Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim

Chương 136




"Anh Đông, không phải vì Trọng Thành mà em mới không muốn nhận kịch bản." Tạ Dư An có thể hiểu được sự nghi ngờ của Tất Đông Thụ, thực tế cậu đúng là không phải bởi vì Thẩm Trọng Thành mới quyết định như vậy.

Tất Đông Thụ không nhịn được mà truy hỏi: "Không phải vì Thẩm Trọng Thành thì tại sao cậu lại như vậy?"

"Năm nay là năm thứ ba đại học của em, em vẫn chưa tốt nghiệp, em muốn tốt nghiệp, trong thời gian đó em sẽ tiếp tục học hỏi và trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình với giáo viên." Tạ Dư An rất nghiêm túc giải thích với Tất Đông Thụ, "Em còn trẻ, dùng thời gian đó để lắng đọng lại bản thân, em nghĩ cũng rất đáng giá."

"Thời gian đó." Tất Đông Thụ khó khăn giật giật khóe môi, "Cậu nói chứ như một tháng mà thôi, thế nhưng lại không chỉ có một tháng."

《 Kinh Uyên Lục 》 mới kết thúc cảnh quay, mà nó cũng không phải là một bộ phim khoa học viễn tưởng hay giả tưởng được sử dụng các hiệu ứng đặc biệt, loại phim này có rất nhiều khâu chuẩn bị cho giai đoạn đầu của quá trình quay, nhưng vì phần lớn là quay cảnh thật, cho nên phần xử lý hậu kỳ cũng không rắc rối, cũng không mất nhiều thời gian, miễn là phần cắt nối biên tập không xảy ra sự cố thì có thể được chiếu.

Nhưng khi nào thì bộ phim sẽ được hoàn thành, khi nào thì được chiếu, những điều này khó mà nói, chúng cần phải tùy vào các nhà đầu tư, nhà sản xuất, đạo diễn và các nơi sẽ mua về chiếu thương lương rồi mới quyết định, tổng hợp lại thì có rất nhiều nhân tố phải suy xét.

Thời gian bình chọn của giải Kim Tượng được diễn ra vào tháng 3 hàng năm, liên hoan phim sẽ đề cử những bộ phim xuất sắc được công chiếu trong năm trước để bình chọn, nếu 《 Kinh Uyên Lục 》 có thể được chiếu trong năm nay, Tạ Dư An có thể đuổi kịp giải Kim Tượng của năm sau, nhưng nếu 《 Kinh Uyên Lục 》 năm sau mới được chiếu, vậy thì sẽ phải đợi một năm nữa mới có thể nằm trong danh sách đề cử của giải Kim Tượng, theo đó thời gian mà Tạ Dư An phải đợi cũng sẽ không chỉ có một năm.

Tròn một năm không có tác phẩm nào được ra đời, đợi khi Tạ Dư An thật sự tốt nghiệp rồi quay lại giới giải trí, liệu còn có bao nhiêu người sẽ nhớ đến cậu?

"Một năm." Tất Đông Thụ mím môi, "Dư An, trước đây lúc cậu lên du duyền Blue Goddess tôi đã nói như thế nào? Tôi nói cậu hãy đợi, đợi qua vài tháng, đợi khi chuyện đó qua đi, thế nhưng cậu lại không kịp đợi, cậu nói sau mấy tháng nữa trong giới giải trí sẽ không có ai nhớ đến cậu nữa.

"Đúng." Tạ Dư An cũng không phủ nhận, "Nhưng khi đó là em sai, em không hối hận. Nhưng nếu như em có thể quay lại và chọn lựa một lần nữa, em sẽ không lên du thuyền Blue Goddess, dù cho điều đó sẽ khiến em bỏ qua Trọng Thành. "

Tất Đông Thụ đột nhiên sửng sốt.

Tạ Dư An không bao giờ hối hận chuyện đã lên du thuyền Blue Goddess, bởi vì ở đó cậu đã gặp được Thẩm Trọng Thành, thế nhưng từ đầu đến cuối việc cậu lên du thuyền Blue Goddess chính là một chuyện sai lầm, là chuyện cậu không nên làm, lúc đó cậu rất ngu ngốc, đã từ bỏ việc học, thậm chí còn muốn bán đứng cơ thể của mình để có cơ hội tiếp tục diễn ____ cậu không xứng nghiệp diễn.

