Sắc mặt của Tô Khúc Trần mới trở nên nghiêm túc.
Lý do hắn đến lần này thực sự là có chuyện quan trọng, liên quan đến đứa trẻ ma trong nhà! Bởi vì tối hôm qua, hắn đã thực sự nhìn thấy nó.
"Tôi đến đây là để nhờ cậy sự giúp đỡ của cô." Tô Khúc Trần nói, rồi nhớ đến chuyện "một quẻ ba triệu", bổ sung: "Tiền không phải là vấn đề."
Lục Kiến Vi dĩ nhiên tin hắn không thiếu tiền.
Cô uống xong sữa đậu nành, lại ăn một cái bánh bao... Khiến Tô Khúc Trần nhìn chăm chăm vào cô nuốt nước miếng.
Lục Kiến Vi tranh thủ xem qua group Âm Dương... Thời hạn lần này do group Âm Dương đưa ra là 10 ngày, phần thưởng là 4 tháng tuổi thọ, cùng với một món ăn gọi là [Đậu phụ tiết tháo].
Cô tò mò không biết món ăn này có công dụng gì.
Lục Trường Lan gõ nhẹ lên mặt bàn, rút ra một tờ khăn ăn đưa cho Lục Kiến Vi: "Sư tỷ"
Lục Kiến Vi lau miệng, hỏi: "Sao chỉ nói mấy câu rồi thôi?"
Tô Khúc Trân cười khẽ: "Thấy cô ăn ngon quá."
Lục Kiến Vi lại đi rửa tay và súc miệng.
Sau khi trở lại mới bắt đầu vào chủ đề chính.
Tô Khúc Trần nhớ lại: "Nửa năm trước, ba tôi mời một vị hòa thượng tới nhà, tôi luôn cảm thấy ông ta không phải người tốt."
Đây không phải là chỉ trích chung chung, hắn từng đến Quy Dương tự khi còn nhỏ và rất kính trọng những vị đại sư thực sự ở đó.
Nhưng vị hòa thượng được mời này khiến Tô Khúc Trần cảm thấy không thoải mái.
Vị hòa thượng kia tự xưng là Vô Minh, không biết đến từ chùa nào, sau khi được mời vào nhà Tô Khúc Trần thì suốt ngày ở trong phòng sách với cha hắn - Tô Tiên Vĩ.
Tô Khúc Trần từng gõ cửa muốn vào nhưng lại bị từ chối.
€ó một lần, hắn nhìn qua vai cha Tô, thấy hòa thượng Vô Minh bên trong kia cười với mình.
Nụ cười rất bình thường nhưng hắn nhớ mãi đến giờ.
Lục Kiến Vi hỏi: "Anh không điều tra hòa thượng đó sao?"
Nghe lời kể của Tô Khúc Trần, quả thực có vẻ không ổn nhưng cũng không thể chỉ đơn giản như vậy, có thể phía sau còn ẩn chứa điều gì đó.
Tô Khúc Trần lắc đầu: "Không! Tôi đã hỏi nhưng không nhận được câu trả lời."
Vị hòa thượng quái dị này dường như có thù với hắn, cứ mỗi khi nhìn thấy ông ta là Tô Khúc Trân cảm thấy không thoải mái, như thể ông ta luôn nhắm vào mình.
Nhưng ông ta không làm gì hắn cả.
Tô Khúc Trần suy nghĩ một lúc mới nói tiếp: "Thực ra, ông ta chỉ nói những điều đó với bố tôi, cụ thể thì không làm gì với tôi." Lục Kiến Vi nói: "Con người có cái gọi là trực giác! Đôi khi chính có thể cứu mạng."
Những điều này không chỉ có trong huyền học mà cả trong lý thuyết khoa học cũng đã được ghi chép.
Trực giác còn được gọi là giác quan thứ sáu! Người ta thường nói trực giác của phụ nữ rất chính xác, điều này bắt ngưồn từ thể chất, khiến họ thường nhạy cảm hơn.
Còn trực giác của đàn ông thì thường thoải mái hơn một chút.
Nhưng điều này không có nghĩa là trực giác của họ hoàn toàn khác biệt.
Tất cả đều là phản xạ chạm đến dây thần kinh, chỉ làm cho người ta cảnh giác mà thôi.
Lục Kiến Vi tin tưởng hơn vào trực giác.
Tuy nhiên, điều này cũng không có nghĩa là trực giác không bao giờ sai, mọi thứ đều cần có cơ sở thực tế, ngay cả khi bắt ma.
Tô Khúc Trần gật đầu: "Có lẽ vậy."
Hắn gặp vị hòa thượng quái dị kia, sẽ không tự giác cảnh giác.
Lục Kiến Vi lại hỏi: "Vậy anh không thấy ông ta đã làm gì?! Nhưng chắc anh biết vị hòa thượng đó ở đâu đi?"
Tô Khúc Trần trả lời: "Không biết."
Lần này trở về không thấy vị hòa thượng đó... Hắn nghĩ rằng bố của mình và ông ta không còn liên quan gì nữa.
Tô Khúc Trần dựa vào bàn, nói: "Tôi hiếm khi vào phòng sách của bố nhưng trước đây từng vào, nhớ rõ mọi thứ trong đó."
Một lần nhân lúc Tô Tiên Vĩ không ở nhà, hắn đã lẻn vào... Phát hiện nhiều thứ kỳ lạ.
Tô Khúc Trần dựa cằm: "Tôi cũng không nhận ra những thứ đó! Vì vậy tôi định tìm cơ hội chụp vài bức ảnh cho cô nhìn xem có nhận biết không."
Lục Kiến Vi tập trung nghe Tô Khúc Trần nói mà không xen vào.
Sau một hồi lắng nghe, cô mới mở lời: "Chúng ta tạm gác chuyện vị hòa thượng kia, chuyện đứa trẻ ma mà anh nhắc đến hôm qua thì sao rồi?"