Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim

Chương 71




Đồ Vưu Dương đưa tới có chút nặng, sờ có chút dày, phản ứng đầu tiên của Tạ Dư An đó là không phải Vưu Dương cầm một xấp tiền mặt tới để lấy lòng cậu đấy chứ?

Thế nhưng khi mở ra thì Tạ Dư An mới phát hiện bên trong đều chứa ảnh chụp, cậu nhíu mày, cầm tấm ảnh lên nhìn thì liền thấy hình ảnh Thẩm Trọng Thành với Thẩm Tiêu Hồng cùng nhau bước xuống xe, lật thêm mấy tấm nữa chính là hình ảnh paparazi chụp bọn họ lúc đi vào chung cư Hoa Huy_____ hóa ra đám paparazi ẩn núp gần đó nhiều như vậy đều là do Vưu Dương làm ra.

Tạ Dư An thả cánh tay đang cầm ảnh chụp xuống rồi lùi về sau thêm vài bước, gần như đã về tới trước cửa phòng, Tạ Dư An cố hết sức kéo giãn khoảng cách giữa cậu cùng Vưu Dương.

Vưu Dương thấy cậu cảnh giác như vậy liền giơ tay lên làm tư thế đầu hàng, nói: "Yên tâm đi, tôi không có sắp xếp phóng viên bên này."

Phim truyền hình hay điện ảnh trước khi phát sóng thì đoàn phim đều muốn tất cả phải là bí mật, nếu như gã thật sự sắp xếp phóng viên đến khách sạn chụp ảnh sinh hoạt hàng ngày của diễn viên, việc này nếu như truyền đi thì sau này gã đừng nghĩ lăn lộn trong giới giải trí được.

Loại chuyện này Tạ Dư An cũng biết, thế nhưng cậu vẫn là giễu cợt Vưu Dương: "Cũng không chắc đâu."

Vưu Dương không muốn cãi nhau với Tạ Dư An về loại chuyện này, gã cố gắng hất cằm ra hiệu cho cậu tiếp tục xem những ảnh phía sau.

"Làm sao?" Tạ Dư An ngước mắt nhìn Vưu Dương, nhíu mày đem sự nghi ngờ của mình hỏi ra, "Có vấn đề gì?"

Cậu mỗi ngày đều có thể thấy Thẩm Trọng Thành và Thẩm Tiêu Hồng, Vưu Dương cho cậu xem những ảnh này làm cái gì?

Mà Vưu Dương sau khi nghe câu hỏi của Tạ Dư An liền sửng sốt, hỏi lại Tạ Dư An: "Cậu không cảm thấy có vấn đề à? Chung cư này Thẩm Trọng Thành trước đây chắc cũng từng dẫn cậu qua đi? Hiện tại cậu mỗi ngày đều ở đoàn phim, có bao nhiêu ngày không có trở về? Thẩm Trọng Thành dẫn theo những người nào tới đó cậu có biết không?"

Sau khi nghe Vưu Dương chỉ ra thì Tạ Dư An cũng phát hiện tấm ảnh sai sai, liền nói: "Đúng là có vấn đề, bọn họ quá thân mật."

Trong tấm ảnh Thẩm Trọng Thành và Thẩm Tiêu Hồng cách nhau khoảng một cánh tay, sắc mặt đều rất bình tĩnh, có mấy tấm còn chụp Thẩm Tiêu Hồng đang cười, nhưng mà Thẩm Trọng Thành và Thẩm Tiêu Hồng từ nhỏ đến lớn cứ gặp nhau liền chửi lộn, không đánh nhau là may rồi, Tạ Dư An rất ít khi thấy hai người họ chung sống hòa thuận như vậy, xem ra tối đó Thẩm Tiêu Hồng nói với cậu hai người họ không có cãi nhau là sự thật____ Tạ Dư An hết sức vui mừng, người một nhà chính là phải yêu thương hòa thuận như thế đó.

Tạ Dư An đem ảnh chụp bỏ lại vào túi giấy, trả lại cho Vưu Dương: "Tôi xem xong rồi thưa tổng giám đốc Vưu, vậy tôi đi đây."