Một diễn viên có đủ tư cách, ngoại trừ diễn nhân vật trong kịch bản thật sinh động thì còn phải làm một người tốt.

Bởi vì diễn viên là người xuất hiện trên màn ảnh rộng, có rất nhiều người sẽ nhìn thấy, là một người của công chúng, điều thành công nhất có thể không phải là giành được giải ảnh đế, mà là trở thành một người xuất sắc, xứng đáng để khán giả học tập, phải truyền được năng lượng tích cực gì đó, lúc nhận được giải ảnh đế có nghĩa là đang làm tốt công việc, khi nhận được sự yêu thích của khán giả thì có thể truyền lại những điều tốt đẹp cho mọi người, lúc này mới có thể được gọi là một diễn viên chân chính.

Một năm này chung sống với Thẩm Trọng Thành, Tạ Dư An thật sự rất hạnh phúc.

Cậu cảm thấy may mắn cả đời mình còn không so được với may mắn khi gặp được Thẩm Trọng Thành.

Cho nên hiện tại cậu và Thẩm Trọng Thành ngày càng yêu nhau, cậu lại càng cảm thấy hổ thẹn, bởi vì Thẩm Trọng Thành vẫn luôn biết tại sao cậu lại lên du thuyền Blue Goddess, thế nhưng Thẩm Trọng Thành cho tới bây giờ chưa từng bởi vì....chuyện này mà khiến cậu khó xử, nhưng Tạ Dư An cũng không thể bởi vì Thẩm Trọng Thành chưa từng nhắc tới mà cậu có thể yên tâm thoải mái vứt chuyện này ra sau đầu.

Vào cái đêm cậu gặp Thẩm Trọng Thành trên du thuyền Blue Goddess, Thẩm Trọng Thành không phải cho cậu cơ hội tiếp tục diễn mà là cho cậu một con đường sống đúng đắn.

Cho nên nếu như thời gian có thể quay trở lại, cậu sẽ không chọn trở lại du thuyền Blue Goddess.

Dù cho có một ngày cậu không gặp được Thẩm Trọng Thành cũng không có vấn đề gì, bởi vì người thương cậu đang từ nơi rất xa chạy tới, mặc kệ bao xa anh cũng sẽ chạy tới, cậu chỉ cần kiên trì chờ đợi là được.

"Dù cho 《 Kinh Uyên Lục 》 sang năm mới được chiếu, em cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình." Tạ Dư An mỉm cười, "Em muốn chăm chỉ học tập, phải học cách làm người trước, sau đó lại làm việc, em chính là không học đàng hoàng nên mới không hiểu rõ đạo lý này, em đã làm sai chuyện cho nên muốn sửa lại. "

"Cậu bây giờ nói thật dễ nghe, thế nhưng cậu có nghĩ nếu như doanh thu phòng vé của 《 Kinh Uyên Lục 》 không tốt, cậu cũng không nhận được giải thưởng nào thì thế nào?" Tất Đông Thụ vẫn nói về cái lợi và cái hại bên trong cho Tạ Dư An, "Đến lúc đó antifans nói khó nghe, cậu chịu được không?"

"Em chịu được." Tạ Dư An nói, "Em tình nguyện không giành giải thưởng, người không xứng nhận giải còn tốt hơn em giành giải xong người khác nghĩ em không xứng."

Sau khi nói xong, Tạ Dư An nhớ lại lúc danh sách diễn viên của 《 Kinh Uyên Lục 》 xuất hiện, Tiền Xán bị fan truyện mắng đã nói rằng: "Nếu thật sự chịu không nổi thì không nhìn tới là được, tôi biết bọn họ mắng tôi mà tôi còn nhìn để làm gì? "

Tất Đông Thụ không nói gì, anh im lặng một lúc lâu mới thở dài: "Đàn ông đúng là giỏi thay đổi, những điều này lúc đầu tôi đã nói với cậu rồi, thế mà cậu lại không nghe, bây giờ nói cũng hay ghê? Rất nhiều đồng nghiệp của tôi đều ước rằng có thể dẫn dắt cậu, thế nhưng họ lại không biết nỗi khổ khi dẫn dắt cậu. "

Nhưng mà khi nghe Tất Đông Thụ nói vậy, Tạ Dư An lại nở nụ cười, thậm chí còn kích động muốn xông tới ôm lấy anh: "Cảm ơn anh Đông!"

