Thang máy nhanh chóng đi xuống! Lần này cô không chơi điện thoại mà chờ đợi thang máy xuống đến tầng một rồi lại bấm tầng mười.
Không ngoài dự đoán, thang máy lại dừng ở tầng 29.
Lần này Lục Kiến Vi tập trung nhìn ra cửa thang máy, dùng đèn flash của điện thoại chiếu sáng ra bên ngoài, cũng nhìn rõ tình hình thực sự.
Bên ngoài thang máy trông như đang trong quá trình sửa chữa, đồ đạc chất đống, rất lộn xộn.
Lục Kiến Vi nhếch mày: "Đừng ép tôi phải ra tay."
Cô lấy ra một lá bùa, kẹp giữa ngón tay.
Lá bùa dân lôi rõ ràng được chiếu sáng dưới ánh đèn, dường như ngay lập tức có thể phát ra ánh sáng vàng rực rỡ.
Một cơn gió thổi qua, cửa thang máy đóng lại.
Lục Kiến Vi không hề bấm nút, nhưng thang máy tự động đi xuống, dừng lại ở tâng 10! Vừa ra khỏi, cô đã thấy Quách Minh đang chờ ở đó.
Gương mặt của thây Quách trông rất mệt mỏi, có lẽ đã phải chịu đựng không ít cú sốc.
Lục Kiến Vi thấy vậy liền rơi vào trầm tư.
Khi thấy cô, Quách Minh cuối cùng cũng thở phào, vừa đi vừa nói: "Sao lâu thế? Thầy còn tưởng em lạc đường rồi."
Thầy Quách nhớ mình có học sinh thực sự bị mù đường.
Lục Kiến Vi không trả lời câu hỏi đó, hỏi lại: "Thây Quách! Lúc nãy thang máy có dừng ở tầng 10 không?"
"Không." Quách Minh nhớ lại rồi trả lời "Thây đợi ngoài thang máy suốt, không thấy nó dừng ở tầng 10, có chuyện gì vậy?
Lục Kiến Vi suy nghĩ một chút, hỏi: "Thây Quách! Tòa nhà này có công ty nào ở tầng 29 không?"
Cô nghi ngờ tâng đó có sự kiện gì đó xảy ra, khiến nơi đó trở thành một điểm tâm linh.
Nghe vậy, Quách Minh bỗng khựng lại.
Lục Kiến Vi quay đầu nhìn.
Quách Minh nhỏ giọng: "Thầy mới chuyển đến đây khoảng một tháng nhưng có một số thông tin cơ bản thây vân nắm được." Lục Kiến Vi chăm chú lắng nghe.
"Tòa nhà này không có tầng 29, cao nhất chỉ đến tâng 28."
Tòa nhà này chỉ có 28 tầng sao?
Đối với Lục Kiến Vi, thông tin từ Quách Minh rất quan trọng.
Ban đầu, cô nghĩ có chuyện gì đó xảy ra ở tâng 29 nên mới dừng lại đột ngột, không ngờ rằng tầng này hoàn toàn không tồn tại.
Quách Minh như nhớ ra điều gì, nói: "Có phải em đã nhìn nhầm rồi không?”
Nghĩ vê danh tính của Lục Kiến Vi, thây Quách cảm thấy có điều bất thường.
Lục Kiến Vi nói: "Có lẽ em nhìn nhầm rồi."
Quách Minh gật đầu.
Lục Kiến Vi đột nhiên nói: "Thầy Quách chờ một chút! Em nhớ ra mình để quên đồ trong thang máy."
Quách Minh đáp: "Được."
Lục Kiến Vi quay người bấm thang máy, may mắn thời điểm này trong tòa nhà vắng người nên thang máy nhanh chóng dừng lại ở tâng 10.
Sau khi vào thang máy, cô kiểm tra các nút bấm.
Không có nút bấm cho tầng 29! Điều này chứng minh tâng 29 thực sự không tồn tại nhưng cô nhớ rõ thang máy đã dừng ở đó... Hơn nữa, nó còn được đánh dấu bằng màu đỏ.
[Thật thú vị.
] Lục Kiến Vi quay lại tầng 10, nói với Quách Minh: "Thầy Quách, chúng ta đi thôi." Hai người cùng nhau đến căn hộ của Quách Minh.
Vừa bước vào, Lục Kiến Vi nhận thấy nhiêu bức ảnh cưới và chụp chung, trang trí nhà cửa rất tinh tế! Qua đó, cô cảm nhận được sự tỉnh tế của nữ chủ nhân.
Lục Kiến Vi cảm thấy xúc động.
Chỉ tiếc rằng chân lý "người và ma không cùng đường" vẫn tồn tại! Dù tốt đến mấy cũng không thể thay đổi.
Quách Minh lấy ra tờ giấy gọn gàng, nói: "Sáng nay khi thức dậy đã thấy bức thư Dao Dao để lại... Sau đó cô ấy biến mất không dấu vết."
Nội dung trên thư khiến thây Quách không thể tin: "Trong thư, Dao Dao thậm chí nói mình là một con ma và đã chết từ lâu! Việc cô ấy có thể làm vợ chồng với thây trong nhiều ngày đã làm cô ấy rất hài lòng."
Lục Kiến Vi nói: "Những gì cô Hình nói là thật! Cô ấy đã vào luân hồi! Bức thư này có lẽ là lời từ biệt của cô Hình cho thầy trước khi rời đi." Hình Dao Dao là người tốt, chỉ tiếc là không có duyên phận với thây Quách.
Quách Minh lắp bắp: "Dao Dao cô ấy... Thây thật sự không ngờ..."