tình của bọn họ kéo dài bao lâu?"
"Một năm!" Bà mối lập tức trả lời.
Một năm, quả thật cũng đủ sinh con đẻ cái, trừ khi thân thể có vấn đề.
Tôi lại hỏi: "Vậy sau khi kỳ động tình kết thúc, thời gian đến lần tiếp theo là bao lâu?"
Bà mối nói ra một đáp án khiến tôi suýt chút nữa thì hộc máu: "Bốn mươi năm!"
"A?!!" Tôi thất thanh kêu lớn: "Bốn mươi năm, có nhầm không vậy?"
"Quả thật là bốn mươi năm." Có vẻ bà mối đã sớm biết tôi sẽ phản ứng như vậy, rất kiên nhẫn giải thích tường tận: "Tộc người của số 2 sống rất lâu, cả đời có hai mươi kỳ động tình, cũng đủ để bọn họ nuôi dưỡng hậu đại. Bốn mươi năm là thời gian chọn lọc tự nhiên, đứa bé đến bốn mươi tuổi cơ bản có thể chăm sóc bản thân, bọn họ cũng đủ tiềm lực để nuôi dưỡng thế hệ tiếp theo. Hai mươi năm sau đó là thời gian đứa bé tiếp nhận tri thức, đến sáu mươi tuổi là có thể gây giống hậu đại. Cũng giống như người trái đất mười ba tuổi có khả năng sinh sản, nhưng tốt nhất vẫn là hai mươi tuổi trở lên."
"Trong bốn mươi năm đó bọn họ cũng phải làm chuyện gì khác chứ?" Tôi ôm một tia hi vọng, chuyện giường chiếu của con người, đâu phải khi nào cũng vì mục đích sinh sản.
Bà mối hiểu ý tôi, vô cùng khẳng định trả lời: "Hết kỳ động tình bọn họ sẽ không làm gì hết, chỉ chăm lo con cái mà thôi, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm chuyện phòng the! Cô phải thông cảm chuyện này, như vậy mới có thể chuyên tâm chăm sóc con cái cùng bọn họ."
Tôi chảy mồ hôi như mưa, chỉ hạnh phúc một năm, còn bốn mươi năm sau phải sống như nữ tu sĩ, là người trái đất đều sẽ không chịu nổi. Tôi bật thốt: "Thế thì ly hôn!"
"Không được ly hôn!" Lúc này bà mối vô cùng nghiêm túc: "Chưa tới kỳ động tình tiếp theo, đàn ông sẽ trở nên cực kì ích kỉ vì con cái. Nếu người vợ phân tâm không chăm sóc tốt đứa con, cô ta sẽ lập tức bị chồng giết chết. Luật pháp vũ trụ đặc xá cho hành động này, bởi vì đó là bản năng của bọn họ, không thể khống chế được. Vậy nên trong bốn mươi năm, đừng nghĩ đến việc ly hôn vứt bỏ gia đình."
Hiểu rồi, cuối cùng thì tôi cũng hiểu rồi! Tôi há miệng nửa ngày không khép lại được, ánh lửa tình yêu trong mắt số 2 quả thật tồn tại, nhưng chỉ tồn tại một năm. Anh ta yêu tôi, nổi điên muốn kết hôn với tôi đều là bản năng không thể khống chế. Nếu tôi đồng ý, bốn mươi năm nữa tha hồ trải nghiệm đời sống hôn nhân không tình dục, chỉ chăm chăm nuôi nấng con cái cùng số 2. Bốn mươi năm... Còn độc ác hơn cả mười lăm năm của số 1! Bốn mươi năm sau, số 2 nhất định sẽ tìm cô gái khác, bởi vì bà mối đã nói rõ ràng, bọn họ đi tìm đối tượng sinh con đẻ cái, mà không phải bà cụ già hơn sáu mươi tuổi.
Tôi không phải thần thánh, không sáng tạo được kỳ tích y học, hơn sáu mươi tuổi có thể "Trai già nhả ngọc". Nhìn số 2 còn trẻ còn khỏe đi tìm người tình mới, mà năm tháng còn thừa của tôi phải dựa vào đứa con vị thành niên để nhận tiền tiếp tế. Giàu sang phú quý thì ích gì, quả thực là ai oán chốn thâm cung.
Tôi tê liệt ngã xuống sofa, vô lực thều thào: "Có thể từ chối số 2 giúp tôi được không? Tôi thật sự không chấp nhận nổi cuộc hôn nhân như vậy."
"Việc này hơi khó!" Câu trả lời của bà mối làm lòng tôi trầm xuống: "Một khi coi trọng, trừ khi có đối tượng thích hợp hơn xuất hiện, bằng không bọn họ sẽ không buông tay, sẽ dùng tất cả thủ đoạn cho đến khi theo đuổi thành công!"
Tôi đau khổ nhăn mặt, dù sao việc xấu hổ gì cũng bị bà mối nghe rồi, vì thế tự giễu: "Chẳng lẽ bốn mươi sau năm tôi phải trở thành khách quen của cửa hàng đồ chơi tình dục?"
"Khụ khụ..." Bà mối mất tự nhiên ho khan hai tiếng: "Khả năng cô không được dùng mấy thứ ấy đâu, bởi vì số 2 sẽ cảm thấy nếu bị đứa nhỏ bắt gặp, chúng sẽ bị ảnh hưởng không tốt. Những thứ có ảnh hưởng không tốt, tất cả đều bị cấm chỉ."
"Chẳng lẽ tôi dùng trong mật thất cũng không được? Bốn mươi năm, không phải bốn mươi ngày, cũng không phải bốn năm, mà là bốn mươi năm!" Tôi oán ai kêu trời kêu đất. Mà bà mối cũng không nói tiếp, chỉ xập xình cười cười.
Còn cười nữa? Tôi nhất thời hết hồn, phảng phất có thể nhìn thấy bắt đầu từ sáng mai, số 2 sẽ ngồi trên chiếc limousine sang trọng, mỗi ngày đến tán tôi. Anh ta sẽ dùng sắc đẹp dụ dỗ tôi, dùng hàng rương châu báu mê hoặc trái tim tham tiền của tôi. Cho dù tôi từ chức, lập tức đi lưu lạc chân trời góc biển, lấy tiềm lực tài chính của số 2 cũng đủ để tìm ra tôi trong lãnh thổ Trung Quốc bé tí so với cả cái vũ trụ này.
Có số 2 ở đây, tôi muốn trốn cũng không được, ngay cả cuộc sống bình thường cũng khó cam đoan. Đợi một năm sau anh ta hết kỳ động tình, căn bản tôi cũng giảm mất mười năm tuổi thọ. Còn không bằng gả cho anh ta, vui vui vẻ vẻ một năm trời, sau đó ít nhất có ăn có uống có con có cái, còn có tiền tài để giết năm tháng dài dòng buồn bực.
Nhưng tôi không thể thỏa hiệp dễ dàng được, nhất định vẫn còn đường sống, phải nỗ lực hết sức vì tương lai. Tiền tài thì sao, đời sống sinh hoạt vợ chồng mới là quan trọng nhất.
Vì thế tôi lấy lại tinh thần, bắt đầu tìm đường máu thoát thân: "Kiểu phụ nữ thế nào thì số 2 mới thấy hứng thú hơn tôi? Đúng rồi, cô cứ bảo tôi có vấn đề về sinh dục, trong một năm có lẽ không mang thai được, lãng phí kỳ động dục... Không không, là kỳ động tình của anh ta!"