Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 44: Tình hình gần đây của Lục gia




Trương gia.
Trương Tiến đi vào phòng, nhìn thấy lão gia tử ngồi ở trên giường đất hút thuốc, lão thái thái ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt khó chịu.
"Cha, ta nhìn thấy người Lục gia, người Lục gia tới đây làm gì a? "Trương Tiến hỏi.
"Còn có thể làm cái gì a, Lục gia cũng không phải không có tiền, vậy mà còn chạy tới chỗ chúng ta mượn."
"Không cho mượn." Lão thái thái cao giọng, vừa nói vừa liếc xéo Trương Thành bên cạnh.
Trước đó Trương Tiến nhìn thấy người Lục gia, liền cảm thấy có chuyện không tốt, hiện tại nghe lão thái thái nói, quả nhiên là vậy, Trương Thành rầu rĩ nói: "Còn không phải là vay tiền thôi sao? Cũng không phải không còn tiền."
Lão thái thái không cao hứng nói: "Còn? Còn khi nào? Lục gia có nhiều đất như vậy, nếu như thiếu chút tiền thì bán vài mẫu đất thì được rồi, ngươi chỉ phùng má giả làm người mập*, rất nhanh nhà mình sẽ không có cơm ăn, ngươi còn muốn lấy tiền giúp cho nhà kia, ngươi rốt cuộc là sống chung với ai."
*Phùng má giả làm người mập: Làm việc quá khả năng.
Trương Thành liếc mắt nhìn lão thái thái, nói: "Lục gia muốn làm hôn sự, nên có chút túng thiếu."
"Nhưng Lục gia không thiếu tiền, nhà chồng của Lục Đồng kia ra hai mươi lượng sính lễ, trước kia đem bán Lục Lâm, cũng đổi được mười lượng bạc tiền, còn cần ngươi sao." Lão thái thái có chút khinh miệt nói.
Trương Thành hút thuốc, nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó đâu? Cái gì mà đem Lục Lâm bán đi hả?".
Lão thái thái bất mãn nói: "Sao lại không phải bán đi? Đưa con nối dõi duy nhất nhị phòng lưu lại ra ngoài rể, làm người ta tuyệt hậu, còn không phải là bán hay sao?"
Trương Thành thở dài, nói: "Không phải hiện tại Lục Lâm ở cùng Trần Tiểu Mễ khá tốt sao?"
"Đó là số phận của Lục Lâm, trước kia bị nâng ra ngoài bằng một tấm ván cửa, Vương thị kia cứ như vậy đưa người ra ngoài ở rể, còn đến chỗ của Trần Tiểu Mễ trộm tiền, không biết xấu hổ, loại người như vậy ngươi còn không biết tránh xa một chút, còn vội vàng cho bọn họ mượn tiền." Lão thái thái khinh thường nói.
"Cha, ngài cho mượn bao nhiêu bạc a?" Trương Tiến hỏi.
"Không nhiều lắm."
Lão thái thái rầu rĩ nói: "Những kẻ không biết xấu hổ đó, một lần mở miệng là năm lượng bạc, đúng là coi chúng ta thành đại tài chủ, người không biết xấu hổ như vậy, không để ý tới thì tốt rồi, cha ngươi cho người ta mượn hai lượng bạc, ta thấy thái độ của Thang thị kia hình như là còn chê ít."
Trương Tiến nghe thấy hai lượng bạc, tâm không khỏi có chút run rẩy, nghĩ thầm: Hai lượng bạc này cho mượn rồi, muốn thu hồi lại, chỉ sợ sẽ không dễ dàng.
Trương Tiến nhìn Trương Thành, nói: "Cha, tôn tử ngài một cái bánh bao còn luyến tiếc ăn, trong nhà cũng không phải dư dả gì, chuyện của Lục gia ngươi cũng đừng xen vào quá nhiều."
Bị thê tử, nhi tử liên hợp quở trách, Trương Tiến có chút chột dạ, "Ta chỉ là hy vọng trong thôn sẽ ra một tú tài thôi. Nếu trong thôn chúng ta có một tú tài, vậy thanh danh liền có thể đề cao."
Trương Tiến khó chịu nói: "Vậy Lục Trình Ngọc cũng phải thi đậu tú tài mới được a!" Trước kia, Thang thị dám cam đoan với người ta là lần này Lục Trình Ngọc sẽ khảo trúng tú tài, kết quả thế nào, còn không phải là thi rớt sao.
"Chờ hắn cưới tiểu thư nhà giàu ở trấn trên thì lại khác a." Trương Thành ngượng ngùng nói.
Trương Tiến nhìn Trương Thành, nói: "Cha, ta làm việc vất vả như vậy, không phải để ngươi giúp cho người ta, ngươi mà còn như vậy nữa, sau này ta sẽ tự mình giữ bạc."
Trương Thành nghe Trương Tiến nói, nhịn không được có chút tức giận trong lòng, cảm thấy người trong nhà không ai hiểu được khổ tâm của ông.
Trương Tiến không đợi Trương Thành phát hỏa, xoay người, nói một câu, "Ta đi làm đây!" rồi rời đi.
Vương thị thấy Thang thị trở về, lập tức đi lên hỏi, "Mượn được bạc rồi sao?"
Thang thị thở dài, nói: "Chỉ mượn được hai lượng bạc."
Vương thị nghe Thang thị nói, lập tức có chút không vui, "Chỉ có hai lượng thôi sao? Tâm lí chính đại nhân càng ngày càng nhỏ a."
Thang thị có chút buồn bực nói: "Lí chính vẫn rất dễ nói chuyện, nhưng vị thê tử kia của lí chính thì không dễ nói chuyện như vậy."
Vương thị không vui khẽ hừ một tiếng, nói: "Nữ nhân kia, luôn thích khoa tay múa chân xía mũi vào chuyện của lí chính, thật là một người phiền phức."
Thang thị thở dài, nói: "Chỉ mượn được hai lượng bạc thôi, sợ là không đủ rồi!"
Vương thị rầu rĩ nói: "Vậy bán đất đi."
Thiếu sức lao động của nhị phòng, ruộng trong nhà căn bản không trồng được bao nhiêu. Thời điểm trồng trọt, Vương thị cũng muốn xuống ruộng nhưng dù sao Vương thị cũng đã lớn tuổi, chuyện trồng trọt, thực sự có chút lực bất tòng tâm, cho nên đối với chuyện bán đất, Vương thị cũng không đặc biệt quan tâm nữa.