Vưu Dương không nhận mà là hỏi cậu: "Thẩm Trọng Thành và Thẩm Tiêu Hồng ở trong chung cư đến hôm sau mới đi ra, cậu cứ hờ hững như vậy sao? Những ảnh này là hôm trước chụp được, còn có video, chỉ là hiện tại bị tôi đè xuống không có tung ra mà thôi."

Vưu Dương không rõ lắm, là do bản thân gã quá bảo thủ hay là do Tạ Dư An quá cởi mở?

Gã vốn tưởng rằng người như Tạ Dư An thì trong mắt sẽ không chứa nổi một hạt cát, không có lí do gì mà có thể chấp nhận được việc Thẩm Trọng Thành đã ở bên cậu ta rồi mà còn trái ôm phải ấp, cứ xem như Tạ Dư An biết người thật sự vụng trộm với Bối Nghệ Hạm không phải Thẩm Trọng Thành, vậy Thẩm Tiêu Hồng thì sao?

Vưu Dương tiếp tục nói: "Thẩm Tiêu Hồng là vì Thẩm Trọng Thành cho nên mới từ Hằng Nhất nhảy sang Ánh Quang.

Tạ Dư An cũng có thể đoán được ý của Vưu Dương, Vưu Dương hiện tại đưa ra những hình ảnh này là muốn chia rẽ quan hệ của cậu và Thẩm Trọng Thành, chỉ có điều cậu không ngờ là Vưu Dương ngay cả quan hệ chính xác giữa Thẩm Trọng Thành và Thẩm Tiêu Hồng cũng không tra ra.

Trước kia Tạ Dư An cảm thấy Vưu Dương hẳn là có chút tài năng, dù sao Vưu Dương có thể tự dùng sức của một mình gã ngăn chặn sự thật về chuyện đẩy người, bẻ lái dư luận khiến cậu suýt chút nữa rút lui khỏi giới, cái giá kéo Tạ Dư An khỏi vũng bùn lúc đó vượt xa giá trị cậu có thể mang lại cho nên Thụy Phong mới vứt bỏ cậu, cậu bị cô lập không ai giúp đỡ, cậu rơi vào tình cảnh đó không phải là vì Vưu Dương quá to lớn mà là khi đó cậu quá nhỏ bé. Giống như lời Bối Nghệ Hạm từng nói, bọn họ là người không có gia thế chống lưng, ai cũng có thể đạp lên mấy đạp, cậu hiện tại nếu như không có Thẩm Trọng Thành thì cũng vẫn là con chuột bị Vưu Dương nắm trong tay tùy ý gây khó dễ.

Dù cho về sau cậu có trở thành ảnh đế, để chống lại được người như Vưu Dương thì cậu vẫn không có đủ khả năng, chỉ cần cậu lơ là cảnh giác thì một chút scandal cũng có thể khiến cho cậu mất hết tất cả____ Kỳ Hiên chính là ví dụ tốt nhất.

Trong chốc lát, sự chán ghét của Tạ Dư An đối với Vưu Dương đạt đến đỉnh điểm, trong lòng cũng có chút gì đó buồn bực không thể nói rõ luôn quanh quẩn, lại thêm việc sáng nay thức dậy không quá thoải mái khiến Tạ Dư An không còn chút kiên nhẫn nào, muốn đẩy Vưu Dương đang cản trước mặt mình rồi rời đi. Thế nhưng cậu vừa giơ tay lên thì cổ tay đã bị một người khác nhẹ nhàng nắm lấy____ Thẩm Trọng Thành từ trong phòng bước ra, đứng ở phía sau Tạ Dư AN.

"Đây không phải là tổng giám đốc Vưu sao?" Thẩm Trọng Thành nhấc mắt liếc nhìn Vưu Dương, cong môi lạnh lùng nói bằng giọng điệu gay gắt, "Hôm nay có ai làm tang sự à? Nếu không thì sao lại có một trận gió độc nào thổi mày tới đây vậy?"

Vưu Dương khẽ gật đầu, trong mắt lại giống như không mang theo chút độ ấm nào nhìn thoáng qua Tạ Dư An, sau đó lại nhìn Thẩm Trọng Thành một chút, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Hóa ra ông chủ Thẩm vẫn luôn ở đây sao?"

