Lục Kiến Vi trầm ngâm một chút, hỏi: "Các anh có ngày cụ thể Lương Tuyết Thanh mang thai không?”
Lưu Lãng gật đầu: "Có."
Cha mẹ Lương Tuyết Thanh nhớ rất rõ chuyện này, họ khi được hỏi cũng đã trả lời và đã được ghi lại.
Lưu Lãng lấy ra một tài liệu: Đây là thời gian cô ấy mang thai do gia đình nói, cũng là Lương Tuyết Thanh tự kể cho cha mẹt Còn về tính xác thực của vấn đề, chúng tôi cũng không thể xác định."
Lục Kiến Vi nhận lấy, lại hỏi: "Ngày vượt cạn các anh có thể suy đoán được không?"
Lưu Lãng có vẻ ngượng ngùng, nói: "Có, chúng tôi đã mời bác sĩ chuyên nghiệp, nói ngày vượt cạn là ngày mốt."
Ban đầu dự định là sẽ mổ lấy thai, vì kiểm tra thấy đứa trẻ vẫn còn sống, họ không thể trực tiếp giải phẫu người mẹ.
Ai ngờ đứa trẻ chưa kịp ra đời, Lương Tuyết Thanh đã tự mình bỏ trốn.
Ngày mốt? Nghe thấy ngày này, Lục Kiến Vi dừng lại một chút.
Thực ra, quỷ thai có nhiều loại khác nhau.
Không theo nghĩa huyền học, thường thì trẻ con chết trong bụng mẹ cũng có thể được gọi là quỷ thai, điều này thường xảy ra ở nông thôn.
Cái kỳ quái hơn là mang thai khi quan hệ với quỷ, đứa trẻ sinh ra từ đó gọi là quỷ thai, ngay từ đầu đã không có sinh khí.
Còn một loại nữa là bị cấy vào bụng, có thể là người nhưng đã không còn hoàn toàn là người nữa! Vì thế mới gọi là quỷ thai.
Lục Kiến Vi cho rằng Lương Tuyết Thanh thuộc về loại thứ ba.
Cô ấy đã bị người ta cấy quỷ thai vào người! Sau đó chờ đợi thời điểm chín mưồi để quả chín rụng xuống, lúc này quỷ thai sẽ phục vụ cho mục đích của người nuôi cấy nó.
Loại trẻ sơ sinh này thì thích hợp nhất.
Một khi người nuôi quỷ thai có ý định, ngày sinh nở đã được định sẵn nhằm mục đích tập hợp mệnh lệnh hoặc thể chất mà họ mong muốn.
Từ xưa đến nay đều như vậy.
Mục đích nuôi quỷ thai có nhiều loại nhưng mỗi loại đều mang tính ác độc, người có tâm địa trong sáng sẽ không bao giờ sử dụng.
Lương Tuyết Thanh được chọn làm mẹ vì cơ thể cô ấy phù hợp.
Người đứng sau này chắc hẳn đã tìm kiếm lâu để chọn được Lương Tuyết Thanh, để cô ấy nuôi dưỡng hơn một năm.
Dù Lương Tuyết Thanh có biết hay không cũng không quan trọng nữa.
Thấy Lục Kiến Vi đắm chìm trong suy †ư, Lưu Lãng thở dài nói: "Vì vậy tôi cần tìm thấy xác của Lương Tuyết Thanh."
Nếu không tìm được thì gia đình sẽ bắt đầu làm ầm ï.
Lục Kiến Vi phục hồi tinh thần nói: "Tìm thấy không khó."
Khó là làm sao để đưa Lương Tuyết Thanh trở về, đối phương có lẽ đã sớm bố trí đủ thứ ở nơi đó.
Lưu Lãng mở to mắt: "Thật sự không khó."
Lục Kiến Vi gật đầu nói: "Không khó! Anh chuẩn bị những thứ tôi yêu cầu."
Lưu Lãng hỏi: "Cần chuẩn bị gì?"
Lục Kiến Vi nhìn Lục Trường Lan, anh hiểu ý liền nói: "Một nắm đậu đỏ, một đôi đũa, quần áo cũ của Lương Tuyết Thanh."
Lưu Lãng chờ đợi trong im lặng, không nghe thêm gì nữa.
Anh ấy không thể tin nổi: "Chỉ có vậy thôi sao?”
Lưu Lãng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc cần phải chuẩn bị gì đó như camera giám sát, cảnh sát và thám tử tư vậy mà chỉ cần ba thứ này.
Lục Kiến Vi nói: "Không còn nữa." Dù Lưu Lãng không biết cái này dùng thế nào nhưng cuối cùng anh ấy cũng gật đầu nói: "Được, tôi đi chuẩn bị."
Trong lòng anh ấy vẫn có chút nghi ngờ nhưng vì bạn bè cảnh sát Hà nói có thể tin, anh ấy cũng chỉ có thể tin.
Lưu Lãng không dám chân chừ, chuyện này đã kéo dài vài ngày! Nếu còn kéo dài thêm nữa thì cấp trên sẽ tìm anh ấy để tính sổ.
Sau khi ghi lại, Lưu Lãng liền đi ra ngoài, để một thực tập sinh pháp y ở lại đây, dù sao tài liệu ở nơi này cũng rất quan trọng.
Thực tập sinh pháp y là một thanh niên trẻ, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ làm việc trước máy tính.
Lục Trường Lan nói: "Sư tỷ, anh ấy không tin."
Lục Kiến Vi cười một cái: "Dù không tin cũng phải tin."
Nếu Lưu Lãng có cách khác, anh ấy đã không cần nhờ vả họ, huống hồ chuyện xác chết tự bỏ trốn thật không khoa học.
Lục Trường Lan chau mày: "Đúng vậy."
Nghe vậy, Lục Kiến Vi quay lại, nhìn bộ đồ trên người anh! Hôm nay anh mặc đạo bào, trông giống như đạo sĩ thời xưa.
Cô không nhịn được khen ngợi: "Đẹp trai quá."