Nhưng lúc đó, Lục Kiến Vi không nên chết! Cuối cùng là Ngụy Vọng đã đi đến Diêm Phủ đòi lại, lần mở cửa Diêm Phủ đó là do Ngụy Vọng.
Dĩ nhiên Diêm Phủ không thể dễ dàng đồng ý! Vì mọi thứ đều đã được định sẵn, dù Lục Kiến Vi kiếp trước là người có công đức lớn nhưng cũng chưa đến mức đó.
Cuối cùng Ngụy Vọng và Diêm Phủ đã đạt được một thỏa thuận, có được hình thức nhiệm vụ thông qua điện thoại, như vậy công đức sẽ liên tục được hòa vào Diêm Phủ và Lục Kiến Vi là người thực thi, sẽ nhận được tuổi thọ tương ứng.
Bình âm dương là món quà từ Diêm Phủ, đúng như cô đã dự đoán... Công đức mình chính là đến Diêm Phủ.
Có thể nói đây là sự trao đổi công bằng.
Lục Kiến Vi lặng lẽ nghe, càng lúc càng cảm nhận được sự lợi hại của sư phụ, còn những chuyện của Diêm Phủ thì hiện tại cô tạm thời chưa thể tiếp xúc được.
Cô từ phòng bước ra ngoài, Lục Trường Lan vừa lúc trở về.
Lục Trường Lan thấy cô có vẻ không vui, liền quan tâm hỏi: "Sư tỷ, có chuyện gì vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái không?"
Lục Kiến Vi lắc đầu,"Sư phụ đang ở bên trong, sư đệ vào đi."
Lục Trường Lan thấy cô dường như không có gì mới vào bên trong.
Lái Sáng hôm sau, bên ngoài Xuất Vân Quan đã có rất nhiều người.
Các bà thím ở hẻm Hoàng Hoa cầm hạt dưa, từng nhóm nhỏ tụ tập bên ngoài vừa ăn vừa bàn tán chuyện của Xuất Vân Quan.
"Làm sao mà đông thế, trước chỉ có vài người, họ đến đây làm gì vậy, có hội chợ không?"
"Không phải hội chợ đâu, Xuất Vân Quan bao giờ có làm hội chợ đâu."
Họ đã sống ở hẻm Hoàng Hoa này hàng chục năm, chưa bao giờ nghe Xuất Vân Quan tổ chức hội chợ.
Một người đáp: "Có cả người lớn lẫn trẻ nhỏ, không lẽ làm chuyện gì không thể nói được hay là bán hàng đa cấp?"
"Không phải đâu, bán hàng đa cấp làm gì được như thế này?" Sau một hồi thảo luận, họ nhìn thấy đám đông các cô gái trẻ và chàng trai tiếp tục vào con hẻm, hướng thẳng đến Xuất Vân Quan.
Một số thậm chí còn không biết đường nên đã hỏi bọn họ.
Hôm nay Tô Khúc Trần và Trần Viễn Phương đều mặc đạo bào, được Lục Kiến Vi sai đi tiếp đón khách hành hương.
Thấy Tô Khúc Trần là một anh chàng điển trai, các cô gái liên tục chụp ảnh! Sau đó đăng tải lên Weibo kèm với định vị.
Chủ đề này bỗng chốc trở thành đề tài nóng.
Còn Lục Kiến Vị! Cô và Lục Trường Lan chuẩn bị mâm hoa quả và hạt dưa ở sân sau... Có người đi đường xa đến cũng phải mời họ chút điểm tâm.
Tối qua, Lục Trường Lan mới trở vê! Lúc đó, Ngụy Vọng vẫn chưa đi nên anh liền vào gặp sư phụ nói chuyện.
Khi đi ra, mặt anh đỏ bừng như mây lửa, như thể sốt cao.
Lục Kiến Vi hỏi thăm anh nhưng Lục Trường Lan không nói, thậm chí còn có phần lời nói không mạch lạc, không biết đã bị kích động điều gì.
Mâm trái cây rất dễ làm.
Lục Kiến Vi cảm nhận rất tinh tế, bắt gặp Lục Trường Lan thường xuyên liếc nhìn mình, cuối cùng đã bị cô phát hiện.
Cô thẳng thừng hỏi: "Cứ nhìn rồi lại nhìn, chuyện gì vậy?"
Lục Trường Lan cúi đầu/Đệ sẽ không nhìn nữa."
Anh sợ rằng mình không thể kiềm chế, những lời hôm qua cộng với chuyện họ hàng mà Lục Kiến Vi nói, khiến anh trăn trở.
Lục Kiến Vi: "Tỷ chưa bảo là sư đệ không được nhìn."
Lục Trường Lan nhanh chóng dọn dẹp xong mâm trái cây, sau đó nói: "Đệ đi giao trái cây đây, sư tỷ cứ nghỉ ngơi."
Lục Kiến Vi nhìn anh rời đi, tựa cằm lên bàn mơ màng.
Cô không biết sư phụ đã nói gì với anh, chỉ biết chắc là không có gì xấu.
Các cô gái đang quây quanh chụp ảnh với Tô Khúc Trân thấy Lục Trường Lan liền phấn khích! Ngay lập tức quay lưng lại với Tô Khúc Trần.
Tô Khúc Trần: [... ]
Chuyện gì thế này, dù sao hắn cũng là một Bán Tiên.
Hôm nay Xuất Vân Quan đông nghịt người! Già trẻ lớn bé đều đến, phần lớn là để cầu phúc và quyên góp, số còn lại thì chụp ảnh lưu niệm.
Lục Kiến Vi không hề keo kiệt, đã phát cho họ một số đồ chơi nhỏ.
Những thứ đồ chơi nhỏ này không có giá trị lớn nhưng cô đã nạp phép vào.
đó, có thể tránh được một vài rắc rối nhỏ.
Tô Khúc Trần cảm thấy rất mệt mỏi, đã gọi một nhóm vệ sĩ từ Tô gia đến giúp.
Những người mặc vest đen đã phải thay vào áo đạo sĩ mua vội, giả vờ là đạo sĩ mới của đạo quan tiếp đãi khách.
Mặc dù mỗi người đều cao lớn, có phần đáng sợ nhưng sau đó mọi người dần quen và thậm chí còn bắt đầu trêu đùa nhau.
Tô Khúc Trân cảm thấy mình thậm chí có thể ghép đôi cho mấy cặp tình nhân nhỏ.
Buổi tối, Xuất Vân Quan cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.