Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 46: Gần đến kỳ thi mùa xuân




Cuộc sống của Lục Lâm vẫn cứ trước sau như một, mấy người đọc sách trong thôn lại sắp phải nghênh đón một chuyện lớn —— kỳ thi mùa xuân.
Khoảng thời gian này, đề tài bàn tán của thôn dân đã chuyển đến kỳ thi mùa xuân.
Mấy nhà có người đến học đường, trong nhà làm chuyện gì cũng sẽ tận lực tạo động tĩnh nhỏ một chút, tránh làm phiền đến học tập của người tham gia khoa khảo.
Người trong thôn cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng lây, trong lúc nhất thời đề tài nói chuyện của toàn bộ thôn dân trong thôn đều xoay quanh chuyện đọc sách.
"Lâm ca, gần đây có rất nhiều người đến Lục gia cầu hôn a!" Trần Tiểu Thái nói.
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Thái, nói "Cầu hôn ai a?"
"Là Lục Đồng! Cũng có vài nhà cầu hôn Lục Trình Ngọc, nhưng Thang thị lại nói là, Lục Trình Ngọc muốn chuyên tâm học tập, không thể phân tâm vì việc này được, cho nên, đa số đều đến cầu hôn với Lục Đồng, tất cả mọi người đều nói, ánh mắt Lục Trình Ngọc rất ca, hắn chướng mắt tất cả nữ tử trong thôn, đợi đến lúc hắn trở thành tú tài rồi cưới đại tiểu thư ở trấn trên."
Lục Lâm thoáng nhìn Trần Tiểu Thái đang mặt mày hớn hở, thầm nghĩ: Trần Tiểu Thái đã thay đổi không ít, trước kia cả người rất nặng nề, gần đây lại rộng rãi hơn không ít, hẳn là do chơi cùng cùng với đám tiểu hài tử trong thôn đi.
"Trương Đại Hổ nói cho ngươi biết sao?" Lục Lâm hỏi.
"Đại hổ có nói, những người khác cũng có nói qua."
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Thái, cười cười, nói: "Nhân duyên của ngươi không tồi a!"
Trần Tiểu Thái gãi gãi đầu, có chút đỏ mặt nói: "Cũng tạm được a."
Kỳ thực nó cũng biết, trước kia mấy tiểu hài tử cùng tuổi trong thôn đều trốn tránh nó, hiện tại lại có rất nhiều người nguyện ý chơi với nó, có chuyện gì, cũng sẽ nói với nó, đương nhiên có thể chỉ là vì tiền và bánh trôi.
Đám người Trương Đại Hổ ăn một đống bánh trôi ở nhà nó liền nhớ mãi không quên, vẫn luôn quấn lấy nó, hỏi nó khi nào mới có việc làm, nếu như có việc làm, bọn nó có thể không cần lấy tiền, nhưng lại muốn ăn bánh trôi, bất quá, gần đây trong rừng cũng không có bao nhiêu dã môi, Trần Tiểu Thái cũng không nhận được nhiệm vụ từ chỗ Lục Lâm, cũng không có cách nào hứa được.
"Lần trước ăn bánh trôi, tới bây giờ làm mấy tiểu tử đó thèm đến muốn hỏng luôn."
Trần Tiểu Mễ ở một bên nghe, bĩu môi, rầu rĩ nói: "Sức ăn của mấy tiểu hài tử đó thật tốt."
Ba chén bánh trôi lớn, cũng không chừa cho y một chút nào, nếu không phải trước đó y có ăn một chút, vậy thì cái gì cũng không liếm được.
Đa số người trong thôn, quanh năm suốt tháng đều chỉ ăn bắp, gạo nếp giá cao, ăn một chút gạo nếp đối với không ít nhà mà nói, là một chuyện tương đối xa xỉ, gần đây Trần Tiểu Mễ kiếm được một đống bạc, nên cũng không phải rất đau lòng.
"Đã có người cầu hôn, Lục Đồng định gả đi sao?" Lục Lâm tò mò hỏi.
Trần Tiểu Thái lắc lắc đầu, nói: "Không có, Lục gia yêu cầu hai mươi lượng bạc sính lễ, làm rất nhiều người bị dọa phải trở về."