"Dừng dừng____" Tất Đông Thụ nhanh tay cản Tạ Dư An lại, "Tôi không muốn chịu đựng kỹ năng show tình cảm lv.99 " của ông chủ Thẩm đâu, cảm ơn bằng mồm là được rồi, hoặc để ông chủ Thẩm nhà cậu mau chóng quan tâm tôi một chút."

Tạ Dư An cười cười, hai tay chắp sau lưng rồi hỏi Tất Đông Thụ: "Anh Đông, bên phía công ty sẽ rất phiền phức sao?"

"Cậu cũng biết là phiền phức hả." Tất Đông Thụ tức giận nói, "Thế nhưng anh Đông của cậu là ai chứ? cậu cứ lo học phần của cậu là tốt rồi, thật đó Tạ Dư An, mẹ nó chứ sau khi cậu tốt nghiệp nếu không mang về một giải Kim Tượng, nâng tôi lên thành người đại diện kim bài của Thụy Phong thì quá có lỗi với tôi rồi, cậu thử nghĩ xem tôi đã thay cậu bỏ ra ít nhiều tâm trí, cho nên cậu còn không mau bảo ông chủ Thẩm nhà cậu giúp tôi gian lận cái vụ rút thăm may mắn đi.

"Không cần gian lận." Tạ Dư An nói, "Bọn em chắc chắn sẽ tặng anh Đông một bao lì xì."

"Anh Đông không thể đợi đến khi hai người kết hôn, trước tiên cậu cứ đưa anh một bao đi." Tất Đông Thụ vẫn rất tức giận." Cậu là ỷ vào việc Thẩm Trọng Thành thích cậu nên mới dám làm chuyện vớ vẩn như vậy, cậu nói xem có người bình thường nào ở tuổi cậu mà dám nghỉ ngơi trau dồi kỹ năng diễn ngay lúc đang nổi tiếng giống như cậu chứ."

Tạ Dư An sờ chiếc nhẫn trong tay rồi cười nói: "Dạ, em là một tên khốn kiếp như vậy đấy."

"Thôi cậu đi đi, nhanh cái chân lên, đừng có ở đây cản trở công việc của tôi." Tất Đông Thụ giống như đuổi ruồi xua tay với Tạ Dư An, "Đi tìm ông chủ Thẩm nhà cậu đi, bảo anh ta mỗi ngày đưa cậu đến trường."

Tạ Dư An nói: "Vậy em đi đây anh Đông."

Tất Đông Thụ lạnh lùng nói: "Không tiễn."

Sau khi rời khỏi tòa nhà Thụy Phong, Tạ Dư An thở ra một hơi thật sâu, tiếp đó lấy ​​điện thoại ra gửi tin wechat cho Thẩm Trọng Thành: [Ông xã ơi, nhớ anh quá đi. ]

Cách mười mấy giây sau Thẩm Trọng Thành trả lời lại: [Muốn? ]

Tạ Dư An cũng bắt đầu thả nốn: [Vâng ạ, mau tới đây, đêm nay muốn hai trăm lần. ]

Thẩm Trọng Thành: [??? ]

Sau khi đùa giỡn lưu manh với Thẩm Trọng Thành một trận, Tạ Dư An cảm thấy tâm trạng tốt hơn.

Hôm nay là một ngày nắng, mặt trời rất tốt, cậu nhìn về phía con đường sáng sủa phía trước, càng nhìn càng muốn gặp Thẩm Trọng Thành, thật sự là điều may mắn nhất trong cuộc đời cậu, giống như một kỳ tích với xác suất cực nhỏ.

Thế nhưng xác suất đó nhất định xảy ra.

Nhắc tới mới nhớ, đã một thời gian cậu không có đăng weibo, Tạ Dư An nghĩ thời tiết hôm nay tốt như vậy, chi bằng chụp một bức ảnh tự sướng, vì vậy mà Tạ Dư An lập tức chụp ảnh rồi đăng lên weibo.

Ai ngờ sau khi cậu đăng xong thì có rất nhiều người mắng cậu, Tạ Dư An không hiểu tại sao chỉ trong ba ngày ngắn ngủi mà antifan của cậu lại tăng nhiều như vậy, cậu cũng không hiểu được kỹ năng "show tình cảm lv.99" mà Tất Đông Thụ đã nói có ý gì, vì vậy mà ngay sau đó Tạ Dư An tiện tay tìm kiếm một chút.