"Không phải chứ? Vội vàng đi làm tang lễ cho mày đi đưa tang sao?" Thẩm Trọng Thành cầm lấy túi giấy trong tay Tạ Dư An, xé mở miệng túi xem những bức ảnh bên trong rồi nói, "Dày như này mà đều không phải là tiền à? Đã quên lần trước ở trong tiệc rượu tao đã nói chuyện của mày như nào rồi à? Đồ nghèo."

Thẩm Trọng Thành hất cằm, dùng ánh mắt khinh thường cùng thờ ơ liếc về phía Vưu Dương, giơ tay đem những tấm ảnh ném về phía gã: "Chỉ với những tấm ảnh rách nát này mà mày cũng không biết xấu hổ mà lấy ra? Muốn tung thì liền tung ra đi, nhưng mà mày dám không?"

Ảnh chụp đụng vào vai Vưu Dương đều bay tán loạn, rơi xuống đầy đất, có vài tấm trôi dạt đến bên dưới chân Miêu Tiểu Tư vừa bước ra từ cửa thang máy, cô ta trợn to hai mắt, có chút không dám tin nhìn mà nhìn khung cảnh đang xuất hiện trước mắt____đa số người ở tầng thứ bảy này đều đã rời đi để đến phim trường, dù cho chưa đi thì khi nghe bên ngoài có tiếng động cũng sẽ bo bo giữ mình không đi ra ngoài, mà Miêu Tiểu Tư có lẽ là bỏ quên thứ gì cho nên mới từ phim trường trở về khách sạn để lấy, trên đường đi thì đụng phải một màn này.

Vưu Dương sau khi bị Thẩm Trọng Thành ném ảnh vào người thì mím môi không nói gì, quay hàm hơi nhúc nhích, cho thấy gã đang cắn răng đè nén sự tức giận, mà hai tay thả xuôi hai bên cũng đang nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay lộ hết ra, Tạ Dư An nhìn bộ dạng này của gã thì có ảo giác như chỉ sau một giây Thẩm Trọng Thành sẽ ăn trọn một nắm đấm vậy___ chỉ là không biết Vưu Dương có đánh được Thẩm Trọng Thành hay không thôi.

Mà Miêu Tiểu Tư sau khi tỉnh táo lại liền xoay người điên cuồng nhấn nút đóng cửa của thang máy, muốn tạm thời rời khỏi nơi này, chỉ là tay cô ta luôn run rẩy, cho nên cửa thang máy cũng không đóng lại được, lúc cửa sắp đóng lại gần hết thì bị Vưu Dương ngăn lại, cùng bước vào thang máy với cô ta_____ Vưu Dương cuối cùng cũng không có làm gì, cứ như vậy mà sa sầm mặt rời khỏi khách sạn của phim trường.

"Gã xấu hổ tới nói cũng không nói được." Thẩm Trọng Thành cúi đầu, đưa tay sửa lại cổ áo cho Tạ Dư An rồi dùng giọng nói dịu dàng nói với cậu, "Anh nếu mà là gã thì sẽ không đi thang máy đâu, anh sẽ trực tiếp từ lầu bảy nhảy xuống cho xong, như vậy thì ít ra lúc còn sống cũng là một người có thể diện."

Dù cho tâm trạng của Tạ Dư An có hỏng bét thì cũng bị cái mồm đầy nghiệp của Thẩm Trọng Thành làm cho không biết nên khóc hay nên cười: "Anh mắng chửi người ta cũng quá____"

Tạ Dư An không nghĩ ra được nên miêu tả Thẩm Trọng Thành vừa mới nói ra những lời này như thế nào, Thẩm Trọng Thành mắng chửi người khác bằng những câu đâm thọc đau nhức vô cùng, còn luôn khiến người ta không thể táp lại.

Thẩm Trọng Thành nhướn mày nói: "Như vậy thì sau này gã sẽ không tiếp tục quấn lấy em nữa."

