Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim

Chương 63




Chủ đề này được đưa lên bởi một người đã từng là fan cậu, lúc xảy ra chuyện đẩy người thì người này đã biến thành antifan, giúp đỡ Kha Tài Cảnh mắng cậu trên weibo, tên là "Tề Mộc Mộc Tôn Thượng Nha".

Tạ Dư An đối với cô nàng khá có ấn tượng, bởi vì người này nằm trong nhóm fan đời đầu.

Lúc đó cậu ở trong giới giải trí không có tên tuổi gì, 《 Giấc Mộng Trường An 》 cũng chỉ mới vừa phát sóng, cậu cũng chưa được nhiều người biết đến, thế nhưng vẫn thường chia sẻ một ít sinh hoạt hàng ngày cùng những chuyện vui vẻ lên weibo, đó là lúc fan bắt đầu xuất hiện.

Tề Mộc Mộc Tôn Thượng Nha lúc đó mỗi ngày đều like cùng tranh top bình luận, dù cho Tạ Dư An có thấy hay không thấy thì mỗi ngày lễ to nhỏ đều gửi tin nhắn chúc cậu vui vẻ, nếu gặp hôm nào Tạ Dư An đăng bài với tâm trạng không tốt hoặc gặp phải chuyện gì không thuận lợi là Tề Mộc Tôn Thượng Nha cũng sẽ gửi tin nhắn cổ vũ cậu.

Lâu dần thì Tạ Dư An liền nhớ kỹ cô, cậu nghĩ fan này là thật lòng thích cậu, cho nên cũng theo dõi lại.

Lúc đầu thì mọi chuyện đều tốt, Tề Mộc Mộc vẫn như ngày xưa mà nhắn tin cho cậu, Tạ Dư An sẽ trả lời lại một ít, nhưng cậu không phải mỗi ngày đều rảnh rỗi lướt weibo kiểm tra tin nhắn, cho nên có lúc phải thật lâu cậu mới trả lời lại Tề Mộc Mộc, mà đợi khi cậu trả lời thì Tề Mộc Mộc sẽ oán giận vài câu tại sao lại trả lời chậm như vậy, có đúng là nghĩ cô rất phiền hay không, Tạ Dư An phải mất rất nhiều sức lực mới giải thích được với cô là mình bận rất nhiều việc.

Thế nhưng càng về sau, Tạ Dư An liền phát hiện Tề Mộc Mộc không biết là bởi vì quá thích cậu hay vì nguyên nhân khác, sau khi cậu trả lời lại cô thì cô dần bắt đầu trở nên cực đoan, luôn cảm thấy Tạ Dư An phải trả lời lại cô, cô nàng biến thành người phát ngôn của Tạ Dư An, bình thường đều sẽ ở dưới weibo người ta mà mắng chửi, còn nói là vì bảo vệ Tạ Dư An, mà Tạ Dư An cũng theo dõi cô nàng trên weibo cho nên cũng bị không ít người mắng.

Đối mặt với tình huống như vậy Tạ Dư An còn có thể làm như thế nào?

Cái nơi như giới giải trí, không có người chống lưng hay người nhà không có quyền thế, nói cho cùng vẫn phải nhờ fan để kiếm cơm, xem như là gặp được một diễn viên trăm năm mới gặp một lần, cũng phải gặp được đạo diễn biết thưởng thức.

Bộ phim truyền hình đầu tiên diễn vai nam phụ, khởi đầu của Tạ Dư An so với nhiều người trong giới đã cao hơn một bậc, cậu phải giữ tốt hình tượng của bản thân, hút thật nhiều fan để tăng giá trị thương mại, cho nên Tạ Dư An cái gì cũng không thể làm, cậu một bên dỗ ngọt Tề Mộc Mộc, nói rằng những người đó nói gì về cậu cung không sao hết, để cho cô đừng có làm những chuyện như vậy nữa, một bên phải đi tìm những chủ acc bị chửi, thậm chí là những nghệ sĩ khác để nói lời xin lỗi.

