Lục Kiến Vi không muốn phí lời, việc gọi Ngô Hữu Tiến về chỉ để cho Chu Mẫn Thúy thấy rõ mọi chuyện mà thôi, không phải để nói chuyện với cô.
Kiếm gỗ đào bay ra, vòng quanh trên không trung.
Thấy tình hình này, Ngô Hữu Tiến vội vàng dùng một tay ôm lấy ma nữ, một tay vung lên muốn đuổi kiếm gỗ đào.
Ma nữ cũng rúc vào lòng ông ta khóc thút thít, giống như một kẻ nhỏ bé đáng thương bị bắt nạt.
Lục Kiến Vi híp mắt, kiếm gỗ đào không còn bay lượn nữa mà trực tiếp tìm cơ hội, nhanh chóng đâm vào thân thể ma nữ.
Ban đầu, ma nữ đẩy Ngô Hữu Tiến muốn chạy trốn nhưng còn chưa kịp hành động đã biến mất trong tiếng kêu thảm.
Không khí lạnh lếo trong phòng cũng theo đó biến mất.
Ngô Hữu Tiến ngơ ngác quay đầu, dùng ánh mắt hung ác nhìn Lục Kiến Vị: "Chúng tôi khi nào đã chọc giận cô, tại sao cô phải truy sát, Tuế Tuế thật đáng thương, luôn luôn không hại người!"
Ma nữ đó được gọi là Tuế Tuế.
Lục Kiến Vi không thèm để ý đến họ, thu kiếm gỗ đào lại! Đồng thời, cô dùng nó để chặn Ngô Xuân, đang lao tới định tấn công cô và đẩy cậu ta ra xa.
Kiếm gỗ đào, chỉ dùng để diệt ma, không giết người nên khi dùng trên người giống như một cây gậy bình thường, không gây sát thương.
Sức lực hiện tại của Ngô Xuân căn bản không thể sánh được với Lục Kiến Vi.
Lục Kiến Vi nói: "Gặp quỷ thì diệt quỷ! Sao phải lắm lời."
Cô lấy ra hai lá bùa, dán lên hai người họ... Khiến bọn họ bị trói tại chỗ, sau đó mới hài lòng thu tay lại.
Tấm gương rơi trên mặt đất đã bị bể mất mặt kính.
Lục Kiến Vi sử dụng hỏa phù để đốt nó... Chỉ trong chốc lát, khung gỗ biến thành tro.
Mắt của Ngô Xuân và Ngô Hữu Tiến đều đỏ hoe.
Lục Kiến Vi tiến lại gần Chu Mẫn Thúy, nhỏ giọng: "Nhìn lâu như vậy rồi... Trong lòng bà Ngô cũng nên tự hiểu."
Chu Mẫn Thúy môi mấp máy nhưng không thể nói ra lời nào! Trên mặt bà ta tràn ngập vẻ thất vọng và tuyệt vọng.
Bà ta gật đầu.
Những gì xảy ra từ nãy đến giờ đã khắc sâu vào tâm trí Chu Mẫn Thúy! Tất cả rõ ràng nói cho bà ta biết chồng bà ta yêu ma nữ, thậm chí con trai của bà ta cũng có tình cảm đặc biệt với ma nữ.
Mọi chuyện kỳ lạ trước đây giờ đều có lời giải.
Chu Mẫn Thúy kiềm chế cảm xúc, hỏi: "Lục đạo trưởng! Cô biết nguồn gốc của ma nữ vừa rồi không?”
Lục Kiến Vi suy nghĩ một chút, nói: "Chồng và con trai bà Ngô chắc chắn biết rõ hơn tôi! Cô ta tên là Tuế Tuế, bị bóp chết."
Chu Mẫn Thúy chua xót: "Họ chắc chắn sẽ không nói với tôi."
Lục Kiến Vi cười một cái: "Điều này dễ"
Lần trước phần thưởng thức ăn của group Âm Dương trong nhiệm vụ [Sự mất tích bí ẩn tầng 29], cô vẫn chưa sử dụng! Bây giờ đúng lúc có thể dùng đến.
Lục Kiến Vi lấy điện thoại ra, làm vài thao tác.
Sau đó từ ba lô lấy ra một túi bánh phồng tôm.
Đây gọi là bánh phồng tôm chân chính dùng để bạn hỏi tôi đáp! Một khi câu trả lời là nói dối thì người đó sẽ bị dị ứng toàn thân phát đỏ, còn nói thật thì không sao.
Ngô Xuân thấy Lục Kiến Vi mở túi ra, lấy một cái gì đó nhét vào miệng cậu 1a.
Ban đầu muốn nhổ ra nhưng không ngờ vừa vào miệng đã tan, cứ thế mà biến mất.
Lục Kiến Vi một hơi cho cậu ta ăn hơn mười miếng.
Sau đó mới kéo ghế lại gần, hỏi: "Ngô Xuân! Cậu biết trong gương có ma nữ từ khi nào?”
Ngô Xuân tức giận nói: "Tôi không biết gì cả! Cô cút đi."
Ngay khi lời nói vừa dứt, trên người cậu ta bỗng nhiên nổi lên vô số nốt đỏ, như mắc phải một loại bệnh truyền nhiễm, ngứa ngáy khắp người.
Điều đáng nói là cậu ta bây giờ không thể cử động, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Ngô Hữu Tiến ở bên cạnh nhìn thấy, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác bản thân cũng bắt đầu ngứa ngáy.
Ngô Xuân tức giận nói: "Cô làm gì tôi vậy? Cô đầu độc tôi à? Đây là phạm tội, tôi chết cô cũng không sống được!" Cậu ta kêu gào mãi nhưng không ai để ý... Chu Mẫn Thúy cũng đã hoàn toàn thất vọng.
Lúc này Lục Kiến Vi mới bình tĩnh mở lời: "Nói đi."