Ma nữ đã đến rồi sao còn không hành động.
Ngay sau câu nói đó, ma nữ đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía ghế lái và lập tức vươn đôi tay tái nhợt ra để giật lấy vô lăng.
Lộ Hữu Tiền đâu dám cạnh tranh với cô ta, liền buông tay ra.
Vô lăng bị ma nữ nắm lấy, xe lập tức lao về phía trước, Lộ Hữu Tiền vội vàng đạp phanh, chưa kịp làm gì, ma nữ đã kêu lên thảm thiết và rụt tay lại.
Đôi tay cô bị làm cho cháy đen dấu vết, tro cúng đã ảnh hưởng đến cô, nên cô cũng không dám vươn tay nữa.
Lục Kiến Vi mở cửa xe: "Được rồi! Anh xuống đi." Lộ Hữu Tiền vội vàng xuống xe, run rẩy đứng sau lưng Tô Khúc Trần, vươn cổ ra để xem chuyện gì đang xảy ra.
Lục Kiến Vi hạ cửa sổ xe xuống! Sau đó mới chuyển ánh mắt về phía ma nữ ngồi ghế sau với đôi mắt đang rỉ máu.
Cô nói: "Có oán trả oán, anh không hề hại cô."
Lộ Hữu Tiền chỉ là kẻ xui xẻo mà thôi....
Người vừa mới trở thành quỷ vẫn còn lý trí, Lục Kiến Vi nhìn qua liên nhận ra ngay đối phương mới thành quỷ được nửa tháng.
Mặc dù chỉ mới nửa tháng nhưng oán khí đồi dào đến mức có thể ảnh hưởng đến Lộ Hữu Tiền khi lái xe.
Ma nữ còn muốn hành động với Lục Kiến Vi nhưng bị cô đánh một trận thừa sống thiếu chết.
Tô Khúc Trần đã quen với việc Lục Kiến Vi đánh quỷ nhưng đây là lần đầu tiên Lộ Hữu Tiền chứng kiến, anh ta tròn mắt nhìn.
Lục Kiến Vi hỏi: "Cô chết trên chiếc xe này như thế nào?"
Lúc này ma nữ mới ngẩng đầu lên, mọi người bên ngoài mới thực sự nhìn thấy diện mạo của cô ta! Bỏ qua những vết máu và thương tích, ma nữ này là một cô gái khá xinh đẹp.
Giọng cô ta khàn đặc: "Tôi bị người †a giết chết."
Hóa ra ma nữ này bị người ta hại chết trên xe, vì thế linh hồn cô ta chỉ có thể lưu lại trên chiếc xe này.
Trong lòng Lục Kiến Vi hiểu rõ! Bởi vì oán khí này không giống như là tự tử.
Lộ Hữu Tiền không nhịn được nói: "Cô gái! Dù cô bị người ta giết chết nhưng cũng không nên cố ý hại tôi trên chiếc xe của tôi chứ? Đâu phải tôi hại cô."
Ma nữ ngẩng đầu nhìn anh ta làm Lộ Hữu Tiền lại hoảng sợ thu mình lại.
Lục Kiến Vi mở cửa xe phía sau, tự mình ngồi vào, nói: "Bây giờ cô vẫn còn nhớ nhưng không lâu nữa sẽ quên! Hãy tranh thủ kể lại nguyên nhân mọi chuyện trong khi còn nhớ”
Ma nữ dịch chuyển sang một bên, nhường chỗ cho cô, cúi đầu do dự một lúc lâu... Cuối cùng vẫn mở miệng.
Cô ta thực sự là một con ma mới.
Ma nữ tên thật là Triệu Thu Vân, năm nay hai mươi tuổi, là sinh viên năm ba của một trường đại học tại Lâm Thành, gia cảnh khá giả, có thể nói là một tiểu thư giàu có.
Nửa tháng trước, cô ta đi du lịch trở về, do máy bay đáp xuống vào ban đêm, và khi tài xế đưa cô về tới nửa đường thì xe hỏng, Triệu Thu Vân đành phải tự gọi taxi.
Trước khi cô ta gọi taxi, đã có một chiếc xe dừng ngay trước mặt cô, cô có xe riêng và cũng biết một chút về xe, biết rằng chiếc xe này có giá không tồi.
Triệu Thu Vân tự tin vào ngoại hình của mình, nghĩ rằng đối phương muốn theo đuổi mình nên sau hồi suy nghĩ liền lên xe.
Sau đó, tai nạn bất ngờ xảy ra.
Ban đầu Triệu Thu Vân đang nhắn tin trên điện thoại với bạn bè và gia đình nhưng khi ngẩng đầu lên, cô ta thấy con đường càng lúc càng vắng vẻ, thậm chí cả đèn đường cũng dần ít đi! Lúc đó dù là người ngốc cũng biết có điều không ổn.
Cô ta tự nhiên hỏi tài xế - một người đàn ông trẻ tuổi và sau một hồi tranh cãi, mục đích thực sự của anh ta đã lộ rõ.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại ở một nơi vắng vẻ.
Lúc đó Triệu Thu Vân đã muốn nhảy khỏi xe, nhưng xung quanh hoàn toàn không có ai khác ngoài cô ta, hơn nữa bản thân là phụ nữ, không đủ sức mạnh so với đối phương.
Vì vậy cuối cùng cô ta bị kéo trở lại Vào xe.
Đối phương thấy cô ta xinh đẹp liền nảy sinh ý đồ xấu, Triệu Thu Vân đã vùng vẫy mạnh mẽ, cuối cùng khiến cho đối phương tức giận, trực tiếp siết cổ cô ta và còn dùng vật gì đó ở ghế lái đập vào mặt cô ta.
Đó cũng là lý do vì sao mặt cô ta có vết máu.
Ngay sau đó Triệu Thu Vân đã chết trong xe.
Lộ Hữu Tiền nghe xong vừa sợ vừa tức: "Người ta ở tiệm 4s nói với tôi rằng đây là xe mới, hóa ra thực tế lại là xe đã qua sử dụng!"
Xe mới gì, đây rõ ràng là xe cũ rồi!
Tô Khúc Trần nhắc nhở: "Có thể người phụ trách không biết chuyện này, hoặc có thể họ biết nhưng thấy anh không thể phát hiện ra nên mới nói như vậy."