Mạng Xem Mặt Vũ Trụ

Chương 11: Gặp gỡ số 2 (1)




Ngồi ở trong quán cà phê, từ từ uống nước chanh, tôi có chút lo lắng. Đây không phải nơi cao cấp nhất, vì sao người có thu nhập một trăm ngàn đô một năm lại chọn chỗ này?

Sáng thứ bảy rất nhiều quán vẫn chưa mở cửa, chỉ có quán này mở lúc 8 giờ rưỡi. Khách hàng rất ít, qua mười phút mới có ba người bước vào. Tôi chọn một góc tương đối khuất, nhưng có thể quan sát rõ cửa ra vào. Nhìn nhìn thời gian trên di động, đã tám giờ năm mươi chín phút.

Số 2 sẽ không đến muộn đấy chứ? Sẽ không là người chỉ thích kết bạn chứ không muốn kết hôn đấy chứ? Một vị chủ tịch vĩ đại tựa thái dương từng nói: Yêu đương không tính tới kết hôn thì chỉ là kẻ đùa giỡn lưu manh.

Thôi cứ tắt di động trước đã, bằng không lát nữa đang nói chuyện vui vẻ, Lâm Tuấn Kiệt lại gọi đến thì đúng là phiền toái.

Khi tôi vừa tắt điện thoại, đặt lên mặt bàn, đồng hồ treo tường vừa vặn chỉ chín giờ, mà cửa tiệm cũng vừa vặn mở ra.

Thời gian như ngừng lại, cửa tiệm cà phê như bị vô hạn phóng đại, một đại soái ca như Hứa Văn Cường trong "Bến Thượng Hải" hiên ngang xuất hiện. Không cần phải nói, nhất định là số 2, bởi vì trong cuộc sống hiện thực, xác suất soái ca cỡ này hiện ra trước mắt dân đen chúng tôi gần như bằng không, mà ngày hôm qua vừa xuất hiện một người. Tuy số 2 không đẹp trai bằng số 1, nhưng cũng đủ để trái tim thiếu nữ loạn nhịp không thôi!

Nghĩ đến số 1, đến bây giờ tim tôi vẫn còn đau quá, nói không rung động là nói dối! Soái ca, bốn triệu... Vì sao, vì sao? Thiên ý trêu người!

Số 2 cao chừng 1m8, mặc bộ vest cao cấp không có một nếp nhăn, mũi cao môi đỏ mọng, cặp mắt to màu nâu, khuôn mặt giống người Trung Đông. Phong thái cao quý lạ thường, có nét giống hoàng tử dầu mỏ Arab, toát ra ánh sáng kim cương lóa mắt... Hơ, thế nào lại nghĩ đến tiền?

Không trách tôi được, ai bảo Lâm Tuấn Kiệt quá bình thường! Nói bình thường đã là khích lệ anh ta, chính xác là rất nghèo, ngay cả nhà riêng cũng không có, chẳng lẽ muốn điều kiện sống của tôi thụt lùi về những năm tám mươi, ba người chen chúc trong căn phòng mười lăm mét vuông?

Số lượng khách ít ỏi trong tiệm cà phê đều nhìn số 2 như nhìn phượng hoàng ra khỏi tổ, cách liên tưởng hay quá, cuối cùng thì tôi cũng tìm được câu thay thế cho thành ngữ "Hạc trong bầy gà" rồi.

Số 2 nhìn quanh một vòng, lập tức hướng ánh mắt về phía tôi, nhìn lướt qua nửa người trên của tôi. Còn chưa đợi tôi thưởng thức xong bộ vest xa hoa mấy vạn tệ cùng với chiếc kẹp caravat đính kim cương lòe lòe tỏa sáng, số 2 đã bước nhanh tới cạnh bàn.

"Cô Thư, rất vinh hạnh được gặp!" Số 2 cầm tay nâng tôi dậy, dùng ánh mắt nóng cháy đánh giá tôi lần nữa, sau đó buông tôi ra, rút chiếc ví da thật từ túi quần âu, lấy tờ một trăm tệ ném lên bàn rồi kéo tôi ra ngoài.

"Này này, không hết nhiều thế đâu. Nước chanh chỉ mất mười tám tệ!" Tôi ngây ngốc để số 2 kéo đi, gần như là chạy chậm.

"Coi như thiệt hại nhỏ, tôi không thiếu chút tiền ấy!" Số 2 đẩy cửa bước ra.

Thật hào phóng, nhưng tôi thiếu tiền nha, rất thiếu là đằng khác! Ngày hôm qua còn tổn thất ba trăm tệ... Không đúng, là bốn triệu ba trăm tệ, nghĩ đến mà đau lòng.