"Hai mươi lượng bạc a!" Lục Lâm chuyển động tròng mắt, rất hứng thú nói thầm một tiếng.
Lục Lâm thầm nghĩ: Kiếp trước sính lễ đã làm không ít người suy sụp, sính lễ ở đây cũng thực làm người ta phát hoảng a! Dựa theo tính tình của Thang thị, thu hai mươi lượng bạc này rồi, chỉ sợ sẽ không cho Lục Đồng mang theo bao nhiêu của hồi môn.
Trần Tiểu Thái chớp chớp mắt, nói: "Hai mươi lượng bạc lận a, rất nhiều người trong thôn đều bị dọa đành phải quay về."
Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của nhà Trần Tiểu Mễ đã tốt lên rất nhiều, nhưng Trần Tiểu Thái cũng không biết gì nhiều về chuyện bán rượu, bán mứt trái cây kiếm được rất nhiều tiền của Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ, ấn tượng về bạc của Trần Tiểu Thái chỉ giới hạn trong mấy năm trước, đối với Trần Tiểu Thái mà nói, hai mươi lượng bạc tuyệt đối là một số tiền lớn.
"Hai mươi lượng a!" Trần Tiểu Mễ chớp chớp mắt.
Lúc trước y mua Lục Lâm, bất quá cũng chỉ tốn mười lượng bạc. Số bạc mua Lục Đồng, lại có thể mua được hai Lục Lâm.
Lục Lâm thấy Trần Tiểu Mễ nhìn hắn, nghiêng đầu cười cười.
"Thang thị khai sính lễ cao như vậy, cũng không sợ làm Lục Đồng trở thành gái lỡ thì." Trần Tiểu Mễ nhịn không được, lắc lắc đầu.
"Thang thị cũng không hề gấp gáp a, có thể đối với bà ta cũng chẳng có gì quan trọng đâu." Lục Lâm nhún vai nói.
Thang thị hẳn là tràn ngập tin tưởng Lục Trình Ngọc, nếu như Lục Trình Ngọc thật sự trở thành tú tài, vậy hôn sự của Lục Đồng từ từ tính cũng được, bất quá nếu như lần này Lục Trình Ngọc thất bại, vậy cũng tương đối phiền toái. Với tuổi của Lục Đồng, ở chỗ này đã có chút nguy hiểm, đợi thêm chút nữa thì phải nộp thuế.
Ở thời đại này, lời đồn vớ vẩn cũng có thể giết chết người, điều kiện của Lục gia cũng rất không tồi, trong nhà có nhiều ruộng như vậy, ba lượng bạc đối với Lục gia mà nói, có lẽ qua lại một chút liền có, nhưng nếu phải nộp thuế không cưới gả, truyền ra ngoài sẽ rất dễ bị chê cười.
Trần Tiểu Thái nghiêng đầu, nói: "Nghe nói, có rất nhiều người trong thôn thích Lục Đồng, Lục Đồng lớn lên rất tốt a."
Lục Lâm vuốt cằm, để xét cô nương ở nông thôn đẹp hay không đẹp, ba phần là nhìn tướng mạo, bảy phần là dựa trang điểm.
Gia cảnh Lục gia cũng không tồi, Lục Đồng vẫn luôn ăn mặc rất chỉnh chu, nữ hài khác trong thôn phải xuống ruộng làm việc, làn da bị phơi đen, trong một thời gian dài Lục Đồng vẫn luôn làm 'đại tiểu thư', làn da vẫn luôn được bảo dưỡng không tệ, cứ như vậy, Lục Đồng so với nữ hài cùng tuổi trong thôn, đúng là có thể xem như nhan sắc không tồi.
Người nông thôn đón dâu, đa phần là coi trọng tính tình, nhân phẩm của cô nương đó, có thể làm việc hay không, lớn lên đẹp hay không đẹp, thật ra chỉ là thứ yếu. Bất quá, mấy tiểu tử trẻ tuổi hẳn là đều thích người nhan sắc tốt, nếu cha mẹ yêu thương tiểu tử đó, thì sẽ giúp hắn trù tính một chút, bất quá, hai mươi lượng bạc, đối với người nhà quê mà thì cũng có chút cao, đối với không ít thôn dân mà nói, đã là một gánh nặng lớn lao.
