Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi Ngư

Chương 340




Minh Nhai đạo trưởng hỏi: "Cô tham gia không?"

Nếu không tham gia thì anh ấy không thể nói quá cụ thể, để tránh lộ thông tin.

Lục Kiến Vi nhíu mày, cuối cùng nói: "Tham gia."

Nghe thấy câu này, Minh Nhai đạo trưởng rất vui, nói: "Chúng tôi đã thám thính được vị trí của nhóm phản phái đó có một trận pháp rất quái dị, có lẽ do hắn tự mình sáng tạo! Vì thế các đạo sĩ khác chỉ canh gác bên ngoài."

Nghe có vẻ rất mạnh.

Lục Kiến Vi càng thấy thú vị, nói: "Được! Minh Nhai đạo trưởng Đạo trưởng cho tôi biết thời gian! Tôi sẽ đến đúng giờ."

Minh Nhai đạo trưởng nói: "Được! Chắc là trong hai ngày này thôi."

Lục Kiến Vi hỏi thêm: "Tổng cộng có bao nhiêu đạo quan sẽ tham gia?"

Minh Nhai đạo trưởng lật qua lật lại hồ sơ, trả lời: "Kể cả cô thì có sáu, đã là khá nhiều, toàn là các đạo quan lớn."

Lần này phái Chính Nhất tham gia không còn như lần trung thu năm ngoái nữa.

Lục Kiến Vi sờ sờ cằm, nói: "Anh có thấy trận vây hãm này của chúng ta giống như lục đại môn phái vây hãm Quang Minh Đỉnh không?"

Minh Nhai: [.

]

Nghe thế nào cũng không lành nhưng anh ấy cũng không dám mắng Lục Kiến Vi.

Dù sao với tính khí nóng nảy của cô, Minh Nhai đạo trưởng không biết bản thân sẽ ra sao, chỉ có thể khuyên nhủ nhẹ nhàng: "Đừng nói lung tung, chúng ta là để trừ hại cho dân."

Lục Kiến Vi nói: "Đúng! Minh Nhai đạo trưởng nói đúng."

Lúc này, Minh Nhai đạo trưởng mới hài lòng cúp máy.

Lục Kiến Vi nhún vai như không có chuyện gì, tiếp tục lướt Weibo.

***

Sáng hôm sau, điện thoại của cảnh sát Hà đã đến.

Ban đầu Lục Kiến Vi đi ăn sáng chưa kịp nghe máy, sau đó ông ấy gọi lại nhiều lần, rõ ràng là có việc gấp.

Trần Viễn Phương cũng không dám tự tiện nghe máy, chỉ có thể đợi người về.

Vài phút sau, Lục Kiến Vi mới thong thả, tay sau lưng bước vào như một lão cán bộ.

Cô nhấc máy lên: "Tìm thấy chưa?"

Cảnh sát Hà nói nhanh: "Đã tìm thấy, chúng tôi đang ở bên ngoài canh chừng, chờ Lục đạo trưởng qua đây."

Ông ấy nói một địa chỉ, khá xa Xuất Vân Quan.

Lục Kiến Vi nhướn mày: "Được! Tôi sẽ ngay lập tức đến."

Cô mang theo trang bị của mình, lại véo người giấy nhỏ một cái! Sau đó mới ra ngoài gọi taxi, một mình đến địa điểm cảnh sát Hà nói.

Lưu Lãng đi qua đi lại bên ngoài khu dân cư.

Cảnh sát Hà nhìn mà khó chịu: "Anh không thể nghỉ một chút à?" Lưu Lãng trừng mắt nhìn ông ấy: "Nếu ông có xác chết chờ giải phẫu chạy mất, bây giờ có thối hay không cũng không biết, ông không nóng lòng sao?”

Điều anh ấy sợ nhất là xác chết có vấn đề, hoặc là nguyên nhân chết bị thay đổi, khi đó sẽ có nhiều bước phức tạp hơn.

Cảnh sát Hà nói: "Thì tôi không làm nghề này, tôi không sợ."

Phía này khu dân cư ông ấy đã cho người bao quanh, nói một cách kích động một chút, là dù ruồi cũng không bay ra được.

Lưu Lãng khi được gọi đến còn ngơ ngác.

Anh ấy tính toán phải mất ít nhất một tuần trở lên, kết quả lại thật sự là ngày hôm sau đã tìm được, chưa đến hai mươi bốn giờ.

Thật là thân kỳ.

Lưu Lãng quyết định sau khi sự việc này xử lý xong, mình sẽ bắt đầu tin vào đạo, dù ai nói gì cũng vậy.

Chờ gân mười phút, hai người ngóng trông, cuối cùng cũng đợi được Lục Kiến Vi xuống xe.

Cảnh sát Hà chạy nhẹ lại: "Lục đạo trưởng."

Lục Kiến Vi đóng cửa xe, hỏi: "Đã xác định vị trí chưa?”

Cảnh sát Hà gật đầu: "Chúng tôi ở phía đó ngửi thấy mùi tanh, sau đó lần theo vào trong khu dân cư, xác định được chỗ ở đâu."

Công việc của họ cảnh sát rất thuận tiện.

Lục Kiến Vi bình tĩnh nói: "Được, vậy thì cùng lên thôi." Khu dân cư này không phải là khu cao cấp, chỉ là một khu tái định cư bình thường, phần lớn cư dân là người già.

Khu này đã được xây dựng vài năm nên cảnh quan xanh mát khá đẹp, bước vào còn có cảm giác mát rượi.

Cảnh sát Hà đã lấy được chìa khóa từ bộ phận quản lý tòa nhà, lên thang máy nói: "Ở tầng 4, căn 402"

Nếu không ở đây, ông ấy sẽ tự chặt đầu mình.

Lục Kiến Vi rất bình tĩnh, dù sao tìm một xác chết nữ cũng không là gì, nơi này để giữ xác còn khá phù hợp, đi thêm một đoạn nữa là tới chỗ vắng người.

Đến tầng bốn, các cảnh sát đi sau cảnh sát Hà đều cảnh giác nhìn chằm chằm vào cửa, sẵn sàng xông vào.

Cảnh sát Hà dùng chìa khóa nhanh chóng mở cửa.

Một nhóm người xông vào rồi sững SỜ.

Lục Kiến Vi đi sau họ vào, đẩy một chàng trai trẻ chắn đường mình ra: "Đừng chắn đường tôi."

Trong phòng đầy mùi máu tươi, mặt đất cũng đầy vết máu.

Cảnh sát Hà và Lưu Lãng mặt tái mét, quay đầu nói: "Đứa bé trong bụng Lương Tuyết Thanh đã bị lấy đi..."