*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Trọng Thành không biết Tạ Dư An lấy đâu ra tự tin mà cười anh, ai cũng đều là trai tân cả, này không phải là chó chê mèo lắm lông sao?
Lẽ nào Tạ Dư An đã không còn là trai tân?
Thẩm Trọng Thành nhíu nhíu mày, lại cảm thấy không thể có khả năng đó, anh chưa từng nghe qua việc bên cạnh cậu ngoài anh ra còn có người yêu cũ___ đương nhiên là cái trò "chồng" với "vợ" trước kia anh và Tạ chơi không được tính vào, mấy người khác đều được tính là người ngoài, so với việc anh đã tổ chức lễ cưới cùng uống rượu giao bôi không giống nhau.
Vì vậy mà Thẩm Trọng Thành lại hỏi Tạ Dư AN: "Trai tân thì thế nào?"
Tạ Dư An cười đến có chút thở không được, đôi môi đỏ thẫm bị hôn một lúc còn mang theo giọt nước, lắc đầu nói: "Không có gì."
Thẩm Trọng Thành thấy Tạ Dư An lúc này còn dựa vào gối mà cười, mắt phượng hơi cong lên, nhìn sóng mắt đong đưa như là cất giấu hàng ngàn từ ngữ, áo sơ mi trên người cậu bị cởi ra hai nút, cổ áo xiêu vẹo bị lệch sang một bên, lộ ra hơn nửa phần xương quay xanh trắng nõn đẹp đẽ khiến người khác muốn lập tức chạm vào, anh giơ tay lên vuốt ve hai bên má Tạ Dư An, bất đắc dĩ nói: "An An, đừng cười."
"Được, em không cười." Tạ Dư An mím môi cố gắng nhịn cười, gương mặt bởi vì nghẹn cười mà hiện lên chút phơn phớt đỏ.
"Thật sự là đừng cười nữa, cục cưng." Thẩm Trọng Thành thấy cậu vẫn muốn cười cho nên liền nhíu mày, cũng không biết là cố ý hay vô tình mà kề sát vào bên tai Tạ Dư An chậm rãi nói, "Hôm nay là ngày 13, còn hai tiếng nữa là sang ngày 14, chúng ta phải làm nhanh một chút, làm được ngày mai sẽ là làm cả cuộc đời đấy."
"..."
Tạ Dư An lần này không cười nổi nữa___ Thẩm Trọng Thành đối với con số đã cố chấp đến mức độ biến thái luôn rồi.
Mà Thẩm Trọng Thành thấy Tạ Dư An rốt cuộc đã đàng hoàng lại thì liền cong môi, tiếp tục cởi áo sơ mi của cậu ra: "Anh hôm nay lúc thấy em mặc áo sơ mi ở phim trường đã muốn đem nó cởi ra, sau đó____"
"___ như vậy mà hôn em."
Theo âm thanh của Thẩm Trọng Thành phát ra là một nụ hôn nhẹ rơi trên xương quai xanh của Tạ Dư An, lúc đôi môi ấm nóng của Thẩm Trọng Thành dán sát vào thì Tạ Dư An cảm thấy nơi đó như có một ngọn lửa bùng lên, chớp mắt đã đốt trụi trái tim cậu.
Cậu ngước mắt nhìn, thấy Thẩm Trọng Thành đang vô cùng thành kính mà hôn lên môi mình, cả căn phòng chỉ còn sắc màu ấm áp tỏa ra từ ngọn đèn, đem đường nét non nửa khuôn mặt anh khắc họa ra càng rõ ràng và sâu sắc hơn, cũng đem sự thận trọng lấp đầu trong đáy mắt nửa bên còn lại bộc lộ ra, tình cảm nồng nàn cùng dịu dàng đều có thể thấy được rõ.
Lông mi Tạ Dư An run rẩy hai cái, bỗng nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, các ngón tay đặt trên chăn giật giật mấy cái, sau đó nắm lấy một góc chăn nhẹ giọng nói: "Trọng Thành, chúng ta tắt đèn được không?"
"Tắt đèn làm gì? Em có anh không có sao?" Thẩm Trọng Thành dường như đã bắt được nhược điểm của Tạ Dư An, một lần nữa lấy lại khí thế, cười nhạo nói, "Tắt đèn rồi thì sao em thấy được của anh bự như nào?"
Tạ Dư An: "..."
Tạ Dư An mím môi, hai tai đỏ ửng nói: "Em... em có thể cảm nhận."
"Không được, thay vì cảm nhận thì nhìn thẳng mới có thể khắc sâu được ấn tượng." Thẩm Trọng Thành cầm lấy tay Tạ Dư An, đưa xuống dưới háng mình, "Nếu không thì sau này em đi đâu cũng nói lung tung là chồng của em nhỏ."
Tạ Dư An bỗng chốc rút tay lại, ngón chân giẫm trên giường cố lùi về phía sau một chút, lại phát hiện cả người đều bị hai cánh tay của Thẩm Trọng Thành giam trong ngực, căn bản là không có chỗ để trốn, vội phản bác: "Em khi nào nói qua anh nhỏ chứ?"
Thẩm Trọng Thành cười lạnh một tiếng: "Em xem đi, anh đã nói là lời mà em nói ra cho tới bây giờ em đều không hề nhớ rõ."
Tạ Dư An thật sự không nhớ nổi mình nói Thẩm Trọng Thành nhỏ lúc nào.
"Anh Bá Hổ, tắt đèn đi." Rơi vào đường cùng, Tạ Dư An đành phải dỗ ngọt anh, nửa dỗ nửa cầu xin, "Tắt đèn rồi thì anh muốn làm gì thì làm."
