"Âm khí trên người cô ấy đã được loại bỏ gần hết, chỉ cần uống ít nước bùa là được! Khi con quỷ kia bị tiêu diệt, mọi thứ sẽ ổn."
Mẹ Lý Giai Giai bước vào phòng.
Lục Trường Lan nói: "Sư tỷ! Hãy gọi nó ra."
Lục Kiến Vi lắc đầu, nói: "Ban ngày muốn gọi quỷ, nó cũng không đến đâu, Âm khí trên người Lý Giai Giai đã mất, đối phương chắc chắn sẽ chọn người khác."
Dù sao thời gian lưu lại ngoài kia cũng không thể quá lâu.
Lời vừa dứt, mẹ của Lý Giai Giai đã ra ngoài với vẻ mặt nhẹ nhõm: "Đại sư thật sự là cao nhân! Tôi sẽ đến Xuất Vân Quan cúng vườn!"
Ban đầu bà Lý nghi ngờ vì hai vị đạo trưởng này còn trẻ tuổi nhưng giờ thấy thực lực của bọn họ: [Không thể đánh giá người qua vẻ ngoài, họ không chỉ đẹp mà còn rất tài năng.]
Mẹ Lý Giai Giai càng ngày càng ấn tượng với họ, quyết định sẽ cúng vườn nhiều hơn.
Đến cùng nhau, lại trẻ như vậy, không lẽ là một cặp tiểu tình nhân?
Quả nhiên, nam nữ hợp tác công việc dường như trở nên nhẹ nhàng hơn."
Lục Kiến Vi mỉm cười với bà Lý cùng Lục Trường Lan rời nhà của Lý Giai Giai.
Nữ quỷ bị giam cầm trong lớp học trống, muốn ra ngoài thì cần có vật chủ! Lúc này bốn cô gái chơi trò chơi là thích hợp nhất.
Một người đã chết, chỉ còn lại ba người.
Lục Trường Lan nói: "Sư tỷ! Chúng †a đi thôi."
"Nếu không có ở đây, chúng ta tạm thời sẽ không đến."
Lục Kiến Vi suy tư: "Nhiệm vụ này có vẻ không khó, tại sao đạo giáo lại giao cho chúng ta?"
Lục Trường Lan suy ngẫm: "Có lẽ họ đánh giá thấp chúng ta?"
Dù sao họ còn trẻ mà trong tiềm thức của mọi người thì những đạo sĩ giỏi thường đều lớn tuổi.
Lục Kiến Vi nhắm mắt tĩnh tâm... Không muốn suy nghĩ vấn đề này nữa.
Dù sao khi rơi vào tay cô thì con quỷ kia cũng không thể sống sót được.
Trên đường đến nhà Lương Nhã, Lục Trường Lan nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Lục Kiến Vi nhắm mắt, liền giảm tốc độ lái xe lại để xe bớt xóc nãy hơn.
Lúc này đã hơn tám giờ tối, cũng là thời điểm quỷ dữ hoạt động.
Lục Kiến Vi mở mắt, lấy điện thoại ra gọi cho mẹ của Lương Nhã.
Bà Lương nghe xong, ngay lập tức nói: "Được được được, tôi sẽ xuống ngay, Lương Nhã ở nhà... được."
Mẹ của Lương Nhã muốn kiểm tra Tình hình một lần nữa.
Hiệp hội đạo giáo đã đến thu thập thông tin vài ngày trước, đưa cho mẹ của Lương Nhã một lá bùa, khiến bà Lương †in vào sự tồn tại của quỷ.
Bây giờ, các đạo trưởng đã đến... Mẹ của Lương Nhã tin rằng mọi vấn đề sẽ được giải quyết.
Nhưng khi mở cửa phòng, bà Lương lập tức sững sờ: [Ai đang đứng bên cạnh con gái mình?]
Mẹ của Lương Nhã không nhìn rõ mặt vì đối phương cúi đầu làm mái tóc che khuất khuôn mặt, lại mặc đồng phục học sinh bẩn thỉu.
Bà Lương gọi: "Lương Nhã?"
Lương Nhã ngẩng đầu lên.
Người bên cạnh cô nàng cũng ngẩng đầu, mặt đây máu, máu còn đang rỉ ra, nhìn chằm chằm vào bà Lương.
Mẹ Lương Nhã run rẩy gọi: "Lương Nhã?"
Ngay lúc đó, người kia dường như nhập vào cơ thể Lương Nhã, gương mặt cô nàng biến đổi hoàn toàn.
Lương Nhã đứng dậy.
Mẹ Lương Nhã dù chậm chạp nhưng cũng đã cảm nhận được nguy hiểm, bắt đầu lùi lại.
Có điều... Trước khi bà Lương kịp thoát khỏi phòng, Lương Nhã đã đến gần mẹ của mình
Ánh mắt oán hận và sự áp sát ngày càng đến gần khiến mẹ Lương Nhã cảm thấy cái chết cận kề.
"Chết... Chết đi...Hãy chết đi..." Lương Nhã lặp đi lặp lại câu nói đó kèm với nụ cười đáng sợ thường trực trên môi
Sắc mặt bà Lương tái nhợt, sợ hãi đến mức không thể nói, chân mềm nhũn, dần mất đi ý thức.
Đúng lúc đó, một thanh kiếm gỗ đào từ cửa sổ bay vào, trúng người Lương Nhã khiến cô nàng kêu lên thảm thiết.
Khi mẹ Lương Nhã hồi phục, chỉ thấy Lương Nhã nằm bất tỉnh, cạnh đó là cô gái mặc đồng phục học sinh khi nãy... Gương mặt cô gái kia biến sắc, ánh mắt hung dữ nhìn mẹ Lương Nhã.
Trái tim bà Lương đập thình thịch, định chạy trốn nhưng lại thấy kiếm gỗ đào đâm vào cơ thể cô gái mặc đồng phục học sinh kia.
Cô gái mặc đồng phục học sinh vùng vẫy thoát ra, cơ thể cũng tan đi một phần.
Dưới lầu, phòng bảo vệ vẫn đang sáng đèn.