Sau khi tìm kiếm, Tạ Dư An vẫn giữ nụ cười trên môi, cậu gửi tin wechat cho Thẩm Trọng Thành: [Bé cưng, em đã suy nghĩ kỹ, chúng ta sẽ cùng nhau ăn chay, tắm rửa thắp hương, tu thân dưỡng tính, dùng tinh thần để liên kết với nhau, tâm hồn của chúng ta sẽ bầu bạn, đồng ý với em, đừng để quan hệ thể xác làm vấy bẩn tình yêu của chúng ta, tình yêu là một thứ rất thiêng liêng, cho nên chúng ta đừng để bụi trần che phủ nó, được không anh?]

《 Kinh Uyên Lục 》 cuối cùng cũng đã định ngày công chiếu, thời gian là vào tháng 12 năm nay.

Ngay khi tin tức được đưa ra, người đầu tiên cảm thấy nhẹ nhõm là Tất Đông Thụ, đúng là hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp, mặc dù Tạ Dư An đã nói muốn tạm thời nghỉ ngơi để trau dồi kỹ năng diễn xuất, anh cũng đồng ý, thế nhưng Tất Đông Thụ không nhịn được mà sốt ruột.

Cho nên khi ngày công chiếu của 《 Kinh Uyên Lục 》 được đưa ra, Tất Đông Thụ không thể ngừng nói liên tục, "Ổn rồi ổn rồi."

Sau khi được đồng nghiệp của mình, những người đại diện khác của Thụy Phong nghe thấy thì họ liền hỏi anh: "Anh Đông, anh cảm thấy lần này doanh thu phòng vé của 《 Kinh Uyên Lục 》 có ổn không?"

"Hả?" Tất Đông Thụ sững sờ một lúc. "Tôi còn chưa nhìn phân tích phòng vé, nói thật thì, tôi nghĩ doanh thu có như nào cũng không sao, chỉ cần bộ này được chiếu trong năm nay là tôi đã cảm ơn trời đất lắm rồi."

Tất Đông Thụ nói đúng như sự thật.

Sau đó, có nhiều người trong công ty đồn rằng anh là người dối trá.

Tất Đông Thụ rất oan ức, anh cảm thấy làm người đại diện của Tạ Dư An thật khó khăn.

Tuy nhiên, theo phân tích phòng vé, hầu hết mọi người đều nghĩ thành tích bán vé của 《 Kinh Uyên Lục 》sẽ không quá tệ, đầu tiên là vì không có đối thủ mạnh nào cạnh tranh cùng thời kỳ_____nhảm nhí, ai mà muốn làm đối thủ của Ngỗi Chính Côn?

Thứ hai, diễn viên chính của bộ phim này có độ thảo luận trên mạng rất cao, Tiền Xán vẫn luôn bị fan truyện đuổi theo mắng chửi, Tạ Dư An tuyên bố tạm thời nghỉ ngơi cũng gây nên một trận xôn xao, thế nhưng độ thảo luận của cậu trên mạng ngày càng cao là bởi vì người yêu của cậu là Thẩm Trọng Thành vẫn đang nhiệt tình chửi người trên mạng, tất cả mọi người đều không hiểu tại sao một ông chủ lớn như Thẩm Trọng Thành lại thích làm anh hùng bàn phím đến vậy.

Đương nhiên, lý do quan trọng nhất khiến phòng vé của 《 Kinh Uyên Lục 》 ổn định là do sự bùng nổ của việc truyền miệng, nhìn sơ qua các nhà phê bình điện ảnh thì không có một ai nói tệ cả, bọn họ đều nghĩ từ việc chọn diễn viên cho đến kỹ năng diễn xuất của 《 Kinh Uyên Lục 》 đều không mắc lỗi chỗ nào, mà bộ phim chuyển thể từ tác phẩm gốc cũng khá xuất sắc, ngược lại rất chấn động_____thế nhưng vẫn có một số antifan nghĩ các nhà phê bình này đều đã nhận tiền của Thẩm Trọng Thành.

Thẩm Trọng Thành cảm thấy rất oan ức, vì vậy mà anh đã đem những oan ức của mình đi chửi antifans.