Vưu Dương bị anh mắng nhiều lần như vậy, sợ rằng lòng dạ cũng sẽ không đặt lên người Tạ Dư An nữa, nếu gã vẫn còn muốn đối với Tạ Dư An có suy nghĩ gì thì gã phải tìm Kỳ Hiên nghiêm túc học cách làm một bé M đủ tiêu chuẩn thôi.

"Thế nhưng gã sẽ đối phó anh." Tạ Dư An miễn cưỡng cười cười.

"Không sao đây." Thẩm Trọng Thành nói, "Anh và gã sớm muộn gì cũng sẽ phải đối đầu, em nhanh đến phim trường đi, không lại muộn bây giờ."

"Vâng." Tạ Dư An cười cười trả lời Thẩm Trọng Thành.

Thế nhưng sau khi đến phim trường, tình hình của Tạ Dư An vẫn cứ tiếp tục kém.

Hôm nay cậu và Vưu Hãn còn có cảnh diễn chung, là cảnh Úc Bắc Sinh giúp đỡ nữ phụ Diệp Hàm Lộ làm chuyện xấu bị Mêu Tiểu Tư đóng vai bạn thân cùng Vưu Hãn đóng vai bạn trai phát hiện, sau đó tìm đến Úc Bắc Sinh nói rõ ràng sự thật, buộc anh ta nhận sai.

Một màn này đòi hỏi Miêu Tiểu Tư và Vưu Hãn đều phải luôn duy trì sự căm phẫn, vì nữ chính mà bày ra thái độ bênh vực kẻ yếu, mà Tạ Dư An đóng vai Úc Bắc Sinh phải vừa tuyệt vọng vừa đau thương, ánh mắt nhìn hai người phải tràn đầy áy náy cùng tự trách.

Nhưng mà hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện không thể ngờ___ cho nên người đụng phải cảnh Thẩm Trọng Thành ra mặt giúp đỡ Tạ Dư An là Miêu Tiểu Tư lúc này đang cảm thấy vô cùng chột dạ cùng sợ hãi, đầu ngón tay lạnh lẽo, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hoàn toàn không nhập vai được, Tạ Dư An thì nhìn mặt Vưu Hãn có chút giống Vưu Dương cũng không nhịn được mà cảm thấy chán ghét thì lấy đâu ra áy náy được?

Thế nên cảnh quay này cũng không được thuận lợi, bị Lạc Du liên tục hô ngừng.

"Cắt___"

Người nên tự trách cùng áy náy là Tạ Dư An lúc này ánh mắt lại âm u, người vốn nên chửi rủa lên án kịch liệt vì đối phương làm chuyện xấu là Miêu Tiểu Tư lại có ánh mắt né tránh sợ sệt, Lạc Du chỉ có thể lại hô ngừng một lần nữa, cau mày nói với Tạ Dư An: "Cậu sao thế hả Tạ Dư An? Miêu Tiểu Tư và Vưu Hãn thì thôi không nói đi, một màn này trọng điểm diễn xuất nằm ở trên người cậu, trong đôi mắt của Úc Bắc Sinh truyền đạt ra phải là cảm xúc mơ hồ tuyệt vọng cùng đau thương, chứ không phải nham hiểm muốn đánh người như cậu đâu, kĩ năng diễn của cậu đâu rồi? Còn có Miêu Tiểu Tư___" Lạc Du quay đầu trừng Miêu Tiểu Tư, "Hiện tại người làm chuyện xấu là Tạ Dư An, là Úc Bắc Sinh, cô nên trách móc mắng chửi cậu ta chứ không phải rụt rè lo sợ giống như người làm chuyện xấu mới là cô đâu, tôi cũng không hiểu sao cô lại chột dạ khi đứng trước mặt cậu ta nữa!"

Miêu Tiểu Tư cứng đờ giật giật khóe môi: "Xin lỗi đạo diễn Lạc, tôi hôm nay có chút không thoải mái....lần sau tôi sẽ điều chỉnh tâm trạng thật tốt."

"Thôi bỏ đi." Lạc Du xua tay, "Tâm trạng của các người hôm nay đều không tốt, đi nghỉ ngơi một chút đi."