Thẩm Trọng Thành do dự, nhưng nét mặt vẫn giả bộ như người từng trải mà đồng ý: "Vậy được rồi."
Cơ mà bật đèn có cái hay của bật đèn, không bật cũng có cái hay của không bật.
... Ít ra thì.... Tạ Dư An có thể nhờ vào bóng tối mà che giấu sự xấu hổ của bản thân, Thẩm Trọng Thành cũng có thể che giấu được kĩ thuật vỡ lòng của mình, hai người đều không có kinh nghiệm gì, nhìn thấy nhau cũng chỉ nhờ vào ánh trăng bên ngoài chiếu lên giường, bởi vì không có ánh sáng cho nên thính giác cùng xúc giác đều trở nên vô cùng nhạy cảm_____ hơi thở dần thở nên rối loạn, ngón tay vuốt nhẹ lên da thịt, âm thanh của mắt cá chân cọ trên ga giường cùng sức nóng kì lạ trong cơ thể chậm rãi tăng lên khiến đêm nay từ từ trở nên sôi trào.
Thẩm Trọng Thành lột quần áo của cả hai ra, Tạ Dư An nhắm chặt mắt vì xấu hổ, khoảng mười mấy giây sau cậu cảm thấy phần đùi trong của mình hơi ươn ướt, mãi một lúc sau cậu vẫn chưa cảm giác được sự đau đớn____ không, cậu thậm chí còn không có cảm giác gì, phát bắn đầu tiên của Thẩm Trọng Thành đã kết thúc rồi.
"Anh..." Tạ Dư An sửng sốt hết hai giây, có chút không dám tin mà hỏi, "Anh đâm vô chưa vậy?"
Lẽ nào Thẩm Trọng Thành thật sự rất nhỏ?
Thẩm Trọng Thành: "... Còn chưa có."
"Phụt..." Tạ Dư An muốn nhịn cười, thế nhưng cậu lại không nhịn được mà phát ra âm thanh, sau đó vội nén lại, ôm lấy cổ Thẩm Trọng Thành mà dỗ anh, "Không sao đâu cục cưng, phát đầu của trai tân đều rất nhanh."
Thẩm Trọng Thành: "....."
Vậy tại sao anh so với Tạ Dư An còn nhanh hơn?! Hơn nữa anh còn chưa có đi vào, mới có cạ cạ bên ngoài thôi!
Thẩm Trọng Thành cũng sợ ngây người, anh vừa tức vừa giận, sau đó bắt đầu cố tình gây sự, một lần nữa đè lên người Tạ Dư An, hung tợn mà tra hỏi cậu: "Em không phải là trai tân!"
Tạ Dư An không nói chuyện, chỉ phát ra âm thanh thở gấp khó chịu, thế nhưng thân thể lại run rẩy kịch liệt, Thẩm Trọng Thành theo tay của cậu sờ lên thì phát hiện Tạ Dư An đang bụm miệng cười.
Thẩm Trọng Thành: "...."
"Ha ha ha... khụ, em không có cười." Tạ Dư An vội buông lỏng tay, tự lừa mình dối người mà nói lảng sang chuyện khác, một đống từ sến sẩm ngọt ngấy đều phun ra hết, "Cục cưng ~ hôn chồng yêu~ anh Bá Hổ~ chúng ta quay lại chuyện lúc nãy có được không? Không phải nói muốn làm đến cả đời sao?
Lần này đổi lại Thẩm Trọng Thành không nói, anh dùng hành động thực tế để nói.
Thẩm Trọng Thành nhớ lại các bước trong truyện sếch, sau đó vùi đầu mút lấy hai đầu v* nhạt màu của Tạ Dư An, tiếp đó hôn dần xuống bụng, anh vừa hôn vừa đưa tay vuốt ve dương v*t cậu vài cái rồi cúi đầu xuống ngậm lấy.
Tạ Dư An khẽ hừ một tiếng sau đó buông lỏng hai tay đang ôm lấy cổ Thẩm Trọng Thành, cậu ngã người ra sau khẽ thở dốc, các đầu ngón chân không tự chủ được mà co hết lại.
Thẩm Trọng Thành trước đây chỉ dùng tay để tuốt cho Tạ Dư An, đây là lần đầu anh dùng miệng thưởng thức qua nơi này, dương v*t của cậu dường như cũng rất hoan nghênh anh mà run rẩy kịch liệt, sau một hồi mút vào nhả ra, cuối cùng Tạ Dư An cũng bắn.
"A." Tạ Dư An đưa tay nắm lấy tóc của Thẩm Trọng Thành, hai mắt nhắm chặt cảm nhận toàn bộ khoái cảm ập đến cùng một lúc, sau khi điều chỉnh được nhịp thở thì hé mắt nhìn Thẩm Trọng Thành.
"Sao không có mùi tanh như trong sách nói nhi? Có chút mặn" Thẩm Trọng Thành lúc này đang cau mày nghiền ngẫm về tinh dịch Tạ Dư An xuất ra, thấy cậu ngước mắt nhìn thì liền gạt bỏ suy nghĩ, khẽ nâng người quỳ trên giường, tiếp đó kéo Tạ Dư An dậy ngậm lấy thằng em mình.
Tạ Dư An sau khi bắn xong vẫn có chút mềm nhũn, thế nhưng lúc dương v*t của Thẩm Trọng Thành đâm vào miệng cậu thì đã dần tỉnh táo lại, Tạ Dư An cực kỳ phối hợp mà há to miệng, một tay giữ lấy bắp đùi Thẩm Trọng Thành, một tay thì giữ lấy phần gốc của khúc thịt mà vuốt lên xuống, miệng không ngừng mút lấy đầu khấc cùng liếm dọc vật đang dần trở nên phình to.
