Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi Ngư

Chương 310




Lúc này trên đường không có nhiều người qua lại, chỉ có ánh đèn đường màu vàng, đèn xe liên tục nhấp nháy, hơi chói mắt.

Trần Viễn Phương thấy tài xế dường như bị mắc kẹt trên ghế lái, không thể tự thoát ra.

Một người bên cạnh nói: "Chúng tôi đã gọi xe cứu thương."

Trần Viễn Phương đang định lui ra xa một chút thì dường như thấy có một người phụ nữ ngồi trên ghế sau nhưng trong chớp mắt người phụ nữ đó đã biến mất.

Anh ấy dụi mắt lẩm bẩm: [Có phải mình có bị hoa mắt không?]

Nhưng ngay lập tức, Trần Viễn Phương phủ định! Sau khi bái Lục Kiến Vi làm sư phụ và trải qua nhiều sự kiện, anh ấy cũng biết một số chuyện về tâm linh.

Trần Viễn Phương nói nhỏ: "Vừa rồi †ôi thấy có một người phụ nữ ở ghế sau."

Lục Kiến Vi không hề ngạc nhiên, gật đầu nói: "Đúng vậy, chính vì điều này mà tôi đến đây."

Nếu không phải vì một vụ tai nạn xe bình thường, người ta đã báo cảnh sát và gọi xe cứu thương thì cô không cần phải quan tâm.

Cửa sổ xe đã vỡ một lỗ, có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Lục Kiến Vi nói: "Chiếc xe này đã có người chết."

Tài xế vốn đã sợ mình sẽ chết trong tai nạn xe, nghe thấy câu này liên nghĩ đến chuyện vừa xảy ra... Anh ta cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Anh ta đang lái xe bình thường thì đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ ngồi ở ghế sau thông qua kính chiếu hậu! Sau đó, cô ta còn lao lên cướp lấy vô-lăng của mình.

Vì vậy tài xế bắt đầu lái xe đánh võng, suýt nữa đã đâm vào người.

Lục Kiến Vi nói với tài xế: "Xe cứu thương sắp tới rồi! Sau khi anh xuất viện có thể đến Xuất Vân Quan tìm tôi, sẽ được giảm giá 5%."

Tài xế: "..."

Anh ta như thể nghe thấy một điều kỳ lạ.

Ngay sau khi Lục Kiến Vi nói xong, tiếng xe cứu thương đã vang lên từ phía xa... Cô lùi lại một chút, nhân viên y tế nhanh chóng xuống xe.

Xe cảnh sát cũng đến, họ trước tiên mở cửa xe! Sau đó mới giải cứu tài xế, chân anh ta đã bị thương, may mắn là không bị ép quá nặng.

Rất nhanh, hai chiếc xe lại rời đi.

Lục Kiến Vi và Trân Viễn Phương đi bộ trở về.

Trần Viễn Phương tò mò hỏi: "Ma nữ đó có muốn lấy mạng anh ta không?”

Lục Kiến Vi gật đầu: "Ma nữ trong xe muốn lấy mạng anh ta nhưng không thành công! Lần sau cô ta sẽ tiếp tục."

Trần Viễn Phương hỏi: "Vậy ma nữ đó có phải là người từng bị tài xế này hại không?"

Lục Kiến Vi nhìn anh ấy một cái: "Nếu thật sự là do anh ta hại chết! Tôi đã không lại nói chuyện rồi."

Trần Viễn Phương run rẩy: "Thời nay, không thể phòng bị hết được."

Lái xe cẩn thận mà vẫn có thể gặp phải chuyện như vậy.

Lục Kiến Vi nói: "Anh sẽ gặp nhiều hơn thế nữa! Được rồi! Bây giờ về nghỉ ngơi đi... Việc này đến ngày mai sẽ rõ."

Trần Viễn Phương gật đầu! Anh ấy giờ không còn tỏ ra mạnh mẽ nữa, chuyện giả hòa thượng đuổi ma trước đây vẫn là quá khứ đen tối của anh ấy.

****

Sáng hôm sau, tài xế của đêm qua đến Xuất Vân Quan.

Tài xế tên là Lộ Hữu Tiền, quả thật là một người giàu có, một tháng trước anh ấy trúng một tấm vé số trị giá một triệu, thành công từ một người dân thường trở thành người giàu có.

Mặc dù đối với một số người, sự giàu có của anh ấy chỉ là mức bình thường nhưng đối với nông dân như Lộ Hữu Tiền, đây đã là sự giàu có lớn.

Sự việc tối hôm qua khiến anh ấy mất ngủ suốt một đêm.

Cảnh sát đã điều tra camera giám sát, cũng kiểm tra xem anh ấy có lái xe khi đã uống rượu không?! Cuối cùng xác định đây là tai nạn, nên xử lý như thế nào thì xử lý thế đó.

Ngày hôm sau, Lộ Hữu Tiền đã xuất viện.

Sau khi ra viện, anh ấy không làm gì khác mà đi tìm hiểu xem Xuất Vân Quan ở đâu và lập tức đến đó.

Lúc đó, Lục Kiến Vi đang ăn sáng.

Vì Xuất Vân Quan đã mở rộng phạm vi khu vực phía sau sân nên giờ đây cơ sở vật chất được cải thiện hơn, phòng vệ sinh cũng được xây mới riêng biệt và bếp cũng lớn hơn.

Tô Khúc Trần đã mời một đầu bếp đến làm việc tại đây.

Thực ra đó là một cô gái mới tốt nghiệp, cô ấy rất hào hứng vì công việc nấu ăn ở Xuất Vân Quan rất nhẹ nhàng! Mỗi ngày chỉ cần nấu một bữa ăn là có thể kiếm được mức lương từ năm đến sáu triệu và còn thường xuyên nhận được tiền thưởng.

Nữ đầu bếp rất hạnh phúc, cảm thấy Xuất Vân Quan thực sự rất giàu có.

Tô Khúc Trần vừa ra đã cảm thán: "Sáng nay là bữa sáng kiểu Quảng Đông! Cô đầu bếp kia thật biết cách nấu."

Quả nhiên không nhầm người.

Hắn lại nhìn trước mặt Lục Kiến Vi vẫn là bữa sáng như cũ/Sư phụ! Bữa ăn của cô cũng quá đơn giản."