Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Chương 29




Mấy ngày nay Trần Lạc luôn làm đấu tranh tâm lý, một mặt cậu muốn lôi kéo Trần Lăng trở về, một mặt khác lại không muốn buông tha cơ hội trước mắt. Dựa vào một chút tu vi của bọn họ, không có tông môn gia tộc che chở, bên người cũng không có tài nguyên cung ứng, liền không thể tự thân bảo hộ! Mà nếu như trở lại Trần gia, lần nữa đi Thần Nguyệt tông…

Trước không đề cập đến khi ấy đã bỏ lỡ thời gian thu đồ đệ, càng trọng yếu hơn là bọn họ cũng không biết đường! Cậu đúng là xem qua nguyên tác, nhưng cũng biết trong nguyên tác không có khả năng miêu tả địa chỉ gia tộc của một tiểu pháp hôi, chính là đem truyện tìm loạn lên cũng không thể có đường!

Bởi vậy cho dù trong lòng Trần Lạc không cam, cũng phải âm thầm dìm xuống, giả bộ cao hứng chờ đợi thời gian đến.

Nhân vật chính là trực tiếp chạy đến ngoài hộ sơn đại trận của Thanh Miểu tông, được phá cách thu làm môn nhân, mà Diệp Hiền thành nơi này là địa điểm nhập tông chính quy, như vậy sẽ không phải gặp được nhân vật chính Chỉ cần bọn họ không tiến vào Thanh Miểu tông liền sẽ không gặp được nhân vật chính Huống chi nhân vật chính giai đoạn trước cũng bất quá là một người tư chất cực kém, tu vi không cao, đau khổ giãy dụa tại tầng dưới chót, còn là một tiểu đáng thương thời thời khắc khắc lo lắng ủ rũ bùng nổ. Cậu hoàn toàn không cần lo lắng như vậy.

Nghĩ như vậy, tâm Trần Lạc cũng từ từ yên ổn lại, lúc cửa lớn Mộc Đức thành mở ra, liền cùng Trần Lăng vào thành đi dạo.

So với Ly thành là địa phương hẻo lánh nhỏ hẹp, Diệp Hiền liền giống như một đại đô thị. Nơi này tu sĩ đông đảo, bên trong cũng có luật pháp chuyên môn nhắm vào tu sĩ, vô luận là phàm nhân hay người tu chân đều được đối xử bình đẳng, cũng không thiên vị bên nào. Bọn họ tại trung tâm thành mua sắm có thể trực tiếp trả bằng linh thạch, mà không phải đem linh thạch đổi thành vàng bạc, quả thực tiện lợi không ít. Tuy rằng trong tay chỉ còn lại hơn mười linh thạch, bất quá may là trên đường đi bọn họ còn giết không ít ma thú, thu thi thể, có thể đổi chút tiền.

Hai người cùng Trì Thiên Thạch đi dạo trong thành mấy ngày, từ từ cũng quen thuộc, chứng kiến một cái lại một cái cô nương dưới thế công mắt hoa đào của đối phương mà phấn đấu quên mình tranh giành, ngay tại buổi tối trước ngày thông đạo mở ra, hai huynh đệ đờ đẫn đứng ở môn khẩu, đối diện không biết là cô nương thứ mấy nói lời từ biệt hoa hoa công tử. Đối phương bộ dáng công tử văn nhã, ôn nhuận như ngọc thực sự là vô cùng tốt, mà ngay cả bọn họ cũng thiếu chút bị lừa.

“U! Các ngươi ra rồi.” Cất bước khóc tiễn thiếu nữ, Trí Thiên Thạch vừa quay đầu khuôn mặt liền biến hóa, hướng bọn họ cười hì hì chào hỏi. “Thu thập đồ vật xong sao, chúng ta liền xuất phát.”

Trần Lạc gật gật đầu, không kiềm được mà nhìn theo phương hướng thiếu nữ rời đi:

“Chúng ta đều chuẩn bị tốt. Bất quá… nếu ngươi thật sự thích cô nương kia, chờ bái nhập tông môn rồi quay lại mang nàng cùng đi cũng không muộn, sao phải vội vã tách ra?”

