Miêu: beta-ed
“Cậu chủ ơi, cha tôi vội vàng đánh xe la lại đây.” Trương Cốc đang đánh xe ngựa nói thể, mới về nhà được nửa đường đã thấy có cái xe con la đang tiến lại đây, đánh xe đúng là cha hắn ta Trương Sơn, nghĩ thầm rằng cha hắn ta sao lại đi ra ngoài? Sau đó hắn phát hiện biểu tình cha mình có vẻ sốt ruột, còn phất tay với hắn ta nữa.
“Cậu ơi, cha tôi hình như có việc gì gấp, còn đang vẫy tay với tôi nữa.”
“Thế à, thế hỏi ông ấy xem là chuyện gì.” Quý Hòa đang ngồi trong xe, nghĩ Trương Tiểu Dư nếu nhìn thấy tờ khế ước mua bán nhà này chắc vui phải biết. Hắn rất thích nhìn cảnh trên mặt Trương Tiểu Dư lộ ra nụ cười vui sướng thỏa mãn, tươi cười như vậy khiến hắn càng ngày càng mong ước với cuộc sống tương lai, cảm thấy càng sống càng thú vị ý nghĩa.
Mới vừa nói xong được một lát thì hai chiếc xe liền gặp nhau, Trương Cốc lúc này mới thấy rõ người ngồi trên xe, cha hắn ta đang đánh xe, ngồi phía sau hai người, một là thím Điền, một là Điền Tiến Đa, hắn ta đang nghĩ hai người này sao lại không ngồi trên chăn đệm, hôm nay lạnh lắm, sau đó liền nhìn vào trong xe, phát hiện trong xe cũng không rảnh. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trong xe gian lót đệm chăn thật dày, lại thấy bên trong nằm một người, hắn ta cũng thấy không rõ người nọ là ai, nhưng vừa thấy cái chăn bằng tơ lụa thì đoán được ngay là Trương Tiểu Dư, bởi vì trong thôn trang bọn họ cũng chỉ có Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư mới có chăn tơ lụa, người khác đều dùng chăn vải bông.
“Vậy người nằm trên xe là …” Trương Cốc mới há miệng hỏi, nghĩ nếu là Trương Tiểu Dư thì phải nhanh chóng chào hỏi, ở trong thôn trang, Trương Tiểu Dư so với Quý Hòa còn được người ta yêu quý hơn, bởi vì Quý Hòa trông nom người dưới có đôi khi còn nghiêm khắc, mà Trương Tiểu Dư thì ôn hòa hơn, nhất là đối với Trương Cốc hàm hậu, Trương Tiểu Dư kiên nhẫn hơn vài phần, Trương Cốc liền càng thấy Trương Tiểu Dư là một cậu chủ tốt, càng thêm cung kính.
Trương Cốc vừa mới hỏi được một nửa đã bị ngắt lời, là Điền Tiến Đa, cậu ta từ trên xe nhảy xuống, kêu lên: “Hòa Tử, nhanh xuống dưới Tiểu Dư ngất xỉu Chúng ta mang Tiểu Dư lên trấn tìm thầy thuốc”
Quý Hòa vốn đã chuẩn bị vén rèm lên, đột nhiên nghe được Điền Tiến Đa nói, lập tức nhảy xuống, đến cạnh xe la, thấy Trương Tiểu Dư bị quấn chặt trong chăn, đầu cũng bị quấn, chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt để còn hô hấp, hiện tại mắt cậu nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Quý Hòa vừa lo lắng vừa sốt ruột, cảm thấy tim sắp nát, rõ ràng lúc mình ra ngoài vẫn còn yên ổn, sao lại ngất xỉu rồi? Rõ ràng hắn vẫn luôn cho Trương Tiểu Dư uống linh tuyền mà Nghĩ đến linh tuyền, Quý Hòa bớt lo hơn một nửa, hắn nghĩ đúng vậy, hắn vẫn luôn cho Trương Tiểu Dư uống linh tuyền mà, linh tuyền có thể trị bệnh, thân thể Trương Tiểu Dư không nên có vấn đề mới phải chứ. Nhưng ngẫm lại mấy ngày nay em ấy vẫn mỏi mệt suốt, cũng có lẽ là uống thiếu linh tuyền?
Thím Điền nói: “Trước nó còn đang nói chuyện với mẹ, mới vừa vừa đứng lên liền ngất xỉu, gọi thế nào cũng không tỉnh, mẹ mới gọi người đưa lên trấn trên tìm thầy thuốc xem sao. Cho dù tỉnh rồi cũng phải khám, nếu có bệnh gì thì còn biết sớm, không thể bỏ qua được”
Quý Hòa cũng gật đầu, cúi người ôm cả chăn cả Trương Tiểu Dư lên, bảo thím Điền đỡ lên xe ngựa.
Điền Tiến Đa từ trong tay Trương Cốc lấy cây roi, nói: “Tôi đánh xe, Trương Cốc cậu cùng cha cậu về đi.”
Trương Cốc nói: “Tôi theo với, đến lúc đó tôi giúp trông xe ngựa, cậu Điền cậu lên theo cậu chủ nhà tôi đi.”
Trương Sơn cũng bảo cho Trương Cốc cùng đi.
Quý Hòa nói: “Cho cậu ta theo, Tiến Đa, mau lên xe đi”
Thím Điền ngồi ở trong xe ngựa cùng Quý Hòa trông Trương Tiểu Dư, Điền Tiến Đa đánh xe ngựa, Trương Cốc ngồi một bên.
Trương Sơn mắt thấy xe ngựa nhanh như chớp hướng về phía thôn trấn, ông mới vội vàng đánh xe con la trở về, trong lòng cầu nguyện Trương Tiểu Dư không cần xảy ra chuyện gì, tình cảm của hai cậu chủ tốt bao nhiêu ông ta cũng biết, nếu thật có chuyện gì thì làm sao được? Những ngày lành mới bắt đầu, không thể xảy ra chuyện gì được.