"Hừ" Thẩm Trọng Thành giữ lấy đầu cậu ép sát vào, ngón tay xuyên qua từng lọn tóc mà vuốt ve, cảm giác hưng phấn dần tăng lên khiến anh càng đưa đẩy mạnh phần hông, cho đến khi Tạ Dư An lắc đầu muốn sặc thì Thẩm Trọng Thành mới buông lỏng tay ra.
"Khụ." Tạ Dư An sau khi được giải thoát thì liền há miệng ho khan vài tiếng, khuôn mặt vốn đã phớt hồng do động tình lại bởi vì bị sặc mà càng trở nên đỏ hơn, cậu liếm mép một cái rồi nói: "Giờ mình làm gì tiếp đây?"
"Em xoay người lại trước đi." Thẩm Trọng Thành bảo cậu xoay người lại, sau đó vươn tay kéo hộc tủ đầu giường lấy ra gel bôi trơn cùng bao cao su, anh vỗ vào mông cậu một cái rồi bóp gel vào tay cùng lỗ nhỏ ở mông cậu, "Chắc sẽ đau nên em cố chịu nhé."
"Vâng." Tạ Dư An xoay đầu nhìn Thẩm Trọng Thành, thấy trong mắt anh đều là dịu dàng cùng thương tiếc khiến cậu bình tĩnh hơn một chút, ngoan ngoãn ưỡn mông nắm chặt góc chăn không nói gì thêm.
Thẩm Trọng Thành trước tiên xoa nắn phần bên ngoài môt chút, tiếp đó chậm rãi đưa một ngón tay vào.
"A." Tạ Dư An khẽ kêu một tiếng, thấy Thẩm Trọng Thành giật mình muốn rút ngón tay lại thì liền ngăn cản, "Không sao, em không đau, chỉ cảm thấy hơi lạ thôi."
"Vậy anh tiếp tục nhé." Thẩm Trọng Thành tập trung xoay tròn ngón tay sau đó tiếp tục cho ngón thứ hai vào, thấy Tạ Dư An chỉ khẽ run một chút nhưng không nói gì thì nhẹ nhàng đâm rút một chút.
"A." Tạ Dư An cong người vùi đầu vào chăn, thế nhưng phần hông vẫn cố giữ vững để không sụp xuống, cảm giác bị vật lạ chui vào nơi đó đúng là không hề sung sướng chút nào.
Bởi vì có gel bôi trơn mà việc mở rộng được dễ dàng hơn, sau khi đâm rút bằng hai ngón được một lúc thì Thẩm Trọng Thành tiếp tục chen ngón thứ ba vào, lúc này dịch ruột non đã tiết ra một ít cho nên việc mở rộng càng nhanh hơn, anh biết rằng lần đầu sẽ vô cùng đau đớn cho nên làm việc này rất nghiêm túc.
Sau khi đã cảm thấy ổn thỏa, Thẩm Trọng Thành cúi người hôn lấy lưng cậu rồi nói: "Được rồi, trước đó anh đã từng nói chưa có kinh nghiệm trong việc này, cho nên nếu đau thì em phải bảo anh dừng lại có nghe không?"
"Dạ." Tạ Dư An mềm nhũn hé miệng đồng ý, sau đó bị Thẩm Trọng Thành giữ lấy mặt mà hôn mấy cái.
Thẩm Trọng Thành có chút xúc động, người này nắm giữ trái tim anh, là toàn bộ thế giới của anh, từ lúc bé cho đến lớn đều không ngừng khiến anh yêu thương, khiến anh muốn bảo vệ suốt đời, Dư An nhỏ bé của anh, rõ ràng sợ đến vậy còn tỏ ra không có chuyện gì, em đáng yêu như vậy anh biết phải làm sao.
Thẩm Trọng Thành thả hồn suy nghĩ vài giây, sau đó tiếp tục công việc xây dựng cuộc sống chăn gối vợ chồng, anh vỗ cậu xoay người lại đối mặt với mình, tiếp đó xé mở bao cao su rồi tròng vào vật cứng đang hừng hực khí thế, bóp một ít gel bôi lên đầu khấc cùng lỗ nhỏ, sau đó đưa khúc thịt cọ sát phần bên ngoài, anh chậm rãi đâm vào một chút sau đó lập tức dừng lại.
"Ư... ha." Mặc dù đã được Thẩm Trọng Thành dùng tay mở rộng, thế nhưng Tạ Dư An vẫn cắn chặt khớp hàm, đưa tay giữ lấy cánh tay của Thẩm Trọng Thành, lúc cao trào cậu không khóc, lúc bị sặc thì viền mắt cũng chỉ hơi hồng hồng, thế nhưng lúc bị vật cứng của Thẩm Trọng Thành chính thức đâm vào thì cậu lại không kìm được mà rơi nước mắt, "Trọng Thành..." Ta Dư An có chút hoảng hốt, trong đầu cậu hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết run rẩy gọi tên anh như cọng cỏ cứu mạng.
"Anh đây, không sao, không sao, chúng ta chậm thôi." Thẩm Trọng Thành không phải là lần đầu thấy Tạ Dư An khóc, quần áo lúc bé của anh dường như thường xuyên bị Tạ Dư An bôi nước mắt cùng nước mũi lên, thế nhưng hiện tại thấy cậu đau đớn đến rơi nước mắt như vậy thì trong đầu anh bỗng nhiên nổ "oành" một tiếng, anh đau lòng ôm lấy Tạ Dư An, rải từng cái hôn lên khắp mặt cậu để an ủi trấn an.