Ra khỏi tiệm cà phê, tôi lại một lần không biết nói gì. Một chiếc xe cao cấp màu đen dài chừng bảy mét đang đỗ trên đường cái, cộng thêm người lái xe đứng cạnh mặc bộ vest đen, đội mũ đen, đeo bao tay trắng, trông sạch sẽ lịch sự hơn đại đa số thành phần tri thức đi làm.

Sao mấy tên ngoài hành tinh này lại lắm tiền như vậy? A, đúng rồi, tôi đã chọn thu nhập tối đa là năm mươi triệu đô cơ mà.

Số 2 căn bản không mời tôi lên xe, mà là trực tiếp nắm tay tôi kéo lên.

Lái xe đóng cửa lại xong, nhanh chóng ngồi vào ghế lái, cho xe chạy với vận tốc gần quá mức cho phép trong nội thành.

"Lái xe không phải người trái đất, cô muốn hỏi gì cứ tự nhiên, tôi rất vui lòng được trả lời." Tốc độ nói chuyện của số 2 nhanh gấp đôi người bình thường, hai tay còn nắm chặt tay tôi, si mê tràn đầy hai mắt, khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng.

Tôi nghĩ nghĩ, hay hỏi anh ta làm gì trước đi, sao lại nhiều tiền như vậy, đừng nói là đại ca xã hội đen, chuyên môn đi giết người cướp của, buôn bán hàng hóa trái pháp luật: "Xin lỗi, tôi muốn biết anh làm nghề gì trên trái đất."

Tôi vừa nói xong, số 2 lập tức trả lời đầy đủ: "Tôi kinh doanh hàng hóa bán lẻ ở Anh quốc, vừa tới trái đất nửa năm. Bởi vì thời gian đầu bận khai trương nên tuần trước mới đăng kí web xem mặt. Tôi thích phụ nữ da vàng, thích màu tóc, ánh mắt, sống mũi hơi thấp của họ. Tôi muốn đối phương là người chung thủy và có trách nhiệm, vậy nên trang web đề cử cô, nói cô là người phù hợp nhất. Cô là người đầu tiên tôi đi xem mặt, tôi cảm thấy rất vừa lòng."

Còn chưa nói xong, xe đã dừng lại trước cửa hàng trang sức, số 2 vội vội vàng vàng kéo tôi vào tiệm.

Số 2 cao lớn anh tuấn đứng giữa vàng bạc châu báu, hai tay nắm chặt tay tôi, hơi cúi đầu, đôi mắt màu lá cọ tràn đầy tình yêu không thể kiềm chế. Luôn luôn nói chuyện nhanh, lần đầu tiên số 2 dùng tốc độ bình thường nói với tôi: "Tôi yêu em, gả cho tôi đi! Trang sức nơi này tùy em lựa chọn, coi như quà cưới tôi tặng em."

Hơ? Tôi trừng lớn mắt, suýt chút nữa thì hét lên. Cho rằng bản thân nghe lầm, còn chưa gặp được năm phút đồng hồ mà số 2 đã muốn cưới tôi?

"Tôi rất thật lòng, tôi vừa gặp em đã cảm thấy thích em, chúng ta kết hôn đi!" Lời thổ lộ của số 2 làm tất cả nhân viên trong cửa hàng choáng váng, có mấy người còn hâm mộ kêu lên nho nhỏ.

Thấy tôi thất thần, số 2 lại tiếp tục nói một tràng lời ngon tiếng ngọt, nhiệt tình như ánh nắng Địa Trung hải ban trưa: "Nhận lời đi, chỉ cần em nhận lời. Xe của tôi, biệt thự ở Trung Quốc của tôi, cả tiền gửi ngân hàng của tôi đều sẽ thuộc về em. Sau khi có con, mỗi tháng tôi sẽ cho em tiền sinh hoạt, cam đoan để em sống cuộc sống giàu có. Tuy em không cần tiền, nhưng tôi chỉ làm được như vậy, bởi vì tôi không biết trừ kính dâng vật chất cho nữ vương của mình ra, tôi còn làm được những gì!"

Đừng nói nhân viên ở đây, ngay cả tôi cũng mềm nhũn hai chân rồi!

Không được không được, tôi lại một lần đầu váng mắt hoa! Không nghĩ hôn nhân lại tới nhanh như vậy, chưa đầy năm phút đồng hồ đã câu được một anh chàng đẹp trai siêu cấp nhiều tiền. Đầu óc ong ong, tiếng chuông nhà thờ như vang lên trên đỉnh đầu, rơi lệ nha, rơi lệ! Cô gái phổ thông như tôi, cuối cùng cũng đợi được mùa xuân về rồi! Web xem mặt vũ trụ, ta yêu mi!