"Xin lỗi đạo diễn Lạc." Tạ Dư An cũng nói xin lỗi đạo diễn Lạc, sau đó chậm rãi đi tới ghế nghỉ ngơi, cụp mắt ngồi đờ ra.

Tuy rằng phân cảnh của Tiền Xán trong 《 Từng gặp nhau 》 rất ít, thế nhưng anh cũng được xem như nhân vật phụ quan trọng móc nối xuyên suốt toàn bộ kịch bản, người cuối cùng gặp Úc Bắc Sinh trước khi anh ta chết chính là bác sĩ Trần, Tiền Xán thấy Tạ Dư An từ ống kính đi xuống sắc mặt vẫn còn rất khó coi, anh cho là cậu bị đạo diễn dạy dỗ nên cảm thấy buồn, liền tới an ủi cậu: "Dư An Nhi, tối hôm qua ngủ không ngon sao? Quầng thâm của cậu hôm nay đậm lắm."

Anh còn đặc biệt tìm một câu chuyện khác nhẹ nhàng thoải mái hơn: "Sắc mặt của Miêu Tiểu Tư cũng rất khó coi, cậu nói xem có phải lúc cô ta quay về khách sạn có phải đã đụng trúng cái gì rồi không? Tạ sao khi trở về liền giống như gặp quỷ như vậy?"

Tạ Dư An không có ngẩng đầu, dùng giọng nói cực thấp mà trả lời: "Cô ta đụng phải Vưu Dương với Thẩm Trọng Thành, khi đó hai người bọn họ cãi nhau, đúng lúc bị Miêu Tiểu Tư bắt gặp."

"Vưu Dương?" Tiền Xán nhíu mày, "Anh ta với ông chủ Thẩm cãi nhau thì ai thắng?"

Tạ Dư An nói: "Gã không cãi lại Trọng Thành đâu."

"Tôi đã nói là tinh thần Miêu Tiểu Tư hôm nay sao lại không ổn như vậy rồi mà." Tiền Xán giơ tay đặt lên vai Tạ Dư An, "Dư An Nhi, sao tâm tình cậu vẫn còn kém như vậy?"

Thực ra thì tâm trạng Tạ Dư An cũng phải chỉ bởi vì đặc biệt căm giận mà ra nông nỗi này, cậu là cảm thấy hôm nay vô cùng mệt mỏi rã rời, liền ngẩng đầu nói với Tiền Xán: "Không sao đâu, tôi chỉ là có chút mệt mỏi."

Tạ Dư An vừa ngẩng đầu thì sắc mặt của cậu liền đem Tiền Xán sợ hết hồn, vội vã giơ tay xoa gáy của cậu rồi nói: "Dư An Nhi, cậu không biết bản thân đang sốt sao? Trên đầu cậu đều là mồ hôi, không đúng, cậu chính là đang phát sốt."

Tiền Xán kéo tay Tạ Dư An để lên vai anh: "Trợ lí của cậu đâu, mau bảo cậu ta qua đây đưa cậu đi bệnh viện!"

"Tôi phát sốt sao?" Tạ Dư An thấy Tiền Xán vội vã đầu đầy mồ hôi giống mình thì giơ tay lên sờ thử cái ót của cậu, rốt cuộc hiểu được hôm nay tâm trạng của mình vì sao vẫn luôn không bình thường____ cậu mỗi khi bị bệnh đều nóng rần lên, tính tình cũng rất nóng nảy, cũng không có khống chế được tâm tình của mình.

"Cậu còn hỏi tôi, chính cậu bị bệnh mà cũng không biết sao?" Tiền Xán gọi Hồ Tiêu tới trông nom Tạ Dư An trước, "Tôi giúp cậu xin nghỉ với đạo diễn."

Tạ Dư An thật sự không biết khi nào thì cậu bắt đầu sốt, cậu sáng nay chỉ là mơ hồ có chút không khỏe, cũng không biết có phải do Vưu Dương làm cho tức giận hay không, lại còn bị đèn lớn ở phim trường chiếu vào khoảng thời gian dài, bây giờ bị sốt cao, nhiệt độ thêu cháy cả người đến mơ hồ, lơ mơ nhỏ giọng nói: "Tôi hôm qua mới xin nghỉ xong, hôm nay lại xin nữa..." Sợ đạo diễn Lạc sẽ không vui.