Tạ Dư An sau khi hít sâu vài hơi thì bớt run rẩy hơn, cũng dần tỉnh táo lại, cậu vuốt mặt mình sau đó vỗ vỗ vào lưng anh ý bảo mình không sao, "Em thấy đỡ hơn rồi, anh tiếp tục đi."
"Em chắc chứ? Có còn khó chịu nhiều không?" Thẩm Trọng Thành vẫn không yên tâm cho nên xác nhận lại nhiều lần, thấy cậu đã ngừng run, ánh mắt cũng trở nên sinh động hơn thì mới thả lỏng hàng lông mày nãy giờ vẫn luôn nhíu chặt, "Vậy anh di chuyển nhé."
Sau khi nhận được cái gật đầu của Tạ Dư An, Thẩm Trọng Thành nhẹ nhàng vuốt ve hai bên bắp đùi cậu rồi đỡ lấy vắt lên vai anh, tiếp đó cầm lấy tay Tạ Dư An quàng lên cổ mình rồi chống tay xuống giường, chậm rãi nâng hông đẩy vào sâu hơn.
"Ha." Tạ Dư An thở hắc ra, lần này đã không còn đau như lúc đầu cho nên cậu có thể thoải mái đưa tay vuốt ve phần ngực của Thẩm Trọng Thành, cơ ngực bự hấp dẫn ánh mắt của cậu khi mới gặp lại nhau, nghĩ đến đó lại có chút muốn cười.
Thẩm Trọng Thành thấy Tạ Dư An đã thả lỏng người thì đẩy hông nhấp nhanh hơn một chút, anh cúi người hôn cậu, sau khi liếm mút hai cánh môi thì tách khoang miệng cậu ra rồi luồn lưỡi vào, Tạ Dư An khẽ rên rỉ vài tiếng rồi cũng cuốn lấy lưỡi anh, Thẩm Trọng Thành điên cuồng hút lấy đầu lưỡi đỏ hồng, hai người đuổi bắt một trận cho đến khi Tạ Dư An có chút không thở nổi mới tách ra.
Thẩm Trọng Thành sau khi hôn xong thì ngồi thẳng dậy, đưa tay đẩy phần bắp chân cậu về phía trước rồi thúc vào càng sâu, bên trong lỗ nhỏ nóng ấm như muốn nuốt lấy vật cứng của Thẩm Trọng Thành, nghe thấy Tạ Dư An bởi vì bị thúc càng ngày càng nhanh mà bỗng nhiên rên to hơn khiến máu nóng của Thẩm Trọng Thành sục sôi đến cực điểm, khúc thịt màu tím sẫm ngày càng phình to ra, các đường gân đều hiện lên trên bề mặt, anh dường như là điên cuồng đẩy hông, cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ.
Tạ Dư An dần bắt được cảm giác, hai tay không tự chủ được mà đưa lên vuốt ve lồng ngực mình cùng An nhỏ, cậu ưỡn người lắc eo theo từng cú thúc của Thẩm Trọng Thành, đến khi cảm giác được nơi nào đó đã được chạm đến thì toàn thân cậu bỗng nhiên run rẩy, các đầu ngón chân đều co hết lại, vội kéo lấy hông của Thẩm Trọng Thành để nơi hai người liên kết được dán sát vào rồi nói, "Anh Bá Hổ, là chỗ đó, nhanh lên."
Thẩm Trọng Thành sau khi bắt được tín hiệu thì liều mạng nhấp vào nơi đó, sau hàng chục cú thúc thì An nhỏ không chịu nổi nữa liền buông tay đầu hàng, tinh dịch đều bắn hết lên bụng Tạ Dư An, Thẩm Trọng Thành cố giữ được một lúc rồi cũng bắn.
"Hừ." Thẩm Trọng Thành gầm lên trong kẽ răng, híp mắt cảm nhận sự sung sướng đang lan tỏa khắp cơ thể sau khi đạt cao trào, thấy Tạ Dư An mệt đến ngất đi thì đưa tay vuốt ve phần tóc mái đã dính nhớp mồ hôi trên trán cậu.
Sau khi vứt bao cao su chứa đầy tinh dịch đi, Thẩm Trọng Thành nghiêng người ôm lấy Tạ Dư An, hôn hôn lên trán cậu rồi nở nụ cười thỏa mãn.
Đợi khi tiếng chuông bước sang ngày 14 vang lên thì Tạ Dư An khẽ hé mắt nhìn lên trần nhà, căn phòng vốn tối mù lại bị sương mờ trong mắt che lấp lại càng nhìn không rõ, cực kì giống với nỗi hoang mang trong lòng cậu: Không phải nói trai tân đều rất nhanh sao? Vì sao lần đầu tiên của cậu lại không nhanh? Mà Thẩm Trọng Thành lại trái ngược với cậu.
Ngày hôm sau, trên mặt của Tạ Dư An lại có quầng thâm đã lâu không xuất hiện.
Từ cổ áo sơ mi của cậu trở lên vẫn như trước mà trắng nõn đẹp đẽ, thế nhưng thân thể được vải vóc bọc lại phía dưới cổ thì không còn chỗ nào có thể nhìn, bởi vì tối qua không có bật đèn, Thẩm Trọng Thành lúc hôn lại không có chừng mực, tuy rằng không đau nhưng nhìn vào vẫn có chút đáng sợ.
Vì vậy mà thợ trang điểm phải đánh thêm hai lớp phấn che khuyết điểm trên mắt Tạ Dư An.
