Hai người đang nói chuyện, đội quản lý đô thị đã tới nơi.
Họ lái xe nhỏ hai người... Ít nhất những người Lục Kiến Vi thấy được đều đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.
Con phố cổ này giờ đã sạch sẽ, chỉ còn mình cô và thầy bói mù ở đây.
Thầy bói mù đã dọn dẹp đồ đạc xong! Lục Kiến Vi cũng lúc này mới nhận ra bàn dài của anh ta thực ra là có thể gấp lại được.
Gấp một cái là đã nhỏ gọn như cái ghế đẩu.
Thấy cô nhìn mình, thây bói mù cười híp mắt: "Ghen tị à! Cái này là do công nghệ cao làm ra, nhẹ và tiện lợi, cô không học được đâu." Lục Kiến Vi nhìn cái bàn nhỏ của mình, thở dài.
Người ta chuẩn bị mọi thứ để mở quầy, còn cô thì đến một cách mơ hồ.
Hai người đội quản lý đô thị dừng lại trước mặt họ.
Thấy là một cô gái xinh đẹp nên họ không quá thô lỗ nhưng giọng điệu vẫn không tốt: "Không được phép mở quầy ở đây, thu dọn đồ đi."
Lá cờ bên cạnh Lục Kiến Vi bay lên.
Một người nói: "Xem bói? Lục Bán tiên? Không được phép mở quầy ở đường này, trừ khi cô đã thuê mảnh đất này, tôi sẽ kiểm tra xem có ai thuê chưa."
Người kia trả lời: "Không... Không ai thuê mảnh đất này."
Người đội quản lý đô thị cao tên là Trần Thái Sơn, lúc ông ta sinh ra, cha ông đang ở trên núi Thái Sơn nên đặt tên như vậy.
Người đội quản lý đô thị thấp tên là Lưu Minh, mới vào nghề năm nay.
Làm công việc này khá thoải mái, mỗi ngày chỉ cần lái xe đi khắp nơi, ghi chép những trường hợp vi phạm và phạt tiền kèm yêu cầu cải thiện.
Trân Thái Sơn gõ lên bàn của cô, nói: "Cô nhanh dọn đi."
Lục Kiến Vi nhìn Trân Thái Sơn.
Ngay từ khi họ chưa tiến lại gân, cô đã nhận thấy ngũ quan của ông ta có miệng to hơn so với những người khác, đây là dấu hiệu của người có phúc, cũng là người có vận may về tiền bạc.
Nói một cách đơn giản là dễ dàng phát tài.
Nhưng còn có một vấn đề khác, kim quang trên gương mặt phúc hậu của ông †a đang dân biến mất theo thời gian.
Điều này cho thấy vận may về tiền bạc đang dần tiêu tan.
Lục Kiến Vi ngồi trên ghế ăn một miếng khoai tây chiên... Quả nhiên nghe được nội tâm của hai người.
Người đội quản lý đô thị thấp cảm thấy ngạc nhiên vì hôm nay có người không chạy trốn.
Người đội quản lý đô thị cao tên Trần Thái Sơn chỉ muốn nhanh chóng xong việc để về nhà chăm sóc con trai vì hôm nay, vợ ông ta phải ra ngoài làm việc.
Lục Kiến Vi biết rõ nên đã cẩn thận quan sát nét mặt của ông ta.
Hai góc mắt của một người là nơi tượng trưng cho chuyện vợ chồng nhưng chuyện vợ chồng của Trân Thái Sơn lại có một vết sẹo dài cắt ngang qua.
Chuyện vợ chồng có nguy cơ đứt gãy và vết sẹo này rất mới, rõ ràng là xuất hiện trong những ngày gần đây, có lẽ là có chuyện gì đó xảy ra trong gia đình.
Cô có thể đoán ra được một số chuyện.
Trần Thái Sơn liếc nhìn thây bói mù bên cạnh, rồi bất ngờ thay đổi lời nói: "Cô xem giúp tôi một quẻ! Nếu xem tốt tôi sẽ để cô mang đồ đạc rời đi... Không thì theo tôi vê nộp phạt."
Thầy bói mù đứng sau như một tấm phông nền.
Lục Kiến Vi hỏi: "Thật sự để tôi xem bói à?"
Trần Thái Sơn bị cô nhìn đến nỗi lòng dạ bất an, nhưng vẫn nói: "Cô không phải là Lục Bán Tiên sao? Tôi muốn xem cô là thật hay giả."
Trong lòng ông ta lại nghĩ: [Cô ấy nhất định là giả mạo.]
Lưu Minh nói: "Anh Trân! Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa."
Thực ra anh ta cũng hơi tò mò...
Hôm nay, họ đến đây là vì nghe nói có người xem bói ở phố cổ! Gần đây, còn tất nổi tiếng trên mạng nên muốn đến xem sao.
Ai cũng có tâm lý thích xem náo nhiệt.
Trần Thái Sơn cũng có suy nghĩ giống anh ta.
Lục Kiến Vi đặt bịch khoai tây chiên xuống, nhìn ông ta nói: "Trần quản lý sắp mất tiền rồi! Nhanh về nhà kiểm tra đi."
Trân Thái Sơn suýt nữa tưởng mình nghe nhầm: "Cái gì?" Ông ta sắp hết tiền ư? Điều này nghe như là đùa.
Lưu Minh cười ha ha: "Anh Trần! Tôi biết ngay cô ta là hàng giả mà! Chúng ta nhanh tịch thu sạp hàng này về và yêu cầu nộp phạt cho nghiêm chỉnh."