Thế nhưng cậu còn chưa nói xong đã bị Tiền Xán cắt đưt: "Cậu nói cứ như muỗi kêu ấy, tôi cái gì cũng đều không nghe rõ."

Hồ Tiêu đang đỡ Tạ Dư An cũng nói: "Anh Tạ đừng nói nữa, tôi cõng anh lên xe ha."

"Tự tôi đi được mà." Tạ Dư An đứng thẳng lên, cậu đi thì có thể đi, chỉ là bước chân luôn lảo đảo lắc lư giống như say rượu.

Mà Tiền Xán bên kia, Lạc Du vừa nghe Tạ Dư An phát sốt liền cho cậu nghỉ, cô nói: "Hóa ra Tạ Dư An sốt sao, tôi đã nói hôm nay sao cậu ta cứ không vào được trạng thái mà, sốt cao không? Nhanh đưa cậu ta đến bệnh viện đi."

Tiền Xán nói lời cảm ơn với cô: "Được, cảm ơn đạo diễn Lạc."

"Tạ Dư An sốt?" Kết quả Thẩm Tiêu Hồng còn đang có cảnh diễn sau khi nghe Tạ Dư An bị bệnh thì so với Tiền Xán còn gấp hơn, lập tức nói với Lạc Du, "Đạo diễn Lạc, tôi hôm nay cũng muốn xin nghỉ, tôi muốn đưa Dư An đi bệnh viện."

"Cô___" Thẩm Tiêu Hồng bên này còn chưa có quay xong, vẫn cần thêm một chút nữa, Lạc Du vốn không muốn đồng ý, thế nhưng người nói lời này dù sao cũng là Thẩm Tiêu Hồng, cho nên cô chỉ ngừng chốc lát rồi cũng nói, "Thôi đi đi."

Ở phía bên kia, từ chỗ quay phim đi xuống Miêu Tiểu Tư cũng cảm thấy mình muốn bệnh rồi.

Vưu Hân rõ ràng đã nói với cô là Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành chỉ chạm mặt nhau một chút ở trên show giải trí thôi, lúc không có ai thì cũng không có dính dáng gì với nhau, người có quan hệ mờ ám với Thẩm Trọng Thành là Bối Nghệ Hạm với Thẩm Tiêu Hồng, nếu như anh ta với Tạ Dư An có gì đó với nhau thì sao chỉ để Tạ Dư An diễn vai nam ba?

Miêu Tiểu Tư khi đó chỉ là nửa tin nữa ngờ, mãi đến khi Vưu Hân đưa cho cô xem ảnh chụp Thẩm Trọng Thành và Bối Nghệ Hạm ra vào khách sạn cùng nhau, còn có video Thẩm Trọng Thành cùng Thẩm Tiêu Hồng đi chung cư Hoa Huy thì Miêu Tiểu Tư mới tin hơn phân nửa, cô thậm chí đã chạy đi hỏi Tạ Dư An và Bối Nghệ Hạm, ngay cả Thẩm Tiêu Hồng cũng đã hỏi, dù sao thì Thẩm Tiêu Hồng và Thẩm Trọng Thành cũng cùng họ với nhau, nói không chừng hai người bọn họ lại là người thân thì sao?

Thế nhưng Tạ Dư An và Bối Nghệ Hạm đều phủ nhận việc quen biết với Thẩm Trọng Thành, Thẩm Tiêu Hồng cũng nói Thẩm Trọng Thành không phải người thân của cô, cho nên Miêu Tiểu Tư mới dám nghe lời Vưu Hân, vào hôm qua đã nói những lời đó với những người trong đoàn phim.

Cô cũng hỏi Vưu Hân rằng tại sao phải làm như vậy, Vưu Hân nói là anh họ của anh ta thích Tạ Dư An, nếu như danh tiếng của Tạ Dư An quá lớn thì anh họ không dễ khống chế được cậu ta, cho nên chỉ có thể ngáng chân Tạ Dư An chút đỉnh____ anh họ của Vưu Hân là ai chứ, là Vưu Dương đó, là một trong những cổ đông lớn nhất của Hằng Nhất.

