Nhiều đồ được lấy ra từ mộ, kẻ trộm mộ không hề biết bên trong có âm khí hay không?! Chứ chưa nói đến việc xử lý, người bình thường khó phát hiện.
Lâm Hạo gật đầu: "Thực ra tôi đến đây là để cúng vườn..."
Lục Kiến Vi đặt kiếm gỗ đào xuống, khen ngợi: "Bây giờ ít có người biết ơn như anh lắm."
Lâm Hạo khiêm tốn cúng vườn một ít tiền.
Nói ít chứ không phải ít! Nhưng đối với Lục Kiến Vi chủ yếu là tấm lòng! Cô vui vì không nhìn nhầm Lâm Hạo.
Lục Trường Lan đứng bên cạnh nói: "Sư tỷ! Đã đến giờ ăn sáng."
Lâm Hạo quay đầu nhìn anh, cảm thấy tự ti, người ta đẹp trai hơn anh nhiều... Rồi nhìn Lục Kiến Vi.
[Đạo sĩ bây giờ cần có ngoại hình cao sao?] Lâm Hạo bực dọc rời đi.
Lục Trường Lan mới cảm thấy tốt hơn, đẩy sữa đậu nành và bánh bao đến trước mặt Lục Kiến Vi, mỉm cười nói: "Mua ở Trần Ký đấy."
Trần Ký là tiệm nổi tiếng nhất và cổ nhất ở phố Hoàng Hoa, cũng là quán ruột của cả hai từ nhỏ! Đặc biệt Lục Kiến Vi rất thích hương vị ở đây.
Lục Kiến Vi cười nói: "Sáng nay, sư đệ đã đi mua những thứ này sao? Tỷ tự mình cũng có thể đi mà."
Lục Trường Lan không phản bác.
Sữa đậu nành vẫn chưa uống hết, Xuất Vân Quan lại đón tiếp người khách thứ hai trong ngày.
Thấy Tô Khúc Trần ló đầu vào, Lục Trường Lan sắc mặt tối sâm nhưng vẫn phải dẫn hắn vào.
Tô Khúc Trần hỏi: "Nên xưng hô thế nào?"
Lục Trường Lan mặt không cảm xúc nói tên mình.
Tô Khúc Trần sờ sờ mũi... Hắn cũng vất vả lắm mới tìm được đạo quan này, mệt muốn chết.
Sau khi vào, thấy Lục Kiến Vi, Tô Khúc Trần không nhịn được mà châm chọc: "Đạo quan của cô có vị trí địa lý tốt như vậy, sao lại không hề nổi tiếng?"
Mà còn trông cũ kỹ nữa.
Thầy bói mù giờ đã tháo bỏ kính râm và râu giả, thay đổi quần áo, trông bảnh bao... Khuôn mặt ra đường là có thể lừa gạt những cô gái ngây thơ.
Lục Kiến Vi bình tĩnh nói: "Ẩn mình giữa chốn phồn hoa, biết không?”
Tô Khúc Trần nói: "Không biết."
Hắn theo Lục Kiến Vi vào Xuất Vân Quan, cẩn thận quan sát mọi thứ bên trong, khi nhìn thấy giấy chứng nhận trên tường đã tròn mắt ngạc nhiên.
Quả nhiên, mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Nếu biết trước, hắn đã đầu †ư mở một đạo quan, dùng tiền để quảng bá, tự mình làm quan chủ và thuê vài đạo sĩ.
Lục Kiến Vi quay lại nói: "Có việc gì thì nói đi."
Tô Khúc Trần nghiêm túc nói: "Ở đây có tuyển đạo sĩ không?"
Lục Trường Lan bên cạnh không hề mở miệng, lúc này lại nhìn chằm chằm vào hắn khiến Tô Khúc Trần cảm thấy sợ hãi, lắp bắp: "Không tuyển kẻ lừa đảo."
Tô Khúc Trần: "..." Hắn là Tô Bán Tiên làm sao lại là lừa đảo! Bà cụ nào cũng tin tưởng hắn mà.
Tô Khúc Trần cũng khá hứng thú với nghề xem bói.
Nếu không, hắn cũng không tự rời nhà ra ngoài xem bói, chỉ coi đó là cách giết thời gian mà thôi.
Kể từ khi bắt đầu mở quầy, dù không kiếm được nhiều tiền, nhưng hắn đã nghe được không ít chuyện gia đình, biến quây hàng của mình trở thành nơi để mọi người giãi bày tâm sự.
Để nhìn chuyên nghiệp hơn, hắn đã mua râu giả và quần áo trên Taobao.
Phần lớn các bà lão đều tin tưởng, bởi vì những câu hỏi của họ quá đơn giản: [Khi nào con trai họ sẽ lấy vợ? Con dâu họ có thể sinh con không? Có thể sinh con trai không? Thậm chí họ còn hỏi về việc mua thuốc nữa.]
Tô Khúc Trần từng thấy một đồng nghiệp cùng làm nghề này và còn bán thuốc nữa.
Một số bà lão coi những thứ không rõ nguồn gốc như thân dược, mua về cho con dâu uống khiến Tô Khúc Trân không khỏi nhíu mày.
Bởi ngay cả người bán thuốc cũng không rõ thuốc công dụng của thuốc.
Lục Bán Tiên không muốn tranh cãi nữa, nói: "Có việc gì thì nói luôn đi, tôi còn phải vế phù chú và luyện tập đạo pháp."