Một số người sẽ thông cảm cho cậu, nhưng cũng có vài người nghĩ đây là do cậu tự biên tự diễn, hoặc là muốn thông qua cách thức đó để quen biết nhiều ngôi sao nổi tiếng____ fan của cậu đi chửi ngôi sao lớn, sau khi chửi xong thì cậu đi xin lỗi, người bị chửi nếu không tha thứ thì cậu có phải sẽ tiếp tục chửi người ta lòng dạ hẹp hòi hay không? Nếu như người nọ tha thứ thì quá tốt rồi, cậu có thể hợp lẽ mà quen biết người đó, xem đi, Tạ Dư An quả thật là người có nhiều mưu mô.

Đến cuối cùng, Tạ Dư An thậm chí có chút không muốn nể nang gì cô nữa, Tất Đông Thụ cũng nói với cậu là đem nồi đội lên anh là được rồi.

Thế nhưng Tạ Dư An nghĩ, Tề Mộc Mộc dù sao cũng là fan của cậu, làm tất cả cũng là vì "muốn tốt cho cậu", cho nên cuối cùng Tạ Dư An cũng chỉ có thể lựa lời mà nói với cô:【Mộc Mộc, cô sau này đừng vì tôi mà cãi nhau với người khác nữa được không, người đại diện bảo tôi xin lỗi bọn họ, tôi thấy như vậy.... có hơi mệt.】

Tề Mộc Mộc trả lời cậu rằng:【Cậu không cần xin lỗi, không phải ai cũng xứng nhận được lời xin lỗi của cậu.】

Vì vậy mà Tạ Dư An mới hiểu được cái gì gọi là "Một fan não tàn bằng mười antifans."

Cậu bị kẹp ở giữa giằng co thật lâu, cho tới khi vụ đẩy người truyền ra, Tề Mộc Mộc lập tức biến thành antifan, đăng weibo nói trước đây là bị mù mới thích cậu, Tạ Dư An thậm chí có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi lên du thuyền Blue Goddess một ngày, cậu đọc một bài dài trên wall của Tề Mộc Mộc, thấy cô nói cậu lạnh nhạt với cô như thế nào, không đếm xỉa tới sự quan tâm của cô, lúc cô ra mặt nói giúp thì còn lên án nói cô không hiểu chuyện, sau cùng cô còn nói một câu điếc tai: "Cậu ta mệt, chẳng lẽ tôi không mệt sao?"

Sau đó, Tạ Dư An ra mở danh sách theo dõi của cậu, dấu chú ý lẫn nhau của cả hai hiện tại đã biến thành mình cậu theo dõi, cho nên Tạ Dư An cũng bỏ theo dõi cô nàng.

Làm xong những chuyện đó, ngón tay Tạ Dư An thậm chí có chút run rẩy, toàn bộ dân mạng dường như không tìm được mấy người đồng ý ra mặt vì cậu hay còn người tin tưởng cậu, cho dù có thì các cô cũng không dám nói lời nào, bởi vì sẽ bị gán cái danh "fan não tàn", Tạ Dư An cũng không muốn các cô tiếp tục vì mình mà bị người ta mắng chửi. Cho nên cậu nghĩ như vậy cũng tốt, tất cả mọi người đều mắng chửi mình thì dường như không cần lo lắng còn có thể mất đi cái gì nữa.

Rạng sáng ngày hôm sau, cậu bước lên du thuyền Blue Goddess, từ đó về sau, cậu cũng không còn thường xuyên chia sẻ những chuyện vui vẻ hàng ngày giống như trước kia với fan hâm mộ nữa.

Ngay cả khi Tạ Dư An đã quen với những ngày như vậy, fan hôm mộ đã từng giống như là ác mộng của cậu lại muốn nói xin lỗi sao?

