Do đó, cô rất quen thuộc với cấu trúc bên trong trường.
Trường Trung học số 5 mới mở cửa vài ngày trước, và do chỉ còn một năm nữa là kỳ thi đại học, học sinh đang tận dụng mọi thời gian để học.
Đầu tháng Tám, học sinh phải quay trở lại trường để học bổ túc nửa tháng, sau đó trở về nhà và quay lại trường vào đầu tháng Chín để bắt đầu học kỳ mới.
Đây cũng là lý do tại sao Lý Điềm Chanh vẫn đang ở trường.
Việc này không thể chậm trễ! Vì Lý Điềm Chanh đã gặp mặt đối phương, không chừng tối nay sẽ có chuyện xảy ra.
Lục Kiến Vi nói: "Cho tôi số phòng ký túc xá của cậu! Nhớ đừng để người lạ vào phòng... Khi nào tôi đến sẽ gõ cửa."
Lý Điềm Chanh hỏi Lục Kiến Vi làm thế nào để vào.
Lục Kiến Vi đã nghĩ ra cách để vào từ lâu... Đương nhiên là trèo tường.
Ký túc xá nữ sinh của Trường Trung học số 5 nằm ở phía sau cùng của trường, bao quanh bởi hai bức tường! Bên ngoài là khu dân cư, với khả năng của Lục Kiến Vi thì việc trèo tường rất đơn giản.
Dù sao cũng không thể để bị phát hiện nếu không cô sẽ bị đuổi ra ngoài.
****
Đúng 12h đêm, Lục Kiến Vi đến Trường Trung học số 5.
Bên ngoài đã tối đen, trong thành phố đã sáng đèn với đủ màu sắc nhưng khu vực trường học lại rất yên tĩnh, đặc biệt là khu vực ký túc xá.
Lục Kiến Vi trèo qua tường phía sau tòa nhà ký túc xá nữ sinh.
Tất nhiên là ở đây có camera giám sát nhưng cũng có góc chết.
Lý Điềm Chanh đã nói cho Lục Kiến Vi biết vê tòa nhà ký túc xá và số phòng nên cô dễ dàng tránh tâm nhìn của bảo vệ... Thuận lợi leo đến vào tầng ba.
Lục Kiến Vi gõ cửa... Rất nhanh cửa đã được mở ra.
Lý Điềm Chanh nhô đầu ra, vội vàng vẫy tay với cô: "Lục Bán Tiên, nhanh vào thôi! Đừng để bảo vệ phát hiện."
Sau khi Lục Kiến Vi vào, cô phát hiện ra bên trong lại có một vị hòa thượng.
Cô nhìn Lý Điềm Chanh, hỏi: "Cô ấy bị làm sao vậy?" Trong phòng ký túc xá đang bật đèn nhỏ, tối nhưng vẫn đủ sáng để nhìn thấy hành lang và giường ngủ, cùng với hai cô gái khác đang quan sát.
Vị hòa thượng này mặc áo cà sa, giống như bộ đồ của Đường Tăng trong Tây Du Ký, đang niệm kinh, vòng tràng hạt quay nhanh không ngừng.
Tấm cà sa dày đặc trên người anh †a giống như rèm cửa mà Lục Kiến Vi đã từng thấy, còn có chuỗi hạt lớn, cử động một chút là kêu rào rào giống như tự thân mang theo nhạc nền.
Lý Điềm Chanh nói nhỏ: "Anh ta là người mà một người bạn cùng phòng khác của tôi mời đến, nói là cao tăng chuyên bắt ma..."
Cô ấy và người bạn cùng phòng khác nói về chuyện này thì mới phát hiện ra người bạn cùng phòng kia cũng đã thấy cảnh tượng đêm đó.
Kết quả là tối nay, khi hòa thượng đến mới biết đối phương cũng tìm người.
Hòa thượng kia đang quay lưng về phía Lục Kiến Vi! Lúc này quay đầu lại... Thấy Lục Kiến Vi liền tỏ vẻ khinh thường, sờ cái đầu trọc của mình, niệm: "A Di Đà Phật"
Lục Kiến Vi nhìn chằm chằm vài giây rồi quay đầu nhìn về phía giường tâng gần cửa, phát hiện có người đang ngủ.
Đó chắc chắn là bạn cùng bàn mà Lý Điềm Chanh nhắc đến.
Tiếng động lớn như vậy mà vẫn không thức dậy, thật sự không bình thường.
Hòa thượng thấy Lục Kiến Vi không chú ý đến mình, lại hừ một tiếng, vung cà sa nặng nê của anh ta nhưng không may, nó bị mắc vào móc quần áo của một cô gái bên cạnh, không thể rút ra.
Các cô gái nhỏ giọng, hỏi: "Sư phụ! Thầy có cần giúp không ạ?"
Hòa thượng đáp: "Không cần!" Sau đó, anh ta gắng sức kéo một cái... Cà sa bị rách làm lộ ra quần áo bên trong... Hóa ra là một chiếc áo sơ mi.
Lý Điềm Chanh: "..."
Lục Kiến Vi: "..."
Thật sự khá thời trang đấy
Hòa thượng rõ ràng cũng nhận ra, vội túm lấy áo cà sa của mình, quay lưng về phía ban công, che đi chỗ rách.
Lý Điềm Chanh bình luận: "Cuộc sống của thầy quá gian khổ."
Hóa ra áo cà sa được làm từ một chiếc áo sơ mi và rèm cửa ghép lại.
Thật là biểu tượng cho sự khổ hạnh.
Hòa thượng có vẻ ngượng ngùng, làm như không nghe thấy lời này và bắt đầu tụng kinh trở lại! Sau đó, anh ta giả vờ làm động tác hoa mỹ và ném ra một lá bùa.