"Thôi, dù sao đây là cũng là chuyện mà Thang thị phải nhọc lòng, không liên quan gì đến chúng ta." Lục Lâm nói.
Trần Tiểu Thái gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."
............
Ngày xuân, bách phế đãi hưng*, nông dân đều chú tâm vào ngày mùa, Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm không có ruộng, chỉ có thể đi vào núi.
*Bách phế đãi hưng: có rất nhiều việc phải làm
Tuy rằng không có ruộng, nhưng Trần Tiểu Thái cũng không rảnh, suốt ngày mang theo Tiểu Mạch, hái rau dại, bắt sâu, uy gà và ngỗng.
Gà và ngỗng trong nhà đã bắt đầu đẻ trứng, trừ ra số trứng mỗi ngày ăn, cũng còn có dư.
Thấy Trần Tiểu Thái ra sức như vậy, Lục Lâm ngẫu nhiên cũng sẽ cảm thấy có chút xin lỗi, bất quá cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
Có Trần Tiểu Mễ thường thường vào núi săn thú, thịt trong nhà cũng không thiếu, Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ trồng một ít rau xanh, củ cải ở sân trước, vấn đề thức ăn, cũng không sai biệt lắm giải quyết được một nửa.
Lục Lâm, Trần Tiểu Mễ khống chế xe la, đi vào thành.
Vương chưởng quầy thấy hai người đến, thập phần cao hứng, mỗi khi bán ra một lọ mứt trái cây, sẽ vào túi Vương chưởng quầy 200 văn tiền, này có thể xem như là một cuộc làm ăn không lỗ vốn, khoảng thời gian gần đây Vương chưởng quầy cũng kiếm lời không ít, tiêu thụ chỉ là thứ yếu, quan trọng là vì có mứt trái cây mà sinh ý của tửu lầu cũng đi lên không ít.
"Đây là đợt mứt trái cây cuối cùng, tổng cộng có hai mươi bình." Lục Lâm nói. "Ngoài ra còn bốn mươi vò rượu."
Vương chưởng quầy nhìn rượu, có chút nghi hoặc nói: "Tất cả đều là rượu đệ nhị đẳng a!"
Lục Lâm có chút xin lỗi nói: "Bởi vì nguyên liệu của đệ nhất, tương đối mắc, hiện tại cơ bản đã không còn."
Vương chưởng quầy gật gật đầu, tỏ vẻ lý giải, bốn mươi vò rượu khoai lang đỏ, hơn nữa còn có mứt trái cây, Vương chưởng quầy thanh toán 32 lượng cho Lục Lâm.
"Lục tiểu ca, gần đây kiếm được không ít a!" Vương chưởng quầy cười tủm tỉm nói.
Lục Lâm cười khổ một cái, nói: "Làm sao so thượng Vương chưởng quầy a! Trong tửu lầu khách khứa đầy quán, mứt trái cây kiếm được tiền, nhưng phí tổn cũng rất cao, hơn nữa, có đôi khi cũng không dám làm nhiều, để trong thời gian dài, sẽ bị hỏng a."
Vương chưởng quầy không thể ý, cười cười, nói: "Lục tiểu ca, sau này nếu như có thứ gì tốt, nhất định phải đưa đến chỗ của ta a!"
"Nhất định, nhất định."
Lục Lâm cười cười, nói: "Chưởng quầy, ta thấy sinh ý trong tiệm, hình như không tồi a! Tất cả mọi người đều ở mua bánh gì vậy?"
Vương chưởng quầy cười cười, nói: "Là bánh trạng nguyên, không phải pà sắp đến kỳ thi mùa xuân sao? Tất cả mọi người đều muốn may mắn a."
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Thì ra là thế!"
Lục Lâm nghĩ thầm: Khoa cử ở cổ đại thật đúng là một chuyện lớn a! Thời buổi này, ở đâu cũng là đồ vật tương quan với khoa khảo.
Bất quá, kiếp trước cũng giống như thế, tới kỳ thi đại học, rất nhiều nơi bị kẹt xe, không ít gia trưởng còn chạy đến chùa miếu thắp hương, bái phật cho con cái.
"Lục tiểu ca, muốn mang một chút về hay không?"