Trì Thiên Thạch cười nói:

“Lạc đệ vẫn còn rất đơn thuần, ta và nàng chỉ là bèo nước gặp gỡ, thời gian ở chung cũng chỉ vài canh giờ, làm sao có tình cảm. Không nói nữa, không đi liền chậm.”

Tuy rằng có thể xác định mình sẽ ở Mộc Đức đảo bái sư thành công, nhưng vì tranh thủ tiên cơ, bọn họ quyết định suốt đêm xếp hàng trên cầu đến Mộc Đức đảo, muốn đến đó sớm một chút, cũng lưu lại ấn tượng tốt cho các đại tông môn. Việc này làm Trần Lạc nhớ tới đêm xuân kiếp trước thức đêm xếp hàng mua vé xe, sắp xếp cả hai ngày hai đêm vẫn có không ít người. Quả nhiên khi đến nơi, bọn họ cũng không phải nhóm người tới sớm nhất, trước cầu đã sắp xếp một đội ngũ thật dài.

Trì Thiên Thạch có vẻ rất vui:

“Chúng ta tới rất sớm, chờ cánh cửa mở ra, qua nửa canh giờ là chúng ta có thể vào.”

Trần Lạc bị Trần Lăng lôi đến chỗ cuối cùng kiễng mũi chân nhìn về phía trước, đội ngũ sắp xếp thật chỉnh tề, cũng không phát sinh tranh cãi gì, trong thời gian xếp hàng ai cũng muốn lưu lại ấn tượng tốt cho tông môn, tự nhiên sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn. Nhưng cậu chỉ mới nhìn sơ qua, ít nhất cũng có mấy ngàn người, không khỏi nhíu mày:

“Thật có thể nhanh như vậy sao?”

Trì Thiên Thạch phe phẩy chiết phiến trong gió đêm, khóe môi bất giác lộ ra ý cười không rõ nguyên do nhưng làm người tin tưởng:

“Đương nhiên, tuy cầu Mộc Đức rộng lớn như vậy nhưng một lần chỉ có thể một người đi qua, không có tư chất sẽ bị truyền tống trận đưa tới ngoài đảo, có tư chất liền có thể trực tiếp tiến vào đại điện khảo hạch, tự nhiên rất nhanh.”

Trần Lạc lúc này mới yên lòng, từ trong giới chỉ lấy ra cái bàn nhỏ, một trên ngổn ngang đầy đồ ăn nóng sốt:

“A Lăng, có đói bụng không? Ta đặc biệt kêu lão bản làm bữa ăn khuya để mang lại đây đó.”

Trần Lăng sờ sờ đầu cậu, trong đôi mắt kiếm chứa đầy ôn nhu:

“Cảm ơn tiểu Lạc.”

Trước cũng nói qua, trong thời gian xếp hàng không ai sẽ ngu xuẩn đi gây sự, lưu lại ấn tương hư hỏng cho trưởng lão môn phái, bất quá rốt cuộc cũng có hai ba trường hợp đặc biệt.

Xếp trước bọn họ chính là một nhóm người, ước chừng đã đói bụng, thấy Trần Lạc lấy ra cơm canh nhất thời nổi lên tâm tư, mấy người thương lượng một chút liền để người đến.

“Vị đại huynh này, có thể phân cho chúng ta chút cơm canh không?” Người gầy nho nhã lễ độ hướng người có vẻ giống với quản sự – Trì Thiên Thạch hỏi. Sau khi trưng cầu ý kiến Trần Lạc, ba người liền phân cho y chút lương khô.

Đây vốn là chuyện tốt, bất quá bỗng nhiên lưng Trì Thiên Thạch bị người phía sau đụng phải, suýt nữa nhào lên bàn.

“Cẩn thận!” Trần Lạc vội vàng đỡ Trì Thiên Thạch, nhìn lại, vị kia còn đắc ý nhìn bọn họ, vẻ mặt không để bụng.

“Các ngươi có bao nhiêu đồ ăn, đều lấy ra đi, lão tử có chính là linh thạch!”

