Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi Ngư

Chương 342




"Anh nên vẽ như thế này mới đúng..."

Cảnh Lục Kiến Vi thấy được là Minh Nhai đạo trưởng tức giận đến nỗi phồng má, trợn mắt! Còn Tô Khúc Trần thì rất bình tĩnh ngồi vẽ phù.

Cuối cùng hôm nay, hắn cũng có thời gian để luyện tập.

Lục Kiến Vi lên tiếng: "Minh Nhai đạo trưởng."

Minh Nhai vội vàng quay lại: "Lục đạo trưởng."

Tô Khúc Trần ngạc nhiên nói: "Sư phụ đã trở lại! Người này là đạo sĩ, còn mãi nói tôi vẽ phù không đúng."

Lục Kiến Vi giới thiệu: "Minh Nhai đạo trưởng của Hiệp Hội Đạo Giáo! Đây là đồ đệ của tôi, Tô Khúc Trần."

Minh Nhai xoa xoa cằm, nhìn qua lại giữa hai người một hồi, kiềm chế không nói lên suy nghĩ của mình.

Tại sao đồ đệ lại trông như đại sư huynh thế này.

Lục Kiến Vi ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nhẹ nhàng, nói: "Cách vẽ phù của cậu ấy, là do tôi dạy."

Phương pháp vẽ phù chính thống không nhiều nhưng mỗi môn phái đều có cách vẽ phù đặc trưng của riêng mình, Hiệp Hội Đạo Giáo có phương pháp được phổ biến rộng rãi, thường được gọi là phái học viện.

Minh Nhai đạo trưởng đã nghĩ ra, nói: "Hoá ra là vậy."

Anh ấy không để ý đến việc Tô Khúc Trần vẽ phù nữa, đi thẳng vào chủ đề: "Lần này tôi đến là vì chuyện tối hôm qua đã nói."

Lục Kiến Vi mặt mày nghiêm lại: "Được"

Cô dặn dò Tô Khúc Trần vài câu, sau đó dẫn Minh Nhai vào phòng tiếp khách chuyên biệt, bố trí xung quanh thật tốt.

Minh Nhai nhìn quanh phòng một lượt, sâu sắc cảm thán giàu có thật khác biệt, lần trước anh ấy đến đây, nơi này còn rất đổ nát.

Anh ấy đưa ra một tấm bản đồ, trên đó có một nơi được khoanh tròn.

Minh Nhai chỉ tay lên đó và nói nghiêm túc: "Cô nên biết chỗ này, lần này địa điểm chính là ở đây."

Lục Kiến Vi hỏi: "Các anh chắc chứ?"

Minh Nhai gật đầu: "Chắc chắn, rất chắc chắn." Địa điểm này ở ngoại ô thành phố Lâm Thành, cụ thể là một bệnh viện bỏ hoang, hiện chỉ còn lại một tòa nhà.

Lục Kiến Vi nhớ đến nó vì trước đây đã từng đi ngang qua đó.

Minh Nhai tưởng cô không biết, giải thích rằng: "Vị trí địa lý của bệnh viện này rất tốt, khí âm bao quanh, tự nhiên tập †rung xung quanh, nên trước khi phá sản đã xảy ra nhiều sự kiện siêu nhiên."

Vì vậy sau đó người phụ trách đã bỏ trốn, bệnh viện cũng đóng cửa.

Họ không tìm ra được địa điểm mà quỷ môn quái đạo này chọn, khi họ phát hiện ra cũng rất ngạc nhiên.

Lục Kiến Vi suy nghĩ một lát, nói: "Thời gian đã định chưa?"

Minh Nhai thấp giọng: "Đã định, ngày mai lúc hai giờ chiều." Lý do không chọn buổi tối là bởi vì buổi tối quá có lợi cho những kẻ mê tín dị đoan này, bản thân dĩ nhiên chọn thời gian có lợi cho mình.

Lục Kiến Vi gật đầu: "Được, tôi sẽ đến"

Minh Nhai cuối cùng cũng thở phào, lại do dự nói: "Cái đó... Lục đạo trưởng ở đây còn dư phù chú không?"

Lục Kiến Vi ngạc nhiên, cười nói: "Tất nhiên là có."

Minh Nhai đạo trưởng mặt đỏ bừng, tự nhủ mình lần này thật sự mất mặt.

Khi rời đi, anh ấy tươi cười rạng rỡ.

Tô Khúc Trần nói: "Anh ta đến đây chỉ để mua vài chục tấm phù chú sao?"

Hắn cảm thấy việc một đạo sĩ của Hiệp Hội Đạo Giáo lại sử dụng phù chú của Xuất Vân Quan, có thể thấy Xuất Vân Quan mạnh mẽ đến thế nào.

Tự hào bản thân chọn sư phụ không sail

Lục Kiến Vi nói: "Khoảng đó thôi, công ty của anh có việc gì trong hai ngày này không?"

Tô Khúc Trần suy nghĩ một chút: "Hình như không."

"Vậy anh chuẩn bị đi, ngày mai có một sự kiện lớn." Lục Kiến Vi chỉ vào tay anh: "Hôm nay đừng vẽ nữa."

Tô Khúc Trần sáng mắt lên: "Được."

Lục Kiến Vi nhắc nhở: "Sự kiện này có chút nguy hiểm! Nếu anh không muốn tham gia thì có thể ở lại Xuất Vân Quan trông nhà."

Tô Khúc Trần không để ý, nói: "Tôi là người của Xuất Vân Quan rồi, hơn nữa sư phụ không phải nói tôi khó chết lắm sao." Lần đầu tiên phát hiện ra mệnh của mình hữu dụng như vậy.

Lục Kiến Vi mỉm cười: "Được."

Đang nói, Lục Trường Lan từ bên ngoài trở về, vẻ mặt nghiêm túc như thường lệ, chỉ là ánh mắt có chút khác thường.

Tô Khúc Trần tự giác cầm đồ đạc trở về phòng, còn lấy luôn cả người giấy nhỏ đang xem kịch.

Người giấy nhỏ rất không hài lòng, vùng vẫy để lộ đầu ra từ khe hở, nhìn Lục Kiến Vi và Lục Trường Lan trong sân.

Lục Trường Lan thấp giọng nói: "Đệ biết sư phụ ở đâu rồi."

Lục Kiến Vi đột nhiên giơ tay chặn miệng anh, nói: "Đừng nói trước! Để tỷ đoán xem"

Ngón tay hơi lạnh, chạm vào môi lại cảm thấy nóng, Lục Trường Lan một lúc không thể mở miệng, huống chỉ là nói chuyện.

Lục Kiến Vi chậm rãi nói: "Có phải đang ở với một ni cô không?”

Cô thu tay về, Lục Trường Lan hơi thất vọng trong lòng, nhưng nghe thấy lời này, lại ngạc nhiên nói: "Sư tỷ làm sao biết?"