Anh ta thực hiện một động tác như người trong giang hồ, vẻ mặt đầy kinh ngạc, không còn chút nghỉ ngờ nào như ban đầu.
Phố cổ lại trở nên yên bình, nhiều tiểu thương mang hàng trở lại, mở quầy bán hàng, người qua kẻ lại như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Đội quản lý đô thị đến nhanh mà rời đi cũng nhanh.
Thầy bói mù đột nhiên nói gần: "Lục Bán Tiên! Bán cho tôi mấy tấm bùa phép đi?"
Lục Kiến Vi giật mình, suýt nữa cười ra tiếng vì lời nói của anh ta.
Cô từng thấy anh ta cầm một tấm bùa quay qua quay lại rồi lừa một bà lão.
Cô cười: "Được, anh muốn mấy tấm?"
Thầy bói mù xoa xoa tay, mắt sáng rực, vẻ mặt hào sảng: "Tôi muốn xem xem có gì?"
Lục Kiến Vi không định lấy hết ra.
Những tấm bùa này đều do cô tự vẽ, cần giữ lại một số cho mình, dù gân đây cô cũng đang tập luyện sử dụng đao âm dương.
Cô tùy ý chọn một số, lấy ra vài tấm từng loại.
Lục Kiến Vi thấy anh ta nghèo nên nói: "Tôi giảm giá cho anh."
Thầy bói mù nhìn choáng váng, cuối cùng mỗi loại lấy hai tấm, vui vẻ cất vào †úi, quét mã thanh toán.
Nghe âm báo chuyển tiền vào điện thoại đối phương, anh ta lại thấy xót xa.
Hai người ngồi yên trong góc phố, ít người thực sự chọn xem bói, hầu hết chỉ †ò mò thôi.
Không biết bao lâu sau, một chiếc xe hơi lái vào phố cổ! Hơn nữa, rõ ràng chiếc xe đang đi vê phía Lục Kiến Vi.
Cô tự hỏi: [Không lẽ lại có khách hàng lớn đến?]
Vị trí Lục Kiến Vi đang ngồi là góc khuất, phía sau không phải là cửa hàng đồ cổ.
Phố cổ này có thể cho xe vào nhưng ít khi thấy! Vì mọi người đến đây để tham quan các gian hàng nhỏ, lái xe lại không có cảm giác đó.
Chưa nói đến chiếc xe này trông không đơn giản.
Lục Kiến Vi không rõ lắm về thương hiệu xe hơi nhưng cô có thể nhận ra thương hiệu của chiếc xe... Rõ ràng là của người giàu có.
Cô vẫn chưa ăn hết khoai tây chiên tâm duyệt nhưng đã mất hiệu lực.
Đúng như Lục Kiến Vi nghĩ, chiếc xe đó dừng lại trước mặt cô... Từ trên xe, một người đàn ông mặc vest nhanh chóng bước xuống.
Nhưng người đó lại nhìn về phía gian hàng của thầy bói mù.
Lục Kiến Vi sờ sờ cằm, ánh mắt quét qua họ.
Người đàn ông mặc vest lịch sự nói: "Thiếu gia! Hôm qua, ông chủ đã nhập viện... Cậu xem trở về..."
Thầy bói mù cắt ngang: "Ông ta không phải đã mời một vị đại sư, cả ngày khỏe mạnh nhảy nhót, làm sao lại vào viện được?"
"Anh cả ngày dán râu giả ở đây giả làm kẻ lừa đảo trong giang hồ mà không kiếm được tiền, sao lại phải giận dữ với ông chủ..."
"Tôi thích thế."
Người kia cố gắng thuyết phục thầy bói mù trở vê nhưng thầy bói mù không tin lời anh ta.
Hai người đứng cứ thế đứng đó chừng mắt nhìn nhau.
Trong lời nói của họ cũng tiết lộ nhiều thông tin.
Hóa ra thây bói mù tên là Tô Khúc Trân và cha anh ta lại là một ông trùm trang sức! Ở gân con phố Hoàng Hoa cũng có một chỉ nhánh cửa hàng của nhà anh ta.
Lục Kiến Vi tiếc rẻ, lẩm bẩm: "Biết thế không giảm giá cho anh ta."
Hôm qua, cô mới gặp anh ta... Vừa nhìn diện mạo đã cảm thấy có khí chất quý tộc, vận mệnh tốt! Cô còn thắc mắc sao lại sa cơ lỡ vận, lưu lạc ngoài đường đến mức giả mù đi xem bói.
Thấy anh ta đáng thương không có tiền mới giảm giá.
Không ngờ lại là thiếu gia quý tộc.
Từ bỏ gia sản tỷ đô để đến đây mở gian hàng xem bói, không biết anh ta đang nghĩ gì nữa! Xem bói hấp dẫn đến thế sao?
Tô Khúc Trần đưa tay vào túi, cảnh giác: "Dù sao cũng đã mua, không thể trả lại! Dù có chết cũng không trả lại."
Ngốc mới trả lại, anh ta muốn bán lại mấy lá bùa này để kiếm lời.
Râu giả theo lời nói của anh ta rung rinh... Đường như sắp rơi xuống, lại được anh ta dùng tay ấn chặt lại.
Lục Kiến Vi: "..."
Cô nhìn người đàn ông mặc vest! Đột nhiên dừng mắt ở cổ anh ta, nhìn chằm chằm vài giây trước khi lấy mắt đi chỗ khác.
Lục Kiến Vi suy nghĩ một chút, chủ động khuyên thầy bói mù: "Anh nên về xem thử đi! Chú ý an toàn."