Tạ Dư An kinh ngạc nhìn điện thoại, bộ dạng đứng sững người khiến Tiền Xán nhận ra cậu có gì đó không đúng, vì vậy mà Tiền Xán liền nhích lại gần Tạ Dư An, cúi đầu nhìn thử cậu đang xem cái gì: "Èo, Dư An Nhi, những người từng mắng cậu đều ở đây nói hối hận này, úi chà."

"Ừ, tôi thấy rồi." Tạ Dư An lên tiếng rồi thoát khỏi hot search này, tiếp tục hóng chuyện bên phía Kỳ Hiên và Kha Tài Cảnh.

Tiền Xán lại hỏi cậu: "Dư An Nhi, cậu không xem bọn họ hô khóc xin lỗi cầu mong cậu tha thứ như nào sao?"

Tiền Xán miêu tả như thế khiến Tạ Dư An bị chọc cười, cong mắt nói: "Không muốn xem."

"Tôi cũng thấy vậy, nếu thật sự biết sai thì được rồi___ giống như tôi ấy, sợ nhất là những người ngoài miệng nói biết sai nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy." Tiền Xán cũng cảm thấy nó chả có ý nghĩa gì cả, "Nhất là cái người đề xuất cái chuyện xin lỗi này, tôi sao lại cảm thấy cô này đang lợi dụng cậu để bú fame vậy?"

Tiền Xán cầm điện thoại của mình chọt hai cái, tức giận nói: "Lượt theo dõi của cô ta so với tôi trước khi tiến vào đoàn phim còn nhiều hơn."

Chính xác là như vậy, từ lúc tuồn ra video chuyện đẩy người, dường như toàn bộ dân mạng đều đang chờ Tạ Dư An tỏ thái độ, mặc kệ cậu có đăng bài triết lí cảm khái về chuyện lớn lên bao nhiêu sau khi trải qua chuyện này, hay là muốn nói với mọi người rằng cậu vô cùng oan ức để tìm kiếm sự an ủi, hoặc là dứt khoát tỏ thái độ cao ngạo, hay tỏ ra bản thân không quan tâm việc mọi người mắng chửi hay xin lỗi gì cũng được, thế nhưng Tạ Dư An lại nhất quyết không nói gì.

Weibo cuối cùng của Tạ Dư An vẫn là nói thích một người đáng yêu, mà Tề Mộc Mộc dù gì cũng là fan cứng nổi danh của cậu trước đây, mà bây giờ cái chủ để #Xin lỗi Tạ Dư An# được lên hot search, cô còn đăng một bài weibo dài để xin lỗi, cho nên tất cả mọi người đều đang nghĩ Tạ Dư An rốt cuộc có để ý tới cô hay không, hoặc là bày tỏ thái độ cho mọi người thấy.

"Thôi không nhìn đến cô ta nữa, Dư An Nhi, chúng ta ăn trứng đi." Tiền Xán thấy Tạ Dư An dường như không quá thích cái cô Tề Mộc Mộc này, liền dời trọng tâm câu chuyện, móc ra hai quả trứng gà mà Tiền Trấn Xuyên đã cho hai người rồi nói, "Trứng của cậu đâu?"

Tạ Dư An cũng nhận được hai quả trứng gà, một quả là Tiền Trấn Xuyên đưa, một quả là của Tiền Xán đưa lúc xin lỗi cậu, lúc đưa hai quả lên cùng lúc thì rõ ràng quả trứng của Tiền Trấn Xuyên thơm mùi tiền hơn, dù gì thì bên trên cũng có một nén vàng thật, thế nhưng trứng gà đỏ của Tiền Xán lại thắng ở kích thước___ hơn nữa còn không phải lớn bình thường, lúc Tiền Xán đưa cậu không có phát hiện, bây giờ nhìn kĩ thì Tạ Dư An mới thấy trứng gà của Tiền Xán so với trứng của Tiền Trấn Xuyên phải to gấp đôi.