Miêu Tiểu Tư là nghệ sĩ của Nghệ Đông, thế nhưng hợp đồng cô kí ở Nghệ Đông không phải là cao cấp nhất, cô tự nhận bản thân không phải người cực kì xinh đẹp gì, cũng không thể nào khiến khán giả chỉ cần liếc nhìn liền nhớ kĩ và nhận ra, cho nên từ khi debut đến nay vẫn đều diễn những vai phụ của phụ, Vưu Hân nói với cô rằng, chỉ cần cô đồng ý thì cô có thể đến Hằng Nhất đổi lấy một bản hợp đồng mới.

Video cùng ảnh chụp mà Vưu Hân lấy ra đều có chứng cứ rõ ràng, cô đại khái cũng bị Vưu Hân lấy ra lợi ích lừa cho u mê đầu óc, cho nên mới tin lời của gã. Cô nghĩ thầm: Dù cho Tạ Dư An có bị người ta mắng đóng nhiều phim cùng lúc cũng không sao, dù gì cô cũng đâu có nói rõ ra đâu, chuyện Tạ Dư An đi học cả đoàn phim đều biết, nếu muốn tẩy trắng cũng dễ, cho nên bị chửi một hồi chắc cũng không sao, còn có thể đẩy mạnh độ thảo luận mà phải không? Nếu như cô bị người ta mắng là có thể nổi tiếng thì cô cũng đồng ý.

Kết quả sáng nay cô đã nhìn thấy gì?

Quan hệ của Thẩm Trọng Thành với Tạ Dư An nếu như không tốt thì liệu anh ta có giúp đỡ Tạ Dư An nói với Vưu Dương những lời đó hay không? Mà Vưu Dương lúc bị Thẩm Trọng Thành giễu cợt thẳng mặt như vậy cũng đều không kêu một tiếng, lúc đứng cùng Vưu Dương trong thang máy, cho dù Vưu Dương vẫn không nói gì thì tim của cô cũng đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Từ giây phút đó, Miêu Tiểu Tư cũng không dám suy nghĩ đến chuyện đến Hằng Nhất đổi hợp đồng mới gì nữa, cô chỉ hi vọng mấy lời mà cô nói với những người trong đoàn phim không bị tổ quay phim quay được, lại càng không muốn phát sóng khiến cho Tạ Dư An biết được.

"Ôi, Dư An bị bệnh sao?" Vưu Hân không bỏ qua vẻ mặt tái nhợt của Tạ Dư An lúc được người ta đưa lên xe, nhẹ giọng cảm thán, "Ngay cả cô Thẩm cũng đã đuổi theo đưa cậu ta đi rồi, Tiểu Tư, cô nói xem tối nay chúng ta có phải cũng nên đến bệnh viện xem cậu ta hay không?"

"Anh không phải đã nói với tôi rằng..." Giọng nói của Miêu Tiểu Tư có chút run rẩy, bởi vì cô và Vưu Hân bắt cặp với nhau cho nên chỗ nghỉ cũng ở sát nhau, cô hỏi Vưu Hân, "Người Thẩm Trọng Thành thích là Thẩm Tiêu Hồng sao?"

Vưu Hân uống trà nóng, chậm rãi nói: "Video cô cũng đã xem qua rồi, thứ anh họ đưa cho tôi cũng là video, cho nên chắc là như vậy đi?"

"Người Thẩm Trọng Thành thích nếu như là Thẩm Tiêu Hồng, vậy thì anh ta sáng nay vì sao lại giúp Tạ Dư An mắng chửi anh họ anh!" Miêu Tiểu Tư có chút không khống chế được cảm xúc của mình, thậm chí còn mang theo chút bất cần đời đéo quan tâm cái gì nữa,"Quan hệ giữa cậu ta với cô Thẩm còn tốt như vậy..."