Tối qua Tạ Dư An bị Thẩm Trọng Thành dựng dậy xỏ xuyên thêm một hiệp, đến hai ba giờ sáng còn bị anh ép nói mấy câu xấu hổ như "anh Bá Hổ quá to" hay "anh Bá Hổ to lớn dũng mãnh" các kiểu, không nói thì không cho ngủ, cho nên ngày hôm nay Tạ Dư An không muốn gặp lại Thẩm Trọng Thành, thấy anh liền đi đường vòng, hiện tại đang lạnh mặt ngồi ở khu nghỉ ngơi mà xoa eo, còn quyết định tối nay không về khách sạn vụng trộm với Thẩm Trọng Thành nữa, muốn ở lại khách sạn bên đoàn phim___ bởi vì chỉ có người đã thử qua rồi mới biết trai tân vừa mới phá trinh có thể đói khát đến mức nào.
A, Thẩm Trọng Thành không phải là trai tân, anh ấy là ông già còn trinh.
Vậy thì càng đáng sợ.
Tạ Dư An ngồi một lúc, thấy Tiền Xán vừa rời khỏi ống kính máy quay đã nhíu mày lại như cô vợ nhỏ bị ăn hiếp, trên mắt cũng mang theo quầng thâm giống như cậu mà chậm rãi bước tới trước mặt cậu, cúi đầu xin lỗi: "Dư An, xin lỗi."
Tiền Xán cũng không gọi Tạ Dư An bằng biệt danh thân thiết như "Chân" hay là "Dư An Nhi", đủ để chứng minh anh ta lúc này thật sự rất nghiêm túc, cũng thật lòng cảm thấy áy náy, Tạ Dư An bật người dậy hỏi anh: "Làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại áy náy?"
"Tôi hôm qua đã nói xấu ông chủ Thẩm." Tiền Xán rầu rĩ nói, "Tôi lúc về suy nghĩ lại thì thấy ông chủ Thẩm cũng không phải là người xấu, cậu nhất định không được đem lời nói của tôi để trong lòng nha."
Tiền Xán quả thật không biết chuyện quá khứ của Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành, không biết cả hai đã biết nhau từ bé, mà trong giới giải trí này, Tiền Xán sợ Tạ Dư An gặp phải người xấu, lại ngây ngốc đem tình cảm chân thật gửi gắm cho người xấu đó, cho nên mới muốn nhắc nhở cậu chú ý đề phòng một chút, dù sao thì có rất nhiều người có địa vị như Thẩm Trọng Thành thường thường đều là bên ngoài một dạng bên trong một dạng.
"Tôi đương nhiên sẽ không để trong lòng." Tạ Dư An là người biết lý lẽ, cậu hiểu tính tình của Tiền Xán chính là như vậy, anh nói mấy lời đó cũng không có ác ý, Tiền Xán cũng không cần cậu phải nghe lời của anh, nếu như cậu chỉ nghĩ là chuyện đùa thì cứ nghe rồi cho qua thôi, Tạ Dư An vốn cho là cậu với Tiền Xán nên có sự ăn ý như vậy, kết quả Tiền Xán lại vì thế mà xoắn xuýt hết cả buổi tối, ngày hôm sau còn cẩn thận tìm cậu nói xin lỗi.
Hơn nữa....
Tạ Dư An im lặng một lúc, hừ lạnh nói: "Hơn nữa Xán Nhi nói cũng không có sai."
Tiền Xán nhận được sự tha thứ của Tạ Dư An, rốt cuộc đã sống lại một chút, ở trong lòng quyết định biết sai phải sửa, tối nay về liền đào hint, cố gắng đem "Anh Bá Hổ của Gà con" đạp xuống phía dưới, thành công cướp được vị trí fan bự của cp Công Tử Buộc Tóc Chỏm.
Anh đang hạ quyết định trong lòng thì chợt nghe Tạ Dư An nói một câu như vậy, liền hỏi" Tôi nói cái gì không sai cơ?"
"____ Thẩm Trọng Thành, anh ấy chính là rất xấu."
"____A tôi biết ồi, tôi thấy quầng thâm hôm nay của cậu rất đậm, quả nhiên trai tân đều tràn trề sinh lực."
Tạ Dư An và Tiền Xán cùng lúc lên tiếng, Tiền Xán là bởi vì đứng sát Tạ Dư An cho nên có thể thấy rõ quầng thâm được lớp phấn che đậy, mà Tạ Dư An sau khi nghe Tiền Xán nói xong liền tái mặt, mím môi bày ra bộ dạng tức giận.
Tiền Xán nhét vào trong lòng bàn tay của Tạ Dư An một thứ tròn vo nóng hôi hổi: "Dư An Nhi, tặng cậu một vật quý, đừng tức giận, vui vẻ chút đi."
"Đây là cái gì?" Tạ Dư An mở bàn tay ra, phát hiện Tiền Xán cho cậu một quả trứng màu đỏ.
Tiền Xán nói như chuyện đương nhiên: "Trứng báo tin vui."
Tạ Dư An: "...."
"Còn có một phần tiền của tôi nữa." Tiền Xán vừa nói vừa móc từ trong túi áo blouse trắng một xấp tiền lì xì dày, cùng một cái túi nhỏ, "Đây là bùa tối qua tôi đã xin đại sự, là bùa nhân duyên phù hộ cho cậu và ông chủ Thẩm bên nhau thật dài lâu, so với bùa yêu thì cao cấp hơn, bên chuyển phát nhanh vừa mới giao đến sáng nay."
Tạ Dư An dại ra mà nhận lấy đồ của Tiền Xán, trên mặt không có biểu cảm gì.
