Do cô ấy còn chấp niệm nên linh hồn không rời đi! Tại bệnh viện, sau khi được xác định đã tử vong thì Hình Dao Dao lại nhập hồn vào xác mình, sống lại.
Nhưng cuối cùng vân là người chết! Xác chết phân hủy sẽ phát ra mùi nên dù cô ấy cố gắng che giấu đến đâu cũng sẽ bị một số người đặc biệt ngửi thấy.
Người và ma cuối cùng vẫn là không chung đường.
...
Đọc xong phân tích, Lục Kiến Vi cảm thấy rất xúc động.
Câu chuyện như vậy không phức tạp nhưng lại chứa đựng nhiều cảm xúc, không phải là điều có thể giải thích được chỉ trong vài lời.
Trong ngày cưới, cô có thể thấy Hình Dao Dao rất hạnh phúc.
Cô ấy không thể sống đến ngày cưới của mình, nhưng đã dùng ý chí mạnh mẽ để hoàn thành hôn lễ theo cách riêng của mình.
Điều này đối với Hình Dao Dao đã là sự mãn nguyện rồi.
Lục Kiến Vi cảm thấy nếu thầy Quách biết được, có lẽ ông sẽ đau khổ đến chết.
xkk+
Vào buổi chiều, Lục Kiến Vi thu dọn đồ đạc và đến nhà của người giao nhiệm vụ.
Lục Trường Lan không ở nhà, cô không có bằng lái nên chỉ có thể bắt một chiếc taxi.
Tài xế qua gương chiếu hậu nhìn chằm chằm vào kiếm gỗ đào trên người cô mấy lần, hỏi: "Cô gái! Cái này là đạo cụ à?"
Lục Kiến Vi đáp: "Đúng, đạo cụ."
Tài xế này mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta đang nghĩ rằng ban ngày trời quang đãng, một cô gái mang theo kiếm gỗ đào trông thật đáng sợ, còn tưởng cô đang chuẩn bị làm gì đó.
Suốt quãng đường đi không ai nói chuyện.
Lục Kiến Vi mở giao diện túi đồ trên group Âm Dương... Miếng đậu phụ tiết tháo vẫn còn, cô nhấp vào hình ảnh, sau đó thông tin xuất hiện.
[Tên: Đậu phụ tiết tháo]
[Công dụng: Đậu phụ rất có tiết tháo, nói thật sẽ toả ra mùi thơm, nói dối sẽ phát ra mùi thối]
[Công hiệu: 24 giờ] Lục Kiến Vi ngạc nhiên, điều này hoàn toàn giống như một máy phát hiện nói dối.
Chỉ là cách thể hiện của máy phát hiện nói dối này có phần không tưởng.
Đang suy nghĩ, tài xế đột nhiên dừng lại, nói: "Cô gái! Phía trước có nhiêu người tập trung kìa, không đi qua được, làm sao bây giờ?"
Đường đã bị tắc.
Lục Kiến Vi ngẩng đầu lên nhìnCó chuyện gì vậy?"
Tài xế đáp: "Không biết, sao chúng †a không qua đó xem xem có thể nhờ họ nhường đường không?! Cứ tắc đường thế này cũng không phải chuyện tốt."
Lục Kiến Vi suy nghĩ một chút rồi cùng xuống xe.
Đi gân hơn, Lục Kiến Vi mới thấy tâm điểm của đám đông là hai người, một già một trẻ, đang cãi nhau cùng với lời nói của quần chúng ăn dưa có vẻ khá phức tạp.
Nghe có vẻ như là trường hợp gây sự để đòi tiền bồi thường nhưng vấn đề là ai mới thực sự là người sai.
Chàng trai trẻ khẳng định người già gây sự với hắn, trong khi người già lại nói chàng trai trẻ gây sự với bà, lời nói mâu thuần.
Tài xế nhìn một hồi, nói: "Ở đây không phải có camera giám sát sao? Nhìn một cái là biết ngay."
Người đứng cạnh đáp lại: "Anh không biết camera ở đây hỏng rồi sao! Nếu không thì họ đã không cãi nhau ở đây suốt."
Lúc đó không có nhân chứng nào cả.
Lục Kiến Vi nhớ đến thứ mình có trong group Âm Dương liền lấy ra từ túi đồ.
Mọi người xung quanh không tự chủ được mà nhìn sang.
Mùi thơm của nó quá đõi thu hút.
Nhiều người thực ra đã từng ăn đậu phụ nhưng đậu phụ trên tay Lục Kiến Vi dường như là thứ họ ngửi thấy thơm nhất.
Có người không nhịn được hỏi: "Cô gái! Cô mua đậu phụ nướng ở đâu vậy? Có thể chỉ cho tôi biết được không?"
"Tôi cũng muốn hỏi! Thơm quá."
"Trông thấy đã thèm rồi! Nước miếng tôi sắp chảy ra đây này."
Lục Kiến Vi lắc đầu, đưa đậu phụ cho người ở trung tâm vụ lùm xùm, nói: "Mời anh ăn đậu phụ." Đậu phụ tiết tháo trông rất thơm ngon, cộng với vẻ đẹp của cô nên chàng trai trẻ rất nhanh bị hấp dẫn.
Hắn ta nói: "Tốt quá! Cô thích tôi à?"
Lục Kiến Vi giữ mặt vô biểu tình.
Chàng trai trẻ nhận lấy và ăn một miếng trước sự chứng kiến của đám đông! Ngay lập tức hắn ta bị hương vị này làm cho kinh ngạc, thực sự quá ngon.
Cách ăn ngấu nghiến của hắn ta khiến mọi người xung quanh nuốt nước bọt.
Hắn ta nhanh chóng ăn hết ba miếng đậu phụ.
Lục Kiến Vi hỏi: "Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?"