Tiểu quỷ lập tức trở lại bên cạnh Tô Tiên Vĩ, há miệng cắn vào cổ ông ta khiến mặt Tô Tiên Vĩ càng trắng bệch.
Ông ta đưa cổ tay mình đến miệng tiểu quỷ.
Tiểu quỷ lập tức cắn vào! Do trước đó bị gãy mấy cái răng, máu tươi từ kẽ răng sắc nhọn của nó chảy ra.
Ông ta nói giận dữ hướng Lục Kiến Vi quát: "Đã đến thì đừng nghĩ đến chuyện rời đi!"
Liên tục bị mất máu khiến sức của Tô Tiên Vĩ trở nên yếu đi, nói không ra hơi.
Lục Kiến Vi trực tiếp sử dụng kiếm gỗ đào hướng phía tiểu quỷ đâm tới.
Cô lại rút ra một lá bùa ngũ lôi ném lên không trung hướng về phía tiểu quỷ... Sấm sét xuất hiện đánh trúng nó.
Ngay lúc này, kiếm gỗ đào cũng đâm tới... Ghim nó lên tường.
Tô Tiên Vĩ tức giận đến mức mắt trợn trắng, gần như ngừng thở.
Tất cả tài sản của ông ta chỉ dựa vào con tiểu quỷ này! Bây giờ bị Lục Kiến Vi diệt trừ mà ông ta không làm được gì.
Đến lúc này Lục Kiến Vi mới bật đèn.
Ánh đèn sáng lên, mọi thứ trong căn phòng trở nên rõ ràng hơn.
Khi Lục Kiến Vi quay lại cũng giật mình khi nhìn rõ hơn vật kia.
Một chiếc quan tài dành cho trẻ em, Tô Tiên Vĩ dùng nó như giường ngủ! Không biết ông ta nằm trong đó bao lâu.
Xương cốt trong quan tài ít nhất cũng đã mười mấy năm.
Tô Khúc Trần trong chốc lát không thể phân biệt rõ ràng được 20 năm qua của mình đã trôi qua như thế nào?! Hoàn toàn không thể nhận ra đâu là sự thật.
Cuối cùng, Tô Tiên Vĩ vẫn không chịu nổi kích động mà ngất xỉu.
Lục Kiến Vi tiến lên kiểm tra, sinh khí của ông ta đã bị tiểu quỷ hút đi phần lớn, lại mất nhiều máu, chỉ ngất mà không chết luôn đã là một phép màu.
Nếu bác sĩ biết chuyện này, chắc chắn sẽ cắt lát để nghiên cứu.
Lục Kiến Vi sau đó tiến đến tiểu quỷ đang bị đóng vào tường, không lãng phí thời gian, trực tiếp giúp nó siêu thoát.
Sau đó, cô mới lấy kiếm gỗ đào xuống.
Quay đầu lại thì thấy Tô Khúc Trần đang cúi đầu đứng trong góc... Bóng dáng như một đứa trẻ bị thế giới bỏ rơi.
Lục Kiến Vi tiến lại, vỗ nhẹ vào vai hẳn: "Anh hãy nhìn thoáng đi..."
Tô Khúc Trân nói giọng trầm: "Tôi đã chuẩn bị tâm lý, cô không cần an ủi tôi."
Lục Kiến Vi im lặng một lúc, sau đó mới nói tiếp: "Tôi muốn anh lấy cái quan tài dưới giường của bố của anh ra."
Tô Khúc Trần: "..."
Lục Kiến Vi giơ tay: "Việc này chỉ có anh mới làm được."
Tô Khúc Trần vẫn chưa lấy lại tỉnh thần.
Hắn bị cô chỉ huy tiến lên, chỉ khi tiếp cận mới phát hiện nửa dưới của Tô Tiên Vĩ đã bắt đầu teo tóp, giống như chân của một lão già 90 tuổi.
Trông không hợp với phần thân trên của ông ta, trở nên rất quái dị.
Nhưng đó lại là bố đẻ của mình, Tô Khúc Trần cảm thấy phức tạp, cẩn thận di dời quan tài dưới sàn nhà ra.
Suốt quá trình này, Tô Tiên Vĩ không hề mở mắt.
Quan tài dài khoảng một mét, làm từ gỗ đàn hương, chất lượng khá tốt, bên trong mịn màng và trang trí bằng một số hoa văn.
Bộ xương bên trong bị xáo trộn do tác động từ bên ngoài.
Tô Khúc Trần nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì khác nữa sao?"
Lục Kiến Vi lắc đầu: "Không, mọi thứ đã được giải quyết.
Giờ đây nó chỉ là một bộ xương thông thường."
Cô không tìm thấy tờ poster.
Lục Kiến Vi suy tư: [Mọi chuyện đã xong. Có lẽ poster ở đâu đó trong phòng này... Cần phải tìm nhanh để hoàn thành nhiệm vụ.]
Cô đề nghị: "Anh hãy đi gọi bác sĩ đến đây."
Tô Khúc Trân không do dự, lập tức rời đi.
Hắn không mang theo điện thoại và không dám sử dụng đồ đạc trong phòng.
Lục Kiến Vi bắt đầu tìm kiếm ngay khi anh ta vừa đi.
Chỉ trong chốc lát, cô tìm thấy tờ poster dưới vai của Tô Tiên Vĩ.
Tờ poster ghi rõ tên nhiệm vụ.
Hình ảnh trên đó đã thay đổi, hiện lên hình ảnh một đứa trẻ ma cắn vào cổ Tô Tiên Vĩ với hàm răng sắc nhọn.
Poster mang lại một không khí kỳ bí.
Lục Kiến Vi gấp tờ poster, cất vào túi để đem về và đặt vào lọ Âm Dương.
Không lâu sau, Tô Khúc Trân quay trở lại.
Anh nhận thấy Tô Tiên Vĩ vẫn còn sống và nói: "Tôi đã liên hệ với bác sĩ gia đình. Quan tài này xử lý thế nào?"