Vưu Hân thả cốc trà xuống, cong môi hỏi lại Miêu Tiểu Tư: "Vậy cô còn phát cáu với tôi làm gì? cô đi mà mắng anh họ tôi ấy. Tạ Dư An còn nói với cô là cậu ta không có quan hệ gì với Thẩm Trọng Thành, Thẩm Tiêu Hồng cũng lừa cô, nói rằng cô ta và Thẩm Trọng Thành không hề quen nhau, tính ra thì chỉ có Bối Nghệ Hạm là nói thật với cô thôi, Tạ Dư An và Thẩm Tiêu Hồng đều lừa cô, vậy tại sao cô không đi mắng bọn họ đi?"

Nói xong lời cuối cùng, Vưu Hân cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: "Lúc cô đi mách lẻo với đạo diễn Lạc chắc cũng không giống như bây giờ đâu nhỉ."

Lúc Miêu Tiểu Tư nhìn thấy nụ cười trên mặt Vưu Hân thì cả người liền sợ hãi dữ dội____ Vưu Hân quả thật cho tới giờ chưa từng quên việc cô đã nói cho Lạc Du chuyện anh ta đóng nhiều phim cùng lúc.

Cô thật ra cũng muốn đi ép hỏi Tạ Dư An xem tại sao lại muốn lừa cô, muốn đi hỏi Thẩm Tiêu Hồng một chút xem vì sao lại không nói thật, rõ ràng bọn họ đều có quan hệ tốt với Thẩm Trọng Thành, nếu như bọn họ không lừa cô thì cô cũng sẽ không....Thế nhưng Miêu Tiểu Tư lại không dám đi hỏi.

Cô cắn môi dưới, bàn tay để trên đầu gối cũng theo đó mà khẽ run, cố gắng bào chữa cho bản thân: "Tôi cũng chỉ là nhận được manh mối của người khác đưa tới.... Có người ở trên weibo gửi cho tôi một tấm ảnh chụp chung lúc hoàn tất bộ phim của đoàn phim 《 Thương Lôi Phong 》, thời gian phía trên___"

"Là trước khi tôi tiến vào đoàn phim 《 Từng gặp nhau 》 phải không." Vưu Hân tiếp nhận lời của cô, "Kĩ năng diễn xuất của cô Thẩm và Dư An rất tốt, tôi thì lại tệ, ở phương diện diễn xuất tôi không có cách nào giống như bọn họ mà chỉ dạy cô nhiều hơn, tôi nhiều nhất chỉ có thể dạy cô một chút_____"

Vưu Hân áp sát vào bên tai cô, giọng nói trầm thấp, trên mặt mang theo nụ cười, người bên ngoài nhìn vào chỉ biết là hai người họ đang nhỏ giọng nói chuyện vô cùng thân thiết nhẹ nhàng mà thôi.

Chỉ có mình Miêu Tiểu Tư biết lời nói của Vưu Hân rét lạnh giống hệt con rắn độc hung ác nham hiểm: "_____Sau này đừng có nói lung tung."

Tạ Dư An bị ba người Tiền Xán, Hồ Tiêu và Thẩm Tiêu Hồng cưỡng ép đưa đi bệnh viện, Thẩm Tiêu Hồng và Hồ Tiêu ngồi ghế phía trước, cậu và Tiền Xán cùng nhau ngồi phía sau, khuôn mặt Tạ Dư An lúc này không còn tái nhợt nữa mà lại hiện ra vẻ ửng đỏ vô cùng kì lạ.

Tiền Xán liếc mắt nhìn một bên mặt cậu, không yên tâm mà nói: "Dư An, cậu có ổn không đó? Nếu không cậu nhắm mắt lại ngủ một lúc đi?"

Tiền Xán và Tạ Dư An làm bạn lâu như vậy nhưng vẫn là lần đầu thấy cậu bị bệnh, vì thế nên anh căng thẳng đến mức nói

"Không sao đâu, tôi không sao mà." Tạ Dư An cũng không biết tại sao nữa, rõ ràng hiện giờ cậu hẳn là phải mệt chết đi được, nhưng mà cậu không muốn ngủ, cứ nhắm mắt lại là càng thấy choáng váng muốn ói, cho nên cậu dứt khoát dựa vào ghế nói chuyện với Tiền Xán, "Xán Nhi, anh nói chuyện với tôi một chút đi, trước đây anh bước vào giới giải trí là vì cái gì vậy?"