"Trứng này của anh sao lại to như vậy?" Tạ Dư An mở to hai mắt hỏi Tiền Xán.

"Đương nhiên là to, tôi đặc biệt chọn quả lớn nhất đấy." Tiền Xán nói, "Nhanh ăn đi, trứng báo tin vui phải ăn mới may mắn."

Để có được may mắn, Tạ Dư An chỉ có thể ăn hết hai qua trứng báo tin vui, no đến mức bữa trưa chỉ ăn có phân nửa.

Xế chiều hôm nay cậu còn có tiết, cho nên hơn hai giờ Tạ Dư An đã rời khỏi phim trường để đi học. Tối qua cậu với Thẩm Trọng Thành lăn lộn quá muộn, buổi trưa cũng không có nghỉ ngơi, buổi chiều đi học cũng có chút buồn ngủ, thế nhưng rất nhanh đã bị một cái tin nhắn làm cho tỉnh táo lại.

Người nhắn cho cậu không phải ai khác, chính là Tề Mộc Mộc.

Có lẽ là cô thấy hot search ngày càng hot, lại lo lắng qua hai ba ngày nữa chủ đề này sẽ dần lạnh xuống, thế nhưng Tạ Dư An lại không có bất kì câu trả lời nào liền đem lời xin lỗi trong bài weibo gửi sang Tạ Dư An một lần nữa.

Tạ Dư An đã trò chuyện với cô nàng trước đó, cho dù về sau có bỏ theo dõi cô thì khung chat vẫn nằm trên giao diện tin nhắn của Tạ Dư An, cho nên khi cô nhắn tới thì cậu liền thấy.

Tạ Dư An rất thoải mái.

Cậu nhấn vào khung chat, cũng không quan tâm đống văn chương dài dòng đó viết những gì, trực tiếp kéo cuộc trò chuyện lên phía trên, đem những lời mà cô mắng chửi cậu cap lại sau đó gửi cho cô.

Sau đó, Tạ Dư An nhấn vào wall của cô nàng, nhìn cái weibo mà cô đã ghim lên đầu trang.

Bài ghim trên đầu trang chính là bài xin lỗi dài của cô, bên dưới có vài nghìn bình luận, lượt share cũng hơn hai nghìn, mà bình luận tranh top lại chính là bình luận của chính cô nàng tag@Tạ Dư An____【Dư An, thật sự rất xin lỗi, trước đây là tôi hiểu lầm cậu, tôi cũng sẽ không xin cậu tha thứ cho tôi, chỉ hy vọng cậu sau này càng ngày càng tốt [trái tim].】

Tạ Dư An lướt xuống bên dưới thì phát hiện bình luận bên dưới webio cũng rất đặc sắc, không có nhạt nhẽo như bên Kỳ Hiên với Kha Tài Cảnh____

【Cô cô: Đọc mà suýt muốn khóc, sờ sờ Mộc Mộc, tôi thấy biết sai nhưng có thể sửa là được rồi.】

【Thần Lương: Tôi trước đây cũng đã nói mấy lời không tốt, thật sự là chúng ta hiểu lầm An An, tôi ở đây cũng muốn nói với cậu ấy một lời xin lỗi.】

【Phi Phi rốt cuộc mập hay không mập: Xin lỗi [khóc lớn], tôi cũng rất áy náy, sợ rằng công tử sẽ khong tha thứ cho chúng ta oa oa oa...】

【Thị Dữu Tử trả lời@Phi Phi rốt cuộc mập hay không mập: Đã nói xin lỗi rồi mà, Tạ Dư An sẽ tha thứ cho mấy người thôi.】

【Nguyện kiếp sau làm một con hải sâm: Chuyện này đúng là chúng ta khiến Tạ Dư An chịu oan uổng, thế nhưng cậu ta đẩy người cũng là sự thật, nếu cậu ta không đẩy thì cũng đâu có bị hiểu lầm.】

