Lục Kiến Vi chạm nhẹ vào hắn: "Được rồi! Bỏ qua đi."
Tô Khúc Trân mới không tiếp tục hỏi nữa: "Được rồi! Cậu mang lên đi! Coi như không thấy tôi."
Người hầu mừng rỡ ném ánh mắt biết ơn về phía Lục Kiến Vi.
Khi anh ta cúi đầu cầm bát rời đi, Lục Kiến Vi nhìn thấy trên cổ anh ta cũng có một dấu tay nhưng nó sâu hơn của người đàn ông mặc vest lần trước.
Sau khi chắc chắn rằng đối phương đã đi xa, Tô Khúc Trân mới thở dài, nói: "Tôi nói không sai chứ?! Từ khi tôi trở về là cứ như vậy, mỗi bữa ăn đều như thế."
Lần này Tô Tiên Vĩ thậm chí không xuống ăn cơm mà vẫn làm như vậy, càng kỳ lạ.
Lục Kiến Vi đoán: "Chắc là để cho đứa trẻ ma kia ăn, để nó quen mùi của anh thì nó mới tìm được người."
Tô Khúc Trân rùng mình.
Đêm qua, hắn còn thắc mắc tại sao đứa trẻ ma kia tựa như biết phòng hắn ở đâu, trực tiếp đứng ngoài phòng hắn, rồi lại đến bên giường.
Hóa ra là vì lý do này.
Tô Khúc Trần không khỏi suy đoán: "Không lẽ bố tôi muốn hại tôi?"
Hắn đã không ít lần chứng kiến bí mật của những gia đình giàu có, những trường hợp cha con trở thành kẻ thù, anh em giết nhau cũng nhiều.
Nhưng trong nhà hẳn chỉ có mình hẳn là con trai, Tô Tiên Vĩ cũng luôn đối xử tốt với hắn, trước giờ đều rất bình yên.
Tô Khúc Trần khó mà tưởng tượng nổi cảnh tượng đó... Hắn là con trai một trong nhà! Nếu giết hắn thì gia tài bạc tỷ sẽ để cho ai?
Lục Kiến Vi an ủi: "Có thể ông ấy không định giết anh."
Có lẽ muốn lấy thứ gì đó từ trên người hắn! Dù sao vận may và khí chất của Tô Khúc Trần cũng rất tốt.
Tô Khúc Trần nhìn cô bất mãn nói: "Cô nói cũng như chưa nói."
Lục Kiến Vi im lặng không nói gì nữa.
Buổi tối ăn cơm cũng y như vậy, có lẽ vì nhà có khách nên Tô Tiên Vĩ không xuống dưới nhà! Tất cả đều giải quyết trong phòng ngủ.
Người hầu vẫn tiếp tục đặt thức ăn thừa vào bát của Tô Khúc Trân, sau đó mang lên lầu.
Hai người cũng dần quen với điều lạ lùng này.
Cho đến khi trời tối, Lục Kiến Vi mới nói với Tô Khúc Trần: "Đã đến lúc rồi! Anh tự mình mang theo bùa."
Tô Khúc Trần nói: "Không phải còn có cô sao?! Sợ gì."
Lục Kiến Vi nhìn hắn một cái, nói: "Nếu tới không chỉ một thì tôi không có thời gian, đến lúc đó anh sẽ gặp rắc rối."
Tô Khúc Trần: "..."
Loại flag này đừng đặt nữa đi, hắn không muốn nghe.
Tất nhiên lời của Lục Kiến Vi hắn vẫn nghe, không phải để trong túi mà dùng băng dính gắn các lá bùa lên cánh †ay, chân và cơ thể mình.
Theo lời Tô Khúc Trân thì mục đích là không cho bất kỳ nơi nào bị xâm phạm.
Lục Kiến Vi nhìn cảnh này chỉ biết vô ngữ nhìn trời.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, màn đêm nhanh chóng đến, Tô Khúc Trần vừa mở máy lạnh vừa mở cửa sổ khiến sự chênh lệch nhiệt độ càng thêm rõ rệt.
Khác với khu vực đông đúc, nơi này về đêm rất yên tĩnh.
Tô Khúc Trần tắt đèn, kiên nhãn chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, Lục Kiến Vi ngồi trên ghế đột nhiên mở mắt, trầm giọng: "Đến rồi."
Tô Khúc Trần xoa mắt từ trên giường xuống.
Ngay khi lời nói vừa dứt, một đứa trẻ ma xuất hiện trong phòng! Mặc dù cửa phòng không hề có dấu hiệu mở.
Âm khí tràn vào làm Lục Kiến Vi cảm thấy buồn nôn.
Đứa trẻ ma bò trên mặt đất, da bọc xương, tứ chỉ như cành cây khô cong queo... Thực xấu xí.
Nó há miệng để lộ ra hàm răng nhọn hoắt.
Tô Khúc Trần run rẩy: "Bây giờ trẻ con răng mọc sớm thế à?"
Lục Kiến Vi: "..."
Đứa trẻ ma lao về phía Tô Khúc Trần... Cô nhanh chóng đọc chú ngữ, kiếm gỗ đào bay lên, chắn trước mặt nó.
Trên kiếm gỗ đào có vẽ các phù chú.
Đứa trẻ ma này không biết trời cao đất dày, mở miệng cản lấy kiếm gỗ đào, muốn cắn đứt nó, nhưng không may cho nó, kiếm gỗ đào chính là vật chuyên trừ tà.
Lục Kiến Vi chỉ cần xoay nhẹ, răng của đứa trẻ ma đã vỡ mất mấy cái.
Bị kiếm gỗ đào đánh mất mấy cái răng, nó đau đớn liên tục lùi lại.
Chỉ trong một giây, nó lại bò dậy, hướng về cô hét lên dữ dội.
Những chiếc răng sắc nhọn màu đen rơi xuống đất, không còn hình dạng của răng nữa, mà biến thành một đám khí đen, nhanh chóng biến mất.