Tiền Xán cũng rất cẩn trọng, căn dặn Tạ Dư An: "Trở về thì lấy bùa ra đeo lên."
Tạ Dư An hé môi, vừa muốn nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy vài người ăn mặc như vệ sĩ tới phim trường, bọn họ đều mặc đồ vest màu đen đeo kính râm, mang theo mấy cái valy lớn màu đen đến đây, so với khuôn mặt của Tạ Dư An càng lạnh lùng tàn khốc hơn, khí thế kia giống như chỉ một giây tiếp theo thôi họ sẽ móc từ trong rương ra vài khẩu súng máy mà nả đạn vào toàn bộ người ở đây.
"Này là muốn làm gì đây?" Tiền Xán bước lên cản trước mặt Tạ Dư An, nhìn thấy mấy người mặc đồ đen liền cau mày nói.
Tạ Dư An cũng thấy rất kì quái, thế nhưng cậu rất nhanh đã bắt gặp được một bóng dáng quen thuộc___ Tiền Trấn Xuyên bước ra từ phía sau những người áo đen, lấy ra một cái *loa mini không dây khuếch đại âm thanh, kéo micro lên trước miệng rồi nói: "Đã đến giờ cơm trưa rồi, tất cả mọi người có thể dừng mọi việc trên tay lại được không? Tôi muốn chia sẻ với mọi người một chuyện vui."
(*loa mini)
"Không sao đâu, tôi biết người này." Tạ Dư An kéo Tiền Xán một cái, để cho anh thả lỏng người mà yên tâm ngồi xuống nghỉ ngơi, "Anh ta chính là người tôi đã nói với anh, là cái người có tiền họ Tiền ấy."
Tiền Xán "bị dọa" mà hít vào một hơi, lập tức xốc lại đầy đủ tinh thần để nghe Tiền Trần Xuyên kế tiếp muốn nói cái gì.
Chỉ thấy Tiền Trấn Xuyên, khuôn mặt đẹp trai dưới ánh nắng mặt trời mà càng đẹp trai đến chói mắt, lớn tiếng nói: "Chuyện vui mà tôi muốn chia sẻ cho mọi người đó chính là, tôi có một người anh em tốt, anh ta ngày hôm qua cuối cùng đã thoát khỏi___ kaka."
Tạ Dư An: "..."
Tiền Trấn Xuyên chắc không phải là tới đưa trứng đỏ cho cậu hoặc là Thẩm Trọng Thành chứ?
Mà Tiền Trấn Xuyên kéo dài cái âm cuối, cũng không nói hết câu, chỉ là cười hai tiếng, sau đó nhìn về phía Thẩm Trọng Thành đang ngồi đối diện nơi Tạ Dư An nghỉ ngơi.
Thẩm Trọng Thành thản nhiên nhìn lại anh ta, giữa hàng lông mày không tìm thấy chút khẩn trương nào.
"Mọi người chờ một chút, tôi nhắn cái tin ngắn cấp bách đã." Tiền Trấn Xuyên đem loa mini không dây khuếch đại âm thanh đưa cho vệ sĩ đứng bên cạnh cầm, lấy điện ra nhấn hai cái, gửi cho Thẩm Trọng Thành một cái tin wechat: [Này anh em tốt, tui đưa trứng gà đỏ tới tặng cho ông, ông có hài lòng không?]
Thẩm Trọng Thành trả lời rất nhanh: [Hài lòng, ông đừng có do dự, muốn nói gì thì nói cái đó, nói càng lớn tui càng khoái.]
Tiền Trấn Xuyên rất có khí phách, cứng rắn nói: [Ông cho rằng như vậy là có thể đe dọa được tui sao?]
Thẩm Trọng Thành gõ chữ: [Ồ, vậy tui liền___]
Lời này của anh còn chưa có gõ xong gửi ra ngoài, Tiền Trấn Xuyên nhìn thấy nhắc nhở Thẩm Trọng Thành "đang nhập văn bản" thì nhanh chóng gửi thêm cái tin nữa sang: [Chờ chút! Tui còn lời chưa có nói hết!]
Thẩm Trọng Thành cũng chỉ có thể đem bốn chữ vừa mới gõ xóa đi, nhắn lại hai chữ: [Nói đi.]
Tiền Trấn Xuyên là người co được dãn được, giọng nói vẫn cứ tiếp tục cương quyết: [Đúng là có thể dọa đến tui.]
Thẩm Trọng Thành: "...." Thứ khùng điên.
Tiền Trấn Xuyên để điện thoại xuống, một lần nữa cầm loa mini lên, bảo vệ sĩ mở valy ra, bên trong là những hàng trứng gà đỏ được buộc bởi những dải lụa màu đỏ, trên dải lụa đỏ còn đặt một *nén vàng nhỏ, ánh sáng màu vàng chói muốn mù mắt, mà Tiền Trấn Xuyên cũng tiếp tục bổ sung lời lúc nãy chưa nói xong: "Anh em tốt của tôi ngày hôm qua rốt cuộc đã thoát khỏi con số bảy mươi dây cap sạc, hiện đang sở hữa dây sạc thứ bảy mươi mốt, cho nên tôi đem trứng gà đỏ đến tặng cho mọi người."
(*nén vàng nhỏ)
Nói xong, Tiền Trấn Xuyên thả micro ra bắt đầu vỗ tay, những vệ sĩ bên cạnh cũng giãn khuôn mặt lạnh lùng ra mà mỉm cười vỗ tay theo.
Tạ Dư An nghe hai nhân viên quét dọn ở phim trường đứng cạnh cậu thầm thì với mọi người: "Người có tiền đều nghĩ như vậy sao?"
