Lục Kiến Vi không biết hắn đã nghĩ xa đến vậy, quay trở lại vấn đề chính: "Bố của anh có hành vi gì không bình thường không?"
Tô Khúc Trân suy tư, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại.
Một lúc sau, hắn mới nói: "Có! Nhưng tôi không chắc chắn lắm... Có thể do tôi nghĩ quá nhiều..." Tô Khúc Trần kể lại chuyện sáng nay.
Sáng nay hắn quay về nhà để kiểm tra camera xem có vấn đề gì không?! Cuối cùng lại ở nhà ăn sáng, Tô gia giờ chỉ có hai người là hắn và Tô Tiên Vĩ.
Ban đầu mọi thứ vẫn bình thường nhưng sau khi dọn thức ăn lên thì có chút kỳ lạ.
Tô Tiên Vĩ ăn bất cứ thứ gì cũng chừa lại một nửa! Ngay cả khi uống nước, cũng chỉ uống một nửa.
Điều này không phù hợp với thói quen của Tô Tiên Vĩ.
Tô Khúc Trần từ nhỏ được ông ta nuôi dưỡng nên rất rõ thói quen của đối phương! Uống trà thường uống hết, ăn đồ ăn cũng không để thừa... Hồi nhỏ hắn còn được nhắc nhở không được lãng phí.
Nhưng hiện tại, ông ta lại công khai lãng phí như vậy!
Sau đó Tô Khúc Trân đi vào bếp, phát hiện những người giúp việc không hề đổ bỏ thức ăn thừa mà lại để hết vào bát của hắn.
Hắn hỏi tại sao lại làm như vậy?! Tại sao không rửa bát?! Thì người giúp việc nói là do ông chủ chỉ thị, bọn họ cũng không rõ.
Tô Khúc Trần đưa ra giả thuyết: "Cứ như trong nhà vẫn còn một người nữa cần ăn vậy... Tôi nghi ngờ là đứa trẻ ma kia"
Trong khoảnh khắc đó, hắn nghĩ rằng có thể Tô Tiên Vĩ đang nuôi tiểu quỷ đó và đây là thức ăn dành cho nó! Nhưng rõ ràng có thêm bát dư, tại sao lại để thức ăn thừa trong bát của mỗi người.
Đầu tiên, đồ ăn thừa được đặt vào bát của Tô Tiên Vĩ, sau đó lại chuyển sang bát của Tô Khúc Trần... Nói không có mờ ám ai mà tin.
Đặc biệt là Tô Khúc Trân đã ở trong ngôi nhà đó gần 29 năm, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như thế này.
Người hầu nói là do Tô Tiên Vĩ chỉ thị.
Tô Khúc Trần cũng tin rằng họ không có can đảm tự mình làm chuyện đó.
Hắn không thể hiểu nổi: "Tôi thật sự không hiểu tại sao lại đặt vào bát của chúng tôi, đặt vào bát của ông ấy thôi đã đành, sao còn phải đặt vào bát của tôi nữa."
Nghe mô tả của Tô Khúc Trần, Lục Kiến Vi đã nắm rõ sự việc! Tất nhiên đó là suy nghĩ của cô.
Tô Khúc Trần hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao? Sau này, tôi không thể về nhà ở nữa à? Còn đứa trẻ ma kia thì sao?"
Cuối cùng Lục Kiến Vi quyết định: "Tôi sẽ đến nhà anh xem xét tình hình."
Tai nghe không bằng mắt thấy! Phải đến tận nơi điều tra mới có thể làm rõ mọi chuyện.
Lục Trường Lan mím môi nói: "Sư tỷ! Đệ cũng đi." Lục Kiến Vi mỉm cười: "Một mình sư tỷ có thể giải quyết! Sư đệ đi chỉ làm lãng phí thôi."
Tô Khúc Trần cũng nói: "Cậu phải tin tưởng sư tỷ của mình chứt"
Lục Trường Lan nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Tất nhiên tôi tin tưởng sư tỷ"
Trong thế giới này, người duy nhất anh tin tưởng ngoài sư phụ chính là sư tỷ, không có người thứ ba.
Lục Kiến Vi nói: "Nhớ chăm sóc người giấy nhỏ, đừng bắt nạt nó."
Lục Trường Lan hơi cau mày: "Sư tỷ chỉ biết đến nó."
"Trường Lan sư đệ là chủ nhân thực sự của nó, không nhắc nhở đệ thì nhắc nhở ai" Lục Kiến Vi nói một cách tự nhiên, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đồ cân mang theo cũng không nhiều.
Lục Kiến Vi đeo ba lô lên lưng, rồi lại đeo thanh kiếm gỗ đào lên.
Sắc mặt Lục Trường Lan cuối cùng cũng trở nên tốt hơn một chút, anh mỉm cười nói: "Sư tỷ phải nhớ phải thường xuyên báo tin an toàn cho đệ."
Lục Kiến Vi nói: "Được!"
Tô Khúc Trân đứng một bên, nhìn cảnh tượng giống như một lão sư phụ và bà mẹ già, không nhịn được mà trào phúng trong lòng: [Tại sao sư đệ của cô lại phiền phức thế.]
Lục Kiến Vi thu xếp xong xuôi: "Được rồi! Đi thôi."
Tô Khúc Trần nhìn thanh kiếm gỗ đào trên lưng Lục Kiến Vi, tò mò hỏi: "Thanh kiếm gỗ đào này thật sự có ích lợi sao? Nếu có ích lợi, tôi cũng đi sắm một cái về."
Kiếm gỗ đào trông rất bình thường, thậm chí còn có thể thấy được vân gỗ, trên đó khắc vài phù chú, không dễ dàng hiểu được.