Chiều hôm sau, Lục Kiến Vi lại đến phố cổ.
Những ngày gần đây, không nhận được nhiều nhiệm vụ, trong đạo quan cũng không có nhiều người, vân là bói toán kiêm bán bùa kiếm tiền là tốt nhất.
Người ở phố cổ vẫn đông như thường.
Có lẽ vì là cuối tuần, người qua lại nườm nượp, ngồi ở một góc có thể nhìn thấy đủ loại người.
Có người mang theo vận rủi, cũng có người may mắn tới mức nổ tung.
Đủ mọi cảnh tượng thế gian, không sót thứ gì.
Có người chỉ cần nhìn qua là biết họ thường xuyên làm việc xấu, khí đen bủa vây, không giống như những người vô tình mắc phải.
Lục Kiến Vi không đi nhắc nhở những người tự chuốc lấy hậu quả như vậy.
Hôm nay cô đến sớm, thây bói mù lại đến muộn, anh ta còn treo thêm một †ấm biển, ghi "Tô Bán Tiên".
Lục Kiến Vi: "..."
Thầy bói mù nhìn thấy cô, sự xấu hổ phần nào bị râu che lấp: "Nhìn cái gì? Tôi viết có vấn đề à?"
Lục Kiến Vi nói: "Không có vấn đề gì"
Thầy bói mù lại nhìn cô kỳ lạ: "Sao hôm nay cô còn đến bày hàng?”
Lục Kiến Vi hỏi: "Có gì lạ sao? Hôm nay có quản lý đô thị đến à?"
Cô biết những người bày hàng ở đây đều sợ quản lý đô thị nhất! Một khi họ đến, dù là hàng lớn hay nhỏ, đều phải gấp rút thu dọn chạy trốn.
Thầy bói mù lắc đầu: "Cô không biết à?! Cô đang nổi lên trên mạng, sắp có người đến phỏng vấn cô rồi."
Lục Kiến Vi nói: "Phỏng vấn?"
Đó không phải là cơ hội quảng bá tốt nhất trước ống kính sao, còn chuyện nổi tiếng hay không cô không quan tâm.
Thầy bói mù nói: "Hôm qua cô ở đây bói toán, không biết ai quay video đăng lên mạng, không ít người nghi ngờ cô thuê người đóng giả."
Anh ta cũng có nghi ngờ, nhưng trong lòng lại cảm thấy đó là sự thật.
Thầy bói mù lại nói: "Hiện giờ trên Weibo thường có video thích phỏng vấn những hiện tượng mạng! Tôi nghĩ rất nhanh họ sẽ tìm đến cô." Lục Kiến Vi lại cười: "Càng tốt."
Thầy bói mù: "22?"
Thầy bói mù ngừng một chút, mới mở miệng khuyên: "Cô biết không đây là mê tín dị đoan, quảng bá nhiều quá cẩn thận bị bắt."
Lục Kiến Vi lại không đồng ý: "Đây là những gì tổ tiên để lại."
Mê tín dị đoan... Nói lên dễ dàng nhưng nhiều việc trên thế gian này không thể giải thích, đó là năng lực mà tổ tiên để lại.
Thầy bói mù cằn nhẳn: "Cô nói gì thì cũng đúng à?!"
Lục Kiến Vi không hiểu, bản thân anh ta là một thây bói mù giả mạo trên đường phố, lại nói cô mê tín dị đoan.
Dù sao điều này cũng không làm phiền cô.
Lục Kiến Vi sắp xếp đồ đạc, rồi mới lấy điện thoại ra, chuẩn bị đăng nhập Weibo để xem tình hình thế nào.
"Weibo của cô có rất nhiều tin nhắn.
Đều là những bình luận bình thường, Lục Kiến Vi chọn lọc lại để đọc! Sau đó nhấp vào mục tìm kiếm nổi tiếng.
Không phát hiện video của mình.
Cô lại thử tìm từ khóa "phố cổ, lần này cuối cùng cũng thấy video! Người quay dùng điện thoại vẫn ghi lại rõ ràng cô và Lâm Hạo.
Nội dung video là cảnh ngày hôm qua.
Lục Kiến Vi mở phần bình luận.
[Hahahaha! Thời buổi này bói toán cũng bắt đầu giả bộ rất chuyên nghiệp nha?]
[Thật sự là cười chết mất... Hahaha.]
[Người bói toán bắt đầu kể tên món ăn, không bằng đi kể chuyện cười.]
[Chỉ có mình tôi thấy cô gái này xinh đẹp sao?! Tại sao lại nghĩ không thông mà đi bày hàng bói toán, còn thuê người đóng giả nữa.]
Trong bình luận không ai tin cô.
Lục Kiến Vi thở dài với vẻ lo lắng, rồi tắt Weibo.
Người khác không tin cũng không sao?! Chuyện này chỉ khi trải nghiệm mới tin tưởng... Giống như Lâm Hạo... Ban đầu, anh ấy cũng không tin nhưng hôm qua đã mua liền một lúc hai mươi lá bùa.
Thầy bói mù lại gần: "Không lừa cô đúng không?”
Lục Kiến Vi gật đầu: "Cũng không tính là nổi tiếng." Hai người đang nói chuyện thì có hai người khác đi ngang qua! Người đầu tiên còn cầm microphone, người sau mang theo máy quay phim.
Hai người thấy Lục Kiến Vi thì mắt sáng lên, tăng tốc chạy tới.
Sau khi tự giới thiệu, quả nhiên họ đến để phỏng vấn.
Lục Kiến Vi cười: "Phỏng vấn à? Được thôi."
Phóng viên ngay lập tức mỉm cười, đưa dụng cụ qua: "Hôm qua trên mạng có video về cô bất ngờ trở nên nổi tiếng, cô đã xem chưa?"
Lục Kiến Vi nói: "Đã xem rồi."