Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Lục Kiến Vi đến Hiệp hội Đạo giáo.
Bên Hiệp hội Đạo giáo vẫn là Minh Nhai đạo trưởng đang ở đó, lần này đến không cần người dẫn đường, trực tiếp tự mình đến.
Trên đường Lục Kiến Vi còn gặp một đạo sĩ mà trước đó cô đã dán một lá bùa, nhìn vẻ mặt anh ta gần đây có vẻ cũng khá xui xẻo, điều này thì không liên quan gì đến cô.
Người kia dường như rất kiêng kị cô, thấy thì nhanh chóng tăng tốc rời đi.
Lục Kiến Vi lịch sự nói: "Minh Nhai đạo trưởng."
Minh Nhai đạo trưởng đã chuẩn bị sẵn liền lấy ra một chiếc hộp dài/"Đây là Thất Tinh Kiếm! Xuất Vân Quan của các cô đã nhận được nó! Sau này hãy cố gắng phát huy hết tác dụng của nó nhé!"
Đạo sĩ thắp hương, cầm kiếm niệm chú, đây là việc rất chính quy, câu "gấp gáp như lệnh" cũng không phải để đùa.
Lục Kiến Vi mở hộp ra.
Thất Tinh Kiếm là kiếm tiên của đạo gia, tất nhiên không phải kiếm thường có thể so sánh được, cô lập tức thích cảm giác đó.
Lục Kiến Vi lấy kiếm ra, vung lên không trung vài đường cảm thấy rất thuận tay, hoàn toàn không có cảm giác khó chịu.
Minh Nhai đạo trưởng nhìn thấy cũng rất cảm kích, chuẩn bị sau khi tiễn khách xong nhất định phải vào nhóm nói chuyện một chút.
Lục Kiến Vi đặt kiếm trở lại... Sau đó, cô như nghĩ ra điều gì đó, hỏi: "Còn búp bê huyết sứ kia thì sao?"
Cô chưa quên thứ đã gây ra cái chết của nhiều trẻ em dị dạng.
Minh Nhai đạo trưởng chỉ ra ngoài,"Theo tôi qua đây, đồ vật không ở đây, đến muộn hơn một chút thì nó đã bị niêm phong rồi."
Hiệp hội đạo giáo vẫn còn nhiều ngôi nhà, nơi để hồ sơ lần trước và lần này cũng không giống nhau.
Lục Kiến Vi hơi ghen tị, có tiên thật tốt, Hiệp hội đạo giáo thật là giàu có, những ngôi nhà này trông rất xa hoa.
Minh Nhai đạo trưởng dẫn cô đến một căn phòng! Sau đó từ ngăn kéo trên tường lấy ra một hộp gõ.
Khi mở hộp gỗ, một búp bê sứ màu trắng như tuyết nằm bên trong, trông không kém gì đồ cổ được trưng bày trong viện bảo tàng.
Minh Nhai đạo trưởng đặt hộp lên bàn: "Đây là búp bê huyết sứ, nhìn không ra phải không, sứ trắng đẹp như vậy là pha lẫn máu trẻ em, oán khí rất mạnh."
Lục Kiến Vi hỏi: "Có thể chạm vào không?"
Minh Nhai đạo trưởng nói: "Được."
Lục Kiến Vi vươn tay chạm vào... Nó rất lạnh! Nhưng sau khi cô chạm vào lại có cảm giác muốn mang búp bê huyết sứ này về nhà để sưu tầm.
Minh Nhai đạo trưởng giải thích: "Búp bê huyết sứ này hiện đã hấp thụ rất nhiều oán khí của quỷ nhi thôn Giang Thủy, hiện tại oán khí còn mạnh hơn lúc mới tạo."
Lục Kiến Vi thu tay về, hỏi: "Các anh biết ai là người làm ra nó không?" "Đang trong quá trình điều tra." Minh Nhai đạo trưởng đậy nắp hộp, đặt trở lại "Khi kết quả điều tra ra, chúng tôi sẽ đi tìm người đó."
Người làm ra thứ này chắc chắn là không thể để yên.
Đã làm từ nhiêu năm trước, lại đặt ở đó, chắc chắn là cố ý, muốn tập hợp những thứ này làm gì đó, không ngờ đã bị họ chặn lại.
Lục Kiến Vi trong lòng đã có suy đoán.
Sau khi rời khỏi Hiệp hội Đạo giáo đã là chiều tối, Lục Kiến Vi trực tiếp về lại hẻm Hoàng Hoa.
Cô gọi một chiếc taxi dừng lại ở ngã tư, không ngờ vừa xuống xe đã thấy hai hòa thượng từ Quy Dương Tự vội vã đi ra.
Chiếc taxi của Lục Kiến Vi vừa lúc chặn họ lại.
Bởi vì không đi xa, cộng thêm tai mắt tinh tường, cô rất rõ ràng nghe thấy điểm đến của họ, thật không ngờ là đồn cảnh sát.
Đồn cảnh sát cần tìm người từ Quy Dương Tự làm gì?
Lục Kiến Vi không tránh khỏi tò mò vì sở cảnh sát là nơi có chính khí rất mạnh, bình thường tiểu quỷ không dám tới đó.
Nếu là chuyện thường thì thôi! Nhưng nếu không phải, có thể là chuyện lớn.
Lúc trước gặp cảnh sát Hà vẫn rất bình thường nhưng sau khi cô rời đi thì... Mong là mình nghĩ quá.
Chỉ là khi Lục Kiến Vi vừa đến cửa Xuất Vân Quan, tiếng thông báo WeChat vang lên.
Đã cách thời gian cô hoàn thành nhiệm vụ trước rất lâu, không ngờ hôm nay lại kích hoạt.
Lục Kiến Vi vừa vào trong vừa mở ra, quả nhiên là nhiệm vụ mới.
[Bức Tranh Sát Nhân]
[Giới thiệu: Đây có thật sự là khả năng tiên tri cái chết hay chỉ mang lại tai ương?]
[Người liên quan: Trần Minh Kiệt]