Trần Lăng đứng lên đáp:

“Trừ bỏ một bàn này thì đều không còn, vị đạo huynh này nếu như đói bụng, không bằng nhờ người chung quanh giúp ngài đi mua thức ăn.”

Phía sau người nọ bỗng chui ra một nam nhân, lớn lên đoan chính, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại không dễ nghe:

“Ai cho các ngươi kiêu ngạo ở đây, còn ở chỗ này cho đồ ăn, thiếu gia nhà ta đói bụng! Thiếu gia nhà ta nói đồ ăn của người khác hắn không cần, muốn của các ngươi! Nếu như không có, các ngươi hiện tại lập tức đi mua phần mới về!”

Trần Lăng hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía sau bọn họ, quả nhiên thấy cách đó không xa có đứng một bạch y thiếu niên, thấy bọn họ nhìn qua, nhất thời ném đến ánh mắt khinh thường. Nhưng vị thiếu gia này cùng hai vị bộ hạ của hắn không ai xếp hàng trong đội ngũ, nhìn qua là đến gây chuyện.

Chẳng lẽ vì bọn họ lấy bàn ra dùng cơm? Nhưng trong đội ngũ cũng không ít người làm vậy, phần lớn người có tu vi cùng của cải đều muốn mình thoải mái một chút, đây là lẽ thường, sao lại chọc tới vị thiếu gia này.

“Chúng ta đã ở đây xếp hàng chờ thật lâu, bây giờ bỏ đi chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.” Trần Lăng thu hồi ánh mắt, một đôi kiếm mâu (mắt kiếm) nhìn thẳng hai người trước mặt. “Yêu cầu này chúng ta không thể đáp ứng.”

Thiếu gia bên kia vung tay áo, khóe miệng hạ xuống, có vẻ sinh khí:

“Ta càng không muốn cho các ngươi đi đâu!”

Trần Lăng đối với thiếu gia kia hơi hơi hành lễ nhưng hoàn toàn không có tí cung kính:

“Theo lý thuyết thì bây giờ chúng ta nên đồng ý mệnh lệnh của ngươi, miễn cho ngươi gây chuyện tạo ra ấn tượng xấu cho trưởng lão. Nhưng đối với vài người, ta cũng không cho mặt mũi này.”

“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Không quen nhìn sắc mặt người khác còn muốn cầu tiên vấn đạo! Đánh cho ta!”

Lời hắn vừa nói ra, khí thế trên người hai vị thủ hạ liền tăng vọt, đều là cường giả Trúc Cơ. Hai người cầm chính là búa, trên hai búa là hoa văn xích hồng tương phản, tăng thêm công pháp và hỗ trợ lẫn nhau, mắt thấy Trần Lăng sắp chết dưới búa.

Trần Lăng còn chưa động thủ, chân trời đột nhiên hiện lên một đạo lôi, bổ vào trên búa thủ hạ thứ nhất, rắn bạc nhất thời giật điện toàn thân người này, làm hắn tổn thương. Trần Lạc ở phía sau nhìn rất rõ ràng, vừa rồi lúc tình thế nguy cấp, chính là cây quạt tùy thân mang theo của Trì Thiên Thạch hút không vào, sao đó chỗ trống trên quạt chợt lóe ngân quang, sét đánh xuống, tên thủ hạ nháy mắt cứng ngắc.

“Các ngươi dám đánh thủ hạ ta bị thương!” Tên thiếu gia kia phẫn nộ rồi.

Dưới phối hợp lẫn nhau, công lực hai người kia đã dung hợp hơn so với ban đầu, lại không chịu nổi một kích của Trì Thiên Thạch, điều này làm Trần Lạc không khỏi một lần nữa xem kĩ lại vị đồng bạn này. Có năng lực như thế, lại thêm đào hoa đăng phong tạo cực, người này thật sự không xuất hiện trong nguyên tác sao?

Trì Thiên Thạch tựa hồ nhận thấy ánh mắt của cậu, quay đầu hướng cậu mỉm cười, mắt hoa đào cong cong, giống như hoa xuân nở rộ, đẹp đến không tưởng được Trần Lạc vội tránh mắt đi, không dám nhìn.