"Dù sao thì bà với tui cũng không có hiểu được."
"Hầy...."
"Hầy...."
Tạ Dư An: "...."
Đợi khi các vệ sĩ bắt đầu đem trứng gà đỏ phát cho mọi người thì tất cả đều bắt đầu thổn thức kinh hãi, cho đến khi Tiền Trấn Xuyên bước đến trước mặt tự tay phát cho cậu thì Tạ Dư An mới biết được mọi người xuýt xoa sợ hãi cái gì____ trứng gà đỏ được buộc bằng dải lụa đỏ có đặt một nén vàng, mà nó lại là vàng thật.
Tiền Xán nhìn quả trứng gà đỏ trong tay một chút, rồi lại cau mày nhìn chằm chằm vào Tiền Trấn Xuyên, khiến Tiền Trấn Xuyên cũng nhíu mày nhìn chằm chằm lại anh ta. Hai người bọn họ cau mày nhìn chòng chọc nhau hơn mười giây, sau đó Tiền Trấn Xuyên lại đưa thêm một quả trứng gà đỏ nữa cho Tiền Xán.
Tiền Xán nói: "Cảm ơn."
Tiền Trấn Xuyên nói: "Không có gì."
Chờ sau khi đi xa, Tiền Trấn Xuyên nhỏ giọng rầm rì: "Muốn thêm một quả nữa thì cứ nói thẳng, ánh mắt kì quái như vậy quả thật hù chết người.
Tiền Xán nhìn hai quả trứng gà trong tay mình, vô cùng hâm mộ mà nói: "Hôm qua thì tặng nước ngọt Thanh Mộc, hôm nay thì tặng trứng gà đỏ cùng vàng ròng, xanh xanh đỏ đỏ cùng vàng loẹt, đúng là chuyện vui mà, có tiền sướng ghê."
Tạ Dư An cỗ vũ anh: "Sau này anh cũng sẽ có tiền như vậy."
"Haizz, mong là như vậy." Tiền Xán sau khi nhìn dáng vẻ vui sướng của mọi người trong phim trường khi cầm được trứng gà, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn về phía Tạ Dư An mà hừng hực thích thú nói, "Đúng rồi Dư An, tối hôm qua cậu có thấy weibo của Kỳ Hiên không?"
"Không có..."
Tạ Dư An mới mở miệng, Tiền Xán liền nói: "À, cậu không rảnh để xem, cần tôi kể cho cậu một chút không?"
".....Được." Tạ Dư An bị Tiền Xán vô cùng tâm lí khiến cho nghẹn họng.
Tiền Xán lập tức lấy điện thoại ra, mở hot search trên weibo ra rồi đưa tới trước mặt Tạ Dư An.
Top 1 hot search hôm qua là weibo của Kha Tài Cảnh đăng lúc ba giờ sáng, nói Kỳ Hiên bạo lực gia đình, weibo đó vừa xuất hiện thì sức ảnh hưởng đối với danh tiếng của Kỳ Hiên không thể nói là nhỏ, trên mạng lập tức nổ tung. Mà Kỳ Hiên bên kia không biết là đoàn đội động tác quá chậm không biết nên viết bài giải thích như nào hay là cảm thấy việc này nói ra không được tốt, tóm lại là cũng kéo dài đến hai ba giờ sáng mới đăng weibo giải thích.
Vì vậy mà sáng sớm hôm nay, hai người này đều leo lên hot search.
Từ khóa "Kỳ Hiên bạo lực gia đình Kha Tài Cảnh" hôm nay đã được thay thế bởi từ khóa "Kỳ Hiên, Kha Tài Cảnh BDSM", thấy bốn chữ BDSM, Tạ Dư An liền mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc đến cả nói chuyện cũng có chút vấp: "Anh ta, bọn họ?"
"Kích thích không?" Tiền Xán hỏi Tạ Dư An, "Kỳ Hiên nói những vết thương trên người Kha Tài Cảnh mặc dù là do gã làm, nhưng không phải là cố ý, chỉ là bởi lúc chơi không khống chế được sức lực mà thôi, weibo này đăng lúc hai giờ rưỡi ngày hôm qua, sau hai tiếng liền lên hot search, chậc chậc, sức hút của ảnh đế đúng là không giống nhau.
Kỳ Hiên có được sự "thiên vị" của Thụy Phong như vậy, cùng với sức hút mạnh mẽ với fan không thoát được việc có liên quan, là bởi vì diễn xuất tốt, thiết lập nhân cách trước đây cũng rất tốt, có gã đóng phim thì doanh thu phòng vé căn bản đều trên trăm triệu, trải qua nhiều scandal như vậy, sức hút của gã đối với fan không còn "mạnh mẽ" giống như lúc xưa nữa, chỉ là
Mà Tạ Dư An cũng không ngờ những vết thương trên người Kha Tài Cảnh là bởi vì lí do đó, cậu cũng mở điện thoại mình ra, nóng lòng muốn biết rốt cuộc Kỳ Hiên nói cái gì trên weibo.
Bài weibo của Kỳ Hiên vô cùng dài, câu cú vô cùng văn vẻ, vừa nhìn đã biết là không phải do chính gã viết, nội dung chính của bài văn là gã thật sự không có bạo lực gia đình với Kha Tài Cảnh, hai người là quan hệ yêu đương, chỉ là thỉnh thoảng chơi BDSM một chút thôi, do không khống chế được sức lực cho nên mới như vậy, trừ cái đó ra, gã cũng không có giải thích nhưng chuyện khác.
