Hôm sau, khi bà lão hàng xóm hỏi, cô ấy còn tưởng rằng bà ta bị ảo giác.
Giang Minh lắc đầu, nói: "Thực ra, tôi cảm thấy tiếng động đó thực sự tồn tại, không phải là ảo giác của tôi."
Lục Kiến Vi duỗi tay ra, nói: "Đúng vậy, có tiếng động, có thể là tiếng của cha các người! Ông ấy qua đời nhưng không cam lòng."
Lời này vừa được nói ra, ba người đều giật mình.
Ngay cả khi đó là cha ruột, họ cũng cảm thấy điều này quá rợn người.
Và cả Giang Minh lẫn Giang Hán đều tự nhận mình đã đối xử tốt với ông ấy, nếu thực sự vì điều này thì thật là quá khủng khiếp.
Lục Kiến Vi suy tư một lát, hỏi: "Trên mặt cô có dấu chân gà, chứng tỏ đã bị Thần Kê giẫãm qua... Cô đã gặp họ chưa?"
Giang Minh vội vàng lắc đầu: "Không! Lúc đó tôi không thấy gì cả, tất cả tại Giang Thủy, nếu không giờ tôi cũng không như này."
Cuối cùng, cô ấy cũng sắp xếp được suy nghĩ của mình.
Quả nhiên, mọi chuyện có liên quan đến Giang Thủy, điều này Lục Kiến Vi đã đoán trước từ sớm.
Giang Thủy đã vội vã rời khỏi nhà Giang Hán không chỉ vì lo sợ mà còn vì muốn tránh tai họa cho bản thân.
Những thứ này rất khó tìm được bằng chứng nhưng tất cả chỉ dừng lại ở một nơi và Giang Minh là người ở gần nhất nên đã gặp họa.
Vẻ mặt Giang Hán không vui: "Chị ta lại làm gì nữa?"
Anh ấy thực sự cảm thấy cô chị này chính là một tai họa, mọi chuyện đều liên quan đến chị ta nhưng người an toàn nhất lại là chị ta.
Nếu bây giờ người nằm trên giường là Giang Thủy, anh ấy cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Giang Minh nói: "Hôm đó, khoảng hơn mười một giờ tối, cô ta đến đây mang theo một túi bột mì và nhất quyết đòi rải nó xuống đất."
Em gái này có tính cách mạnh mẽ, luôn muốn làm theo ý mình, tự nói tự cười mà không biết quan tâm đến điều gì! Lúc đó, Giang Minh đã cố gắng ngăn cản và suýt chút nữa đã cãi nhau với cô 1a.
Vì đang ở trước linh cữu của cha nên cô ấy không muốn nói nhiều, cũng không muốn quản Giang Thủy nữa... Chỉ ngồi nhìn cô ta rải bột mì xuống đất.
Nghe đến đây, Giang Hán tức giận đến mức mặt đỏ bừng: [Chị ta thực sự không ra gì.
]
Nhắc đến chuyện này, Giang Minh lại tức giận: "Sau khi rải bột mì, cô ta trốn sau lưng tôi, cầm điện thoại nhắn tin với người khác.
Giữa lúc đó, tôi còn nghe thấy cô ta cười, không hiểu cười cái gì, ngay cả khi đang ở trước linh cữu của bố mà không hề có chút áy náy nào."
Lục Kiến Vi hỏi: "Giang Thủy có nhắc đến Thân Kê không?"
Giang Minh lắc đầu: "Không, tôi đã hỏi cô ta đang làm gì nhưng cô ta không trả lời! Có điều khi cô ta đang nhắn tin với người khác, tôi đã vô tình thấy một phần của tin nhắn, nói nhất định phải chụp được cái gì đó."
Giang Hán lập tức liên tưởng: "Chẳng lẽ chị ta muốn chụp Thần Kê?"
Nói xong, anh ấy càng tức giận hơn.
Theo truyền thuyết, Thần Kê không thể bị nhìn thấy! Nếu lỡ gặp thì phải tránh xa! Bởi một khi đã thấy, có thể bị tai nạn như bệnh tật...
Đúng là triệu chứng của Giang Minh trước đây.
Người muốn nhìn lén là Giang Thủy, kết quả là chị cả bị bệnh nặng.
Giang Minh e ngại nói: "Thực ra tôi cũng không thấy Thần Kê trông như thế nào."
Cô ấy vẫn rất kính sợ những thứ như vậy, nhất là trong đêm trở về của bố, càng thêm hoảng sợ.
Lục Kiến Vi nói: "Cô đã bị giẫãm lên, nếu nhìn thấy nữa thì không còn mạng đâu."
Giang Minh không khỏi cảm thấy may mắn vì lúc đó không nhìn lung tung.
Loại thứ này không phải cứ muốn nhìn là nhìn, cô ấy vẫn rất tự biết mình nên nhớ rất rõ về chuyện này.
Lục Kiến Vi suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói sự thật: "Thực ra cô có thể sống sót, cũng là nhờ công của bố cô."
Ba người đều mở to mắt nhìn cô.
Lục Kiến Vi không thay đổi sắc mặt: "Bố của mọi người bây giờ đã đi đầu thai nên mọi người mới không cảm nhận được."
Giang Minh hơi tiếc nuối nhưng cũng cảm thấy ấm lòng: "Tôi biết bố rất tốt với tôi, không ngờ tôi có thể sống sót cũng là nhờ ông ấy." Giang Hán cũng không thể tin nổi.