Khi đắp mộ, người ta thường đào hai miếng đất hình tròn, đặt chúng đối diện nhau, sau đó cắm vào đó những cành cây mới bả.
Ngôi mộ đất này nhìn vào là biết ngay nó mới được làm.
Lục Trường Lan quay lại hỏi: "Đây là mộ của nhóc phải không?"
Lưu Hiểu Vân e dè gật đầu, sợ nếu nói không biết ngôi mộ của chính mình thì sẽ bị đạo sĩ trước mặt làm cho hồn phi phách tán.
Trần Cẩm Giang mặt mày ngơ ngác: "Đại sư, bây giờ phải làm sao đây?"
Anh ấy gần như sắp phát điên, con trai mình đang ở trong đó nhưng lại không thể nhìn thấy.
Lục Trường Lan quay lại/Bây giờ đào mộ! Xét đến việc các người không đủ sức, cứ tìm người khác tốt hơn... Anh Trần thấy thế nào?"
Quả nhiên là phải đào mộ, Trần Cẩm Giang lập tức nói: "Được rồi! Tôi sẽ tìm người ngay... Đại sư chờ tôi một chút."
Nói rồi anh ấy lập tức gọi điện cho thư ký của mình.
Thư ký đang ở nhà, nghe điện thoại của sếp liền trả lời: "Sếp! Bây giờ có việc gìạ?”
Trần Cẩm Giang nói: "Cậu mau tìm vài người công nhân mang theo xẻng và các dụng cụ đào đất khác đến chỗ tôi."
Anh ấy nói lại địa chỉ một lần nữa.
Thư ký không hiểu chuyện gì nhưng vì đây là chén cơm nên vẫn đồng ý: "Sếp yên tâm, tôi sẽ làm ngay." Lục Trường Lan nói nhẹ nhàng: "Cứ chờ ở đây là được."
Lục Kiến Vi rải một ít gạo nếp xung quanh, đây là thứ cô thường xuyên mang theo, phòng trường hợp cần thiết.
Trần Cẩm Giang và Thiên Tuyết lo lắng chờ đợi! Cuối cùng thấy ánh đèn xe từ hai chiếc xe đang tiến lại.
Thư ký dẫn theo bốn công nhân chạy tới, tay cầm dụng cụ;"Sếp ơi, người đã tìm được rồi."
Khi thấy thứ trước mắt, anh ta suýt chút nữa thì sợ chết.
Trần Cẩm Giang không kịp an ủi, trực tiếp nói với công nhân: "Các anh đào cái này ra, tôi sẽ trả mỗi người mười vạn!"
Công nhân thấy mộ cũng ngại, hối hận nói: "Sếp ơi, việc này bất hợp pháp phải không? Chúng tôi không làm chuyện phạm pháp..."
Trần Cẩm Giang nói: "Hai mươi vạn!"
Con số này đã rất cao, đối với công nhân là số tiền họ phải làm việc vất vả cả năm mới kiếm được, giờ chỉ cân đào một cái mộ.
Họ quyết định đồng ý.
Trần Cẩm Giang lau mồ hôi trên trán, nhìn họ bắt đầu đào.
Bốn người làm việc rất nhanh, chỉ trong mười phút liền đào ra chiếc quan tài nhỏ, trên đó còn có vài tờ bùa.
Lục Trường Lan tiến lên mở nắp quan tài, lạnh lùng cười vài tiếng.
Chất lượng của những tờ bùa này có thể nói là rất tệ, chỉ đủ để lừa gạt bản thân, dùng để áp chế ma tiểu quỷ thôi.
Công nhân lại được Trần Cẩm Giang thêm tiền để mở quan tài.
Quan tài không đóng đỉnh, sau khi mở, đèn pin chiếu xuống, xác chết bên trong lộ ra, là một đứa trẻ.
Đứa trẻ nhắm mắt, đã chết từ lâu, trên người mặc bộ đồ thể thao hàng hiệu đắt tiền.
Thiên Tuyết mắt đen sầm lại: "Đây là quần áo của con trai tôi!"
Hôm đó cô ấy đặc biệt nhờ người giữ trẻ cho con trai mặc lên, khi về nhà thấy con trai mặc cùng một bộ nên cô ấy không để ý, bây giờ nghĩ lại, có lẽ quần áo đã được mua lại.
Hóa ra không chỉ con trai Thiên Tuyết mặc quần áo của người chết mà người chết cũng mặc quần áo của con trai cô ấy! Từ đó tạo ra tình huống hiện Tại.
Lục Kiến Vi nhíu mày nói: "Cởi bỏ quần áo đó ra." Theo lời nói của cô, Trần Cẩm Giang cũng tin tưởng! Ngay lập tức chỉ huy công nhân lột quần áo, may mà anh ấy có tiền nếu không giờ này phải tự làm rồi.
Sau khi lột quần áo, Lưu Hiểu Vân mặt tái đi mấy phần.
Trần Cẩm Giang hỏi: "Bây giờ làm sao?"
Lục Trường Lan bình tĩnh đáp: "Cởi bỏ quần áo của người chết trên người cậu ta ra và đốt chúng riêng biệt! Nhớ phải đốt sạch sẽ."
Trần Cẩm Giang ngay lập tức thực hiện.
Trên xe anh ấy có bật lửa, lập tức cởi bỏ chiếc áo cũ mặc ngay trên người Lưu Hiểu Vân, đốt chúng ở hai nơi khác nhau, nhìn chúng cháy thành tro mới yên lòng.
Một mùi hôi khó chịu phát ra từ chỗ quần áo bị đốt.
Cùng lúc quần áo biến thành tro, Lưu Hiểu Vân cũng ngất đi.
Thiên Tuyết ôm lấy cơ thể con trai, lo lắng chờ đợi.
Một lúc sau, trước mặt cô ấy xuất hiện một đứa trẻ, trông y hệt xác chết trên mặt đất.