Giãy dụa lại giãy dụa, sao lại đau khổ thế này?
Trước kia nằm mơ tôi vẫn luôn hi vọng có một đại gia đẹp trai cầu hôn mình, yêu mình đến chết đi sống lại. Hiện tại có đây, thì lại bắt đầu do dự. Phụ nữ đúng là tổng thể mâu thuẫn!
"Xin lỗi anh, việc này bất ngờ quá! Để tôi suy nghĩ thêm được không?" Tôi lấy hết dũng khí, tích lũy tất cả sức lực, nhẹ nhàng đẩy số 2 ra. Sau khi nói hết lời, tôi lại muốn đi tìm chết!
Rất kỳ quái, từ hôm qua đến giờ, sao tôi lại cứ muốn đi tìm chết? Trước kia làm việc căng thẳng cỡ nào tôi cũng chưa từng nghĩ tiêu cực như vậy. Đang sống yên lành, vì sao phải chết? Ai muốn chết thì đi mà chết!
"Tình yêu của tôi, em suy nghĩ nhanh lên, tôi cho em năm phút. Nếu chưa đủ thì mười phút!" Số 2 ôm chặt tôi, thở hổn hển.
Năm phút... Mười phút... Quyết định chuyện đại sự cả đời trong thời gian ăn một bát mì sợi?
Có lẽ không chờ được, số 2 chuyển từ lời nói sang hành động, đẩy tôi ngã xuống ghế, nâng cằm tôi lên, sau đó dán đôi môi nóng cháy của mình xuống.
Sao lại hôn nữa, trước kia chỉ bị Lâm Tuấn Kiệt hôn, từ hôm qua tới giờ không biết ăn phải vận số gì, liên tiếp bị hai soái ca hôn. Chẳng lẽ cách thể hiện cảm xúc của người vũ trụ không giống người trái đất, nhất thiết phải hôn? Rất thẳng thắn, rất quyết đoán, mới gặp lần đầu nhưng có thể hôn ngay tại trận.
Ấm quá, ít nhất phải có bốn mươi lăm độ, như núi lửa phun trào, lực hút còn rất lớn. Tuy không phải hôn sâu, nhưng số 2 hút mạnh một cái, lúc tách ra, đôi môi tôi đã có chút sưng đỏ.
Số 2 thở hổn hển, cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt màu nâu phảng phất vì tình yêu mà tóe ra ánh lửa. Số 2 nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hồng nhuận của tôi, ngón tay như mang theo dòng điện, làm cơ thể tôi tê dại.
"Nếu em yêu tôi bằng một nửa tôi yêu em thì tốt rồi, nhất định em sẽ đồng ý!" Ánh mắt số 2 lại hiện ra đau khổ, tôi không chịu nổi nhất chính là mắt này. Quả thật giống cầm dao đâm từng nhát từng nhát vào tim tôi.
Tôi là người dễ mềm lòng, đặc biệt dễ mềm lòng trước đại soái ca có khí chất của hoàng tử dầu mỏ Trung Đông. Tôi thầm nghĩ tước vũ khí đầu hàng, lập tức đi đăng ký kết hôn, sau đó đi du lịch vòng quanh thế giới, hưởng thụ cuộc sống hôn nhân lãng mạn, được sủng ái đến trọn đời. Paris... Thụy Sĩ... Dubai... Thổ Nhĩ Kỳ... Chỉ nghe thôi cũng khiến cho người ta mê muội!
Thở dài một tiếng, dụ hoặc thật khó từ chối. Tục ngữ nói đúng, duyên phận đến muốn tránh cũng không được. Cho dù tôi có ý chí cứng như sắt thép của liệt sĩ cách mạng, cũng không trốn được cánh cửa hôn nhân rộng mở chào đón, châu báu trang sức chờ tôi trở thành chủ nhân, tour du lịch toàn cầu vẫy tay đón đợi.
Cuối cùng... Không nghĩ ra cách nào hay, tuy rằng thật mất mặt, nhưng chỉ có thể làm như vậy!
Tôi níu chặt lấy bộ vest xa xỉ của số 2, tựa đầu vào ngực anh ta, khóc lóc nức nở: "Đại ca, tha cho tôi đi, cho tôi thêm chút thời gian đi, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi... Nếu không muốn sau này tôi hối hận, dẫn đến cả hai chán ghét nhau, xin anh, đừng bắt tôi đồng ý vào lúc này!"