Trong khu bình luận, có người nói tốt cho Tề Mộc Mộc, nghĩ cô biết lỗi là tốt rồi, có người cũng giống như vậy mà nói xin lỗi, chỉ là cậu không rõ tại sao xin lỗi lại phải xin lỗi ké ở bên dưới weibo của Tề Mộc Mộc, còn có người tự tiện thay cậu quyết định, nghĩ rằng cậu nhất định phải tha thứ cho bọn họ, còn có người cảm thấy vụ việc kia cũng có lỗi của cậu nữa, nếu cậu cứ làm bé ngoan để cho Kha Tài Cảnh đánh, không đẩy người ta thì cũng sẽ không bị nói xấu.

Có vài người nghĩ rằng việc xin lỗi rất trọng yếu, mặc kệ đối phương làm cái gì, thứ người đó muốn chỉ là một lời xin lỗi.

Cũng có người nghĩ rằng ngoài miệng nói chút chuyện mà thôi, người đó cũng không có bị thương, cần phải xin lỗi sao?

Tuy nhiên điều không bao giờ thay đổi chính là, dù cho có xin lỗi bao nhiêu cũng sẽ không bù đắp được tổn thương đã tạo trong quá khứ, cái mà mọi người gọi là lời xin lỗi có thể bù đắp chỉ là bởi vì người bị thương tổn lương thiện, cho nên mới nguyện ý tha thứ cho người khác.

Mà Tạ Dư An bên này, mặc kệ cậu có muốn tha thứ hay không tha thứ cho những người khác, cậu cũng không muốn "Tề Mộc Mộc" xin lỗi.

Thế nhưng nếu Tề Mộc Mộc muốn cậu trả lời, những người này cũng muốn cậu trả lời, vậy thì cậu liền làm theo.

Tạ Dư An cong môi, đem tấm ảnh cap về Tề Mộc Mộc thả dưới bài weibo của Tề Mộc Mộc, sau đó liền thoát weibo rồi chăm chú đọc sách.

Trong tấm ảnh cap chính là câu mà cô trước đây đã nói qua với cậu:【Cậu không cần nói xin lỗi, không phải ai cũng xứng nhận lời xin lỗi của cậu.】

____ Không cần nói tin lỗi tôi, xem như tôi không xứng nhận lời xin lỗi của mọi người đi.

Cậu không quan tâm ảnh hưởng phát sinh tiếp theo của cái bình luận đó, sau khi tan học cũng không có quay lại khách sạn với Thẩm Trọng Thành, mà là đến chỗ khách sạn mà đoàn phim đã cấp cho mỗi một diễn viên một phòng.

Lúc đang chờ thang máy ở khách sạn, thì người bị Tạ Dư An cho ăn bơ cả ngày là Thẩm Trọng Thành gọi điện đến.

Tạ Dư an lần này lại không có không để ý đến anh, dù sao cũng là nói chuyện bằng điện thoại, anh cũng không thể làm gì với cậu cho nên liền nhận điện thoại.

"Cục cưng, em khi nào thì về? Anh nhớ em." Điện thoại vừa kết nối, giọng nói trầm thấp của Thẩm Trọng Thành liền truyền vào tai Tạ Dư An.

Tạ Dư An thật ra rất thích nghe Thẩm Trọng Thành nói chuyện, đặc biệt là lúc anh dùng chất giọng dịu dàng có hơi khàn khàn nỉ non bên tai cậu, giống như khi gọi cái xưng hô thân mật với cậu, khiến Tạ Dư an nghĩ rằng câu là báu vật được Thẩm Trọng Thành đặt lên đầu quả tim.