Lục Lâm trợn trắng mắt, nhà hắn cũng không có người đi khảo thí, hình như ăn cái này cũng không có gì tác dụng gì đi, bất quá, thoạt nhìn cái bánh trạng nguyên này cũng khá ngon, mua chút mang về cho Tiểu Mạch, Tiểu Mạch nhất định sẽ cao hứng, gần đây hai tiểu quỷ cũng đã rất vất vả rồi.
Lục Lâm nghe theo kiến nghị của Vương chưởng quầy, đóng gói một ít điểm tâm mang về.
Sau khi rời khỏi tửu lầu, Lục Lâm lại đi ra đường mua bánh bao, màn thầu......
.............
Trên đường trở về, Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nói: "Có phải khoai lang đỏ sắp không còn hay không?"
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy." Vốn dĩ trong quầy bán quà vặt chất đầy khoai lang đỏ, bất quá khoai lang đỏ không ngừng bị lấy đi ủ rượu, nên khoai lang đỏ trong quầy bán quà vặt nhanh chóng bị tiêu hao, hiện tại chỉ còn lại một đống linh tinh.
"Nhưng cũng gần như là vậy." Rượu khoai lang đỏ lục tục cũng bán ra được 300 vò.
Bình gốm trong quầy bán quà vặt, hiện tại đã có khoảng 300 lượng bạc.
"Có phải rượu trước kia cũng càng ngày càng ít hay không?" Trần Tiểu Mễ hỏi.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Rất nhanh đã ít đi một phần tư." Một lần lại một lần lấy rượu ra ngoài bán, rượu rất nhanh đã giảm đi.
Trần Tiểu Mễ chớp chớp mắt, nói: "Vì cái gì lại có nhiều rượu như vậy, còn que cay sao lại không có nhiều như vậy a!"
Lục Lâm bất đắc dĩ nói: "Bởi vì ở chỗ của ta khi đi thăm bạn, người thân đều là tặng rượu, mà không phải que cay."
Trần Tiểu Mễ ngồi trên xe la hai chân có chút loạng choạng, nói: "Người ở chỗ các ngươi thật là kỳ quái, ta lại cảm thấy đưa que cay thì tốt hơn một chút."
Lục Lâm: "......" Đưa que cay, tức phụ hắn thật là có sáng kiến, đúng là rất có sáng kiến a!
"Hiện tại còn bao nhiêu bạc?" Trần Tiểu Mễ hỏi. Từ khi đứa bình gốm cho Lục Lâm bảo quản, Trần Tiểu Mễ cũng rất ít khi hỏi đến, lúc muốn biết trong bình gốm còn bao nhiêu bạc, liền tìm Lục Lâm hỏi một chút.
"Đại khái có 311 lượng." Lục Lâm nói.
Trần Tiểu Mễ trừng lớn mắt, nói: "Nhiều như vậy a!"
Trần Tiểu Mễ thầm nghĩ: Đáng tiếc, hiện tại không có ai bán đất, nếu không, có nhiều như vậy bạc, y tùy tiện mua mấy chục mẫu đất, bắt đầu làm địa chủ cũng được. Bất quá, nếu y thật sự mua đất, vậy cũng quá rêu rao.
Trần Tiểu Mễ rất rõ ràng, có không ít người trong thôn biết y kiếm được nhiều tiền, nhưng cụ thể kiếm được bao nhiêu thì không biết.
Một hồi Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ về tới nhà, Trần Tiểu Mạch liền thân mật dính tới chỗ Lục Lâm.
Mỗi lần Lục Lâm ra cửa, khi về sẽ mua cho Trần Tiểu Mạch, Tiểu Thái chút điểm tâm, Trần Tiểu Mạch nhìn thấy Lục Lâm, tựa như thấy được đồ ăn.
Lục Lâm đưa bánh đường cho Trần Tiểu Mạch, Trần Tiểu Mạch ngao ô một tiếng liền gặm một khối to, Lục Lâm trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Đây chính là trạng nguyên bánh a, cách ăn này của Tiểu Mạch có chút hung mãnh a! Bất quá, vô luận là bánh trạng nguyên hay là bánh bảng nhãn, cũng đều là dùng để ăn thôi.