"Két két két két..." Người lái xe luôn luôn im lặng đột nhiên phát ra một tràng âm thanh kì lạ, tuy nhỏ nhưng rất chói tai, cũng may chỉ kéo dài một lúc.
"Cô gái đáng thương!" Số 2 thương tiếc ôm tôi: "Xem ra tôi sốt ruột quá rồi, ngay cả lái xe cũng bị em chọc cười. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta cười đấy."
Tôi giãy dụa ngồi dậy, không quen hành động thân mật trước mặt người khác. Số 2 thật sự quá quyến rũ, khiến tôi nhất thời quên mất điểm này.
"Chất giọng đặc biệt quá, anh ta luôn nói thế này sao?" Tôi chuyển đề tài để xóa bớt không khí xấu hổ.
"Két... Két két..." Lái xe lại phát ra vài tiếng kêu có quy luật. Một người đàn ông trưởng thành lại có giọng nói chói tai, rất thú vị cũng rất kì lạ.
Số 2 vươn tay ôm tôi vào lòng, thì thầm bên tai tôi: "Nghe thấy không, đó là cách nói chuyện của anh ta."
Cứ nói bình thường là được rồi, sao phải ghé sát môi vào tai tôi? Cảm giác tê dại làm tim tôi đập loạn nhịp, thiếu chút nữa thì lắc lư ra bệnh tim!
"Cho tôi xuống xe đi, về nhà xong tôi sẽ mau chóng cho anh câu trả lời thuyết phục." Tôi thở hổn hển yếu ớt cầu xin, hai tay níu chặt cổ áo, bảo vệ bộ ngực bé nhỏ, bởi vì tôi cảm giác số 2 đang muốn thò tay vào. Cứ cho là tôi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng với bộ ngực cup B bên trái có thể nhét di động, bên phải có thể giấu hộp phấn nền này, tôi vẫn rất hài lòng. Tốt xấu gì cũng là khu cấm địa, đề phòng trước vẫn hơn.
"Đưa cô ấy về nhà đi!" Số 2 dặn lái xe xong liền hỏi tôi sống ở đâu, thấy ánh mắt của tôi hơi do dự, lập tức mỉm cười: "Không cần lo lắng, nếu chúng tôi muốn biết, không chuyện gì trên trái đất có thể giữ bí mật. Vậy nên cứ yên tâm nói địa chỉ với tôi, không được em cho phép, tôi sẽ không vào nhà em nửa bước."
Xem ra chỉ số thông minh của người ngoài hành tinh rất cao, nhắm mắt lại cũng đoán được người trái đất nghĩ gì. Tôi nhẹ giọng lẩm bẩm: "Thật ra tôi chỉ lo chiếc xe này quá chói mắt, đứng dưới nhà tôi sẽ bị người khác hoài nghi thôi."
Rốt cuộc tôi không từ chối được số 2, bởi vì anh ta thật sự rất ga lăng, chỉ ôm tôi chứ không làm chuyện gì thân mật quá.
Xe đỗ cách nhà tôi không xa, số 2 lưu luyến không rời nắm tay tôi, dùng cặp mắt to xinh đẹp, lông mi cong cong ẩn tình nhìn tôi: "Ngày mai chúng ta gặp lại được không?"
Không chịu nổi, thật sự là không chịu nổi, tôi nhanh chóng gật đầu. Trong lòng tà ác nghĩ: Này soái ca, tuy tính tình anh nóng vội, nhưng cũng có thể do phong tục bất đồng. Dù anh không muốn gặp tôi, tôi cũng muốn gặp anh. Thật vất vả gặp được một đối tượng lắm tiền thích kết hôn, nói gì cũng không thể để anh trốn thoát! Phải bắt được, tóm chặt, dùng mọi biện pháp đi lĩnh giấy kết hôn trong vòng một tuần.
Số 2 thấy tôi đồng ý, khuôn mặt đẹp trai liền lộ ra nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, tản ra ánh sáng tình yêu: "Thân ái, ngày mai gặp lại!"
Chẳng lẽ yêu tôi thật rồi sao? Hay là suy nghĩ lại, đi kết hôn bây giờ? Thôi, không nên nhanh quá, hết thảy phải tiến tới từ từ. Hay là kết hôn đi, khó lắm mới gặp một người đàn ông tốt như vậy, không đồng ý thì đúng là tên ngốc...