Không, không được. Cậu không thể dùng ánh mắt tiểu thuyết nhìn thế giới này. Đây là một thế giới chân thật, sự tình gì đều có thể phát sinh, tiểu thuyết không có khả năng viết hết tất cả nhân vật của thế giới này, là cậu bị nội dung tiểu thuyết dọa đến nghi thần nghi quỷ.

“Các ngươi đều về đây.” Thiếu gia kia đột nhiên triệu hồi hai thủ hạ, híp mắt gắt gao nhìn ba người bọn họ, bỗng nhiên mỉm cười đắc ý. “Các ngươi đều có cốt khí, hy vọng ngày mai càng đó cốt khí.” Để lại những lời này, chủ tớ ba người liền nghênh ngang ly khai.

Người này rốt cuộc tới làm cái gì? Lần này ngay cả Trì Thiên Thạch cũng không rõ ràng lắm, người gầy lúc trước đi mua thức ăn thấy mâu thuẫn đã giải quyết liền đi tới.

“Xin lỗi ba vị, vừa nãy có lẽ vì ba vị bán thức ăn cho ta mới làm người khác hiểu lầm.” Người gầy lui cổ, cũng không nhìn mấy người, nói cũng rất nhanh, như là không thể chờ được muốn chạy trốn. “Chúng ta xếp hàng ở chỗ này hai ngày ngẫu nhiên cũng có thấy trưởng lão các tông đến đây, người kia từng trong đội ngũ trưởng lão, chắc là nội đệ tử tông môn, chọc tới hắn các ngươi phải cẩn thận.” Nói tới đâu, vẻ mặt hắn đau lòng lấy trong ngực ra mấy khối linh thạch, “Thức ăn chúng ta đã ăn xong, dùng linh thạch này và tình báo khi nãy đến đổi.” Người gầy vừa nói xong, đem linh thạch cường ngạnh nhét vào tay Trần Lạc, xoay người bỏ chạy, nhanh chóng chạy về với những đồng bạn của y.

Ba người liếc nhau, không nghĩ tới hảo tâm một lần lại đem đến phiền toái lớn như vậy, bất quá không có gì trở ngại, lấy năng lực thiên phú của bọn họ còn chưa đến mức bị tông môn cự tuyệt vì chọc đến một tiểu thiếu gia, chính là Trần Lạc vẫn như trước có chút lo lắng.

Thần Nguyệt tông cũng đã từng nguyên nhân Trần Lăng là tang tử mà cự tuyệt hắn, cho dù hiện tại a Lăng có thể tu chân, cũng chỉ là công hiệu nhất thời của máu. Huống hồ vì nguyên nhân ủ rũ mà tu vi Trần Lăng vẫn không tiến triển lý tưởng lắm, tại địa phương nhỏ như Ly thành còn cho là trình độ bình thường, nhưng tới loại đại lục đứng đầu như Diệp Hiền thành, chỗ nào cũng có thiên tài, dù là cậu cũng không nổi bật, Trần Lăng rốt cuộc có thể thông qua khảo hạch được các trưởng lão lựa chọn cùng cậu tiến vào môn phái tu chân hay không, thật khó đoán trước.

“Đừng lo lắng.” Trần Lăng giống như nhìn thấu khủng hoảng của cậu, thu hồi bàn, giống như dĩ vãng nhẹ nhàng vuốt đầu nhỏ mềm mại, tiến đến bên tai nhẹ giọng trấn an. “Bọn họ chưa chắc nhìn ra ta là tang tử, tang tử không thể tu luyện, đây mới là thường thức. Huống chi Thần Nguyệt tông kì thị tang tử còn tông môn nơi này lại không nhất định. Ngươi hiện tại hảo hảo ngẫm lại nên chọn tông môn nào, ta nhất định sẽ theo ngươi.”

Trần Lạc gật gật đầu, mặc dù còn có chút lo lắng, vẫn giống như thường ngày tin tưởng Trần Lăng.