Thế nhưng tối qua sau khi Thẩm Trọng Thành dùng chất giọng đó, cười nhẹ ép buộc Tạ Dư An nói ra mấy câu xấu hổ mà lúc bình thường cậu tuyệt đối không nói ra, thì giờ Tạ Dư An mới nghe thấy thôi đã cảm thấy chân mềm nhũn thắt lưng đau____ Thẩm Trọng Thành tối hôm qua quả thật là nếm được món mặn liền không ăn nổi món chay nữa, hai người bọn họ quả thật không có kinh nghiệm gì, thế nhưng Thẩm Trọng Thành lại kiềm không được tính tò mò mạnh mẽ, lần đầu đã lôi kéo cậu chơi rất nhiều tư thế.

Tạ Dư An dù cho có nhỏ hơn Thẩm Trọng Thành vài tuổi cũng không chịu nổi anh lăn qua lăn lại như vậy____ lại cố tình Thẩm Trọng Thành cẩn thận mở rộng cho cậu cùng với chuẩn bị đầy đủ dụng cụ làm việc cho nên cậu không có bị thương, sau nửa đêm Thẩm Trọng Thành còn bôi thuốc cho cậu, sáng nay đứng lên ngoại trừ thắt lưng có chút xót thì bên ngoài không có gì là không khỏe. Cậu lúc đó còn nghĩ Thẩm Trọng Thành thật sự là tâm lí, bây giờ suy nghĩ một chút thì Thẩm Trọng Thành tâm lí như thế là vì cái gì? Không phải là vì buổi tối lại muốn lôi kéo cậu thăm dò những điều bí ẩn trong cơ thể sao?

Cho nên Tạ Dư An hiện tại mới không chịu trở về khách sạn giao đồ ăn cho con cờ hó Thẩm đang đói bụng.

"Em tối nay không về khách sạn đâu." Tạ Dư An tằng hắng một cái, kiên định nói, "Em ở phim trường."

"Hửm? Vì sao?" Thẩm Trọng Thành cười xùy một tiếng, giọng nói vẫn trầm thấp khàn khàn chứa đầy từ tính như trước, thế nhưng những lời anh sắp nói lại khiến Tạ Dư An không muốn nghe nữa,"Em tối qua không phải còn kẹp chặt thắt lưng anh, lớn tiếng gọi anh là anh trai tốt sao?"

Tạ Dư An hít mạnh một hơi, vội vàng che điện thoại lại, sợ rằng những lời của Thẩm Trọng Thành bị người khác nghe được, may là trong thang máy chỉ có mình cậu, nhưng dù có vậy thì Tạ Dư An vẫn vừa xấu hổ vừa tức giận mà mắng Thẩm Trọng Thành: "Anh, anh sao lại nói như vậy?"

Thẩm Trọng Thành nói như đương nhiên: "Những lời này đâu phải anh nói, là em nói."

"Là anh ép em nói!" Tạ Dư An cực kì tức giận.

Kết quả Thẩm Trọng Thành sau khi nghe cậu nói xong thì ý cười trong giọng nói càng sâu, nói có chút sâu xa: "Ồ, anh đây ép em nói ra câu đó như thế nào nhỉ? Anh nhớ xem, hình như lúc đó anh đang nắm lấy eo của em, để cho em đừng có kẹp chặt như vậy...."

Tạ Dư An nghe Thẩm Trọng Thành càng nói càng hăng say, đột nhiên phát hiện bản thân suýt chút nữa đã rơi vào cái bẫy của Thẩm Trọng Thành_____cậu làm sao lại quên mất Thẩm Trọng Thành trước đây là phần tử cuồng chat sex? Tạ Dư An sợ Thẩm Trọng Thành lại muốn cùng cậu chat sex cho nên nói lời từ chối: "Em không chat sex, cúp đây, ngày mai gặp nhá Hổ Mập."

Nhưng mà Tạ Dư An vừa mới mở cửa phòng mình ra, còn chưa kịp bật đèn thì trong bóng tối bỗng nhiên có người bước tới đè cậu xuống, người nọ mang theo mùi vị tuyết tùng quen thuộc, bao phủ hoàn toàn Tạ Dư An.