Tạ Dư An sau khi lướt vội một lượt vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó quái quái, cậu cho rằng Kỳ Hiên vẫn chưa nói thật.
Mà Tiền Xán thấy Tạ Dư An vẫn còn xem bài văn dài thì liền tới gần nói cho cậu biết: "Dư An Nhi, cậu đừng nhìn bài đó nữa, có gì hay đâu mà xem, cậu đi xem bình luận đi."
Tạ Dư An tiếp tục lướt xuống, đi tới khu bình luận của weibo Kỳ Hiên, nhìn xong cậu cũng sợ ngây người, nghĩ dân mạng thật đúng là nhân tài mà____
【Thần Lương: Cái đờ mờ??? Thế giới này ngày càng kì diệu, được được, chuyện phòng the thú vị của hai người tui không có quấy rầy nữa, tui cút đây.】
【Phi Phi rốt cuộc mập hay không mập: Tui đã nói là Kha Tài Cảnh nói xấu thầy Kỳ rồi mà! thầy Kỳ sao có thể là loại người bạo lực gia đình! Kha Tài Cảnh nói xấu người ta quá nhiều lần rồi, không có ai gửi đơn kiện anh ta đi sao?.】
【A Quán Quán: Nói như vậy thì Kỳ Hiên là S, Kha Tài Cảnh là M? Tui rốt cuộc đã biết vì sao Kỳ Hiên lại như trúng tà mà nghe lời của Kha Tài Cảnh, hóa ra không phải trúng tà thật [đầu chó].】
【Sông vong xuyên bên cầu Nại Hà trả lời @A Quán Quán: Đừng có nghĩ vậy, Kỳ Hiên mới là M, vết thương trên người Kha Tài Cảnh rốt cuộc bị như nào vẫn khó nói lắm.】
【Loli: Kỳ Hiên là M?! Tui không tin! Lẽ nào anh ta và Kha Tài Cảnh đều là thụ sao?.】
【Bạch Chỉ GiaのKết thúc: Tất cả tránh ra, để S chân chính ra tay thông não cho mọi người, tui chặn một tấn đạo cụ, Kỳ Hiên chính là M, nếu anh ta là S thì sao có thể đểcho Kha Tài Cảnh tát một cái sau đó còn ôm hôn? Cơ mà việc này không liên quan đến việc công hay thụ lắm thì phải, bản thân tui thấy Kỳ Hiên chắc là công. 】
________________________________
......
Tạ Dư An cũng không tin vụ Kỳ Hiên là M, thế nhưng cậu nhìn những phân tích của một số bạn trên mạng thì lại thấy cũng có lý, Kỳ Hiên nếu không phải M, bị Kha Tài Cảnh tát cho một bạt tai như vậy thì xem như không xoay người phất áo ra đi, thì ít ra cũng phải nổi giận với Kha Tài Cảnh một hồi mới có thể bình tĩnh trở lại.
Nhưng từ khi bị tung video, Kỳ Hiên bị ăn tát nhưng thay vì nổi giận thì gã lại trở nên ngoan ngoãn.... nhưng phân tích như thế thì lại càng đáng sợ, bởi vì Kỳ Hiên nói không chừng còn là "người nghiện đau đớn", người ta còn hay gọi là thụ cuồng bị ngược đãi....
Bởi vậy, trong bài weibo dài của Kỳ Hiên quanh co lòng vòng cũng chỉ nói đến vấn đề gã không có bạo lực gia đình Kha Tài Cảnh, chứ chưa từng giải thích thêm về những chuyện khác, vì thế mà vấn đề đã có câu trả lời___ Kỳ Hiên đương nhiên không có khả năng giải thích thêm, bởi vì gã là M, bị cái người S điều khiển, fan hâm mộ vẫn luôn thấy kì lạ là vì sao gã như trúng tà mà nghe lời của Kha Tài Cảnh, đó là bởi vì gã bắt buộc phải nghe.
Kỳ Hiên đăng weibo này là muốn tẩy trắng, hiện tại đã bị đảo lộn lại, nhìn vào thì đúng là giống như đã tẩy trắng thành công, tuy rằng vẫn có người nói về chuyện gã rốt cuộc có dùng bạo lực với Kha Tài Cảnh hay không, thế nhưng lại có nhiều người thảo luận về chuyện ai là S ai là M hơn, nhưng đây thật sự là tẩy trắng sao? Tạ Dư An cũng không tin Kha Tài Cảnh đã dùng hết chiêu, vả lại xem như là gã không có thật thì danh tiếng của Kỳ Hiên cũng gần như bị hủy sạch.
Tâm tình Tạ Dư An có chút phức tạp, nghẹn nửa ngày mới nói ra một câu: "Bọn họ thật là biết chơi."
"Đúng vậy." Tiền Xán cũng rất tán thành, "Thế nhưng đây là báo ứng của bọn họ, ai bảo Kha Tài Cảnh nói dối đổ tội cho cậu chi."
Tạ Dư An thở ra một hơi, cũng không biết phải hình dung tâm trạng của bản thân lúc này như thế nào, chỉ là cụp mắt yên lặng nhìn tên của mình trên hot search.
Tên của cậu cũng lên hot search.
Nhờ vào nhiệt độ của Kỳ Hiên và Kha Tài Cảnh, thì đa số những chuyện liên quan đến hai người đó cũng sẽ lên hot search, thế cho nên chuyện ân oán giữa cậu và Kha Tài Cảnh lại bị dân mạng nhắc đến một lần nữa, còn có người phát động đề tài "Xin lỗi Tạ Dư An."
Hiện tại thì chủ đề này đã lên hot search.