"Cục cưng, em vừa gọi cái gì?" Thẩm Trọng Thành dùng môi hôn nhẹ bên tai Tạ Dư An, chất giọng khàn khàn mang theo ý cười và trêu chọc.

Trái tim của Tạ Dư An nhảy bùm bùm, mở miệng nói: "Anh dọa em rồi!"

"Ngoại trừ anh thì còn ai có thể tiến vào phòng em?" Thẩm Trọng Thành dựa sát vào trán cậu hôn hôn rồi nói, "Cái con gà con này, hôm qua ở trên giường anh phục vụ em tốt đến như vậy, kết quả vừa xuống giường liền trở mặt như vầy đó hả?"

Hai người đều mới vừa khai trai, sự hòa hợp về thân thể và hơi thở chỉ vừa mới được làm dưới ánh trăng vào tối hôm qua, cho nên vừa có chút quen thuộc mà lại có chút xa lạ, trong bóng tối thân cận như vậy đều có thể cọ ra ra đốm lửa nhỏ, đốt lên lửa dục trong cơ thể đôi bên, đây chính là nguyên nhân Tạ Dư An không muốn gặp Thẩm Trọng Thành vào hôm nay, cũng không muốn tới gần anh___ bởi vì cho dù lí trí cậu có kiềm chế như thế nào thì thân thể cậu cũng sẽ đi ngược lại, vẫn sẽ nghe theo bản năng cùng khát vọng ở sâu trong đáy lòng mà nghênh đón Thẩm Trọng Thành.

Tạ Dư An chỉ cần tới gần Thẩm Trọng Thành thì kí ức về tối hôm qua lập tức chuyển động trong đầu cậu, Thẩm Trọng Thành chạm vào cậu như nào, tiến vào cơ thể cậu như nào, mỗi một lời thì thầm hay mỗi cái hôn, cũng có thể khiến cho Tạ Dư An run rẩy.

"Anh phục vụ em cái gì cơ?" vì vậy mà Tạ Dư An nhanh chóng giơ tay lên để trước ngực Thẩm Trọng Thành, muốn đẩy người cách xa ra một chút, "Em muốn bật đèn, anh đừng có đè em."

Thế nhưng khi tay cậu vừa chạm vào thì lại không cảm thấy sự thô ráp của vải vóc, mà là cơ ngực trơn trượt của Thẩm Trọng Thành, cậu thậm chí có thể xuyên qua làn da nóng cháy kia mà cảm nhận được nhịp đập của trái tim trong lồng ngực Thẩm Trọng Thành.

Tạ Dư An bỗng rụt tay về, nản lòng nói: "Anh không có mặc đồ!"

"Em lớn tiếng như vậy làm gì?" Thẩm Trọng Thành cười một tiếng, "Anh cũng đâu có cho em sờ bên dưới của anh____"

"Dừng lại, đừng... em không được." Tạ Dư An cắt đứt lời Thẩm Trọng Thành, lần này không dám đưa tay sờ bậy nữa, bây giờ mỗi lần cậu hít thở đều có thể nghe được hơi thở lành lạnh của tuyết tùng, nhưng cậu cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng truyền tới từ trên người Thẩm Trọng Thành____ một cái thì lạnh một cái thì nóng, hai loại đều cho ra cảm giác khác nhau, liên tục giằng co với lí trí Tạ Dư An.

Thế mà Thẩm Trọng Thành lại còn kéo lấy cổ tay cậu, tiếp đó ôm lấy cậu rồi cong môi nói: "Anh có mặc mà."

Thẩm Trọng Thành dùng áo ngủ bao lấy Tạ Dư An, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của cậu: "Anh mặc áo ngủ của em."

"Anh phiền quá đi!" Tạ Dư An cắn răng cúi đầu mắng Thẩm Trọng Thành một câu, sau khi mắng xong cũng ngửa đầu hôn Thẩm Trọng Thành.

Thẩm Trọng Thành cười nhẹ một tiếng, ôm lấy eo Tạ Dư An mà hôn, tay phải ấn trên ót cậu, đem môi hai người càng dán sát vào, trong bóng tối hô hấp của cả hai dần trở lên có chút loạn.

Lúc Tạ Dư An mở miệng lần nữa thì âm thanh đã có chút không điều khiển được mà khẽ run rẩy, nói bằng chất giọng cầu xin: "Trọng Thành.... chúng ta lên giường nha?"

"Ở chỗ này." Lần này đến phiên Thẩm Trọng Thành lạnh lùng vô tình từ chối cậu, "Em đã nói nếu không bật đèn thì sẽ tùy anh làm gì thì làm, muốn làm cái gì cũng được."

Tạ Dư An tức giận, như là bị bắt nạt đến ngoan ngoãn, mang theo tiếng khóc nức nở: "Câu đó là của hôm qua!"

Thẩm Trọng Thành vừa cười vừa nói: "Ồ, vậy chúng ta bật đèn lên ha?"

"Anh___"

"Cốc cốc cốc____"

Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của cả hai.

Thẩm Trọng Thành dừng lại động tác, mất hứng nói: "Là ai vậy?"

"Suỵt, anh đừng nói chuyện." Tạ Dư An vội che miệng Thẩm Trọng Thành, mò tới trên tường tìm công tắc bật đèn.

Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành cũng đã quen với bóng tối, bởi vậy mà khi ánh đèn trong phòng vừa sáng thì hai người không nhịn được mà híp mắt, Tạ Dư An nhìn về phía Thẩm Trọng Thành mới thấy rõ anh chỉ mặc có một cái áo ngủ, nhưng bởi vì size nhỏ cho nên cũng không có cột đai lưng, bởi vậy mà nơi có trạng thái gồ lên dị thường cũng có thể thấy được rõ ràng.

Tạ Dư An quay đầu sang chỗ khác, nghĩ rằng may mà cậu còn chưa có dựng lên hoàn toàn, hiện giờ bị tiếng gõ cửa làm cho mềm nhũn cả rồi, nếu giống như Thẩm Trọng Thành thì còn có thể gặp ai đây?

Người bên ngoài lúc này lại tiếp tục gõ cửa, dường như là xác định được trong phòng có người cho nên vẫn kiên nhẫn đợi mở cửa.

Tạ Dư An chợt nhớ tới cái gì, hỏi Thẩm Trọng Thành: "Lúc anh tới đây____"

"Yên tâm." Thẩm Trọng Thành trả lời, "Không có ai thấy đâu."

Lúc anh lặng lẽ tìm đến phòng Tạ Dư An thì đã có Tô Kinh Phong canh chừng, Tô Kinh Phong đã bảo đảm những nơi có thể chụp được trong vòng 200 mét đã bị anh ta đánh dấu, hiện tại những người đợi ở đây đều là người trong đoàn đội, không có kẻ nào không có mắt mà chụp trộm Thẩm Trọng Thành.

"Vậy thì tốt rồi." Tạ Dư An thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội đẩy Thẩm Trọng Thành đến phía tủ quần áo, "Anh mau trốn vào đây đi."

Thẩm Trọng Thành bị Tạ Dư An đẩy vào tủ quần áo, anh chân dài tay dài, chui vào trong này rất khó chịu, Tạ Dư An đóng cửa tủ lại rồi dỗ: "Cố chịu một lúc là được."

Thẩm Trọng Thành nhíu mày không nói gì, chỉ giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt Tạ Dư An, ngón cái cọ lên cánh môi cậu.

Vốn dĩ Tạ Dư An không rõ Thẩm Trọng Thành muốn làm gì, thế nhưng chờ khi cậu thấy trên tay anh có dính chút nước thì lỗ tai bỗng nhiên trở nên đỏ ửng, mím môi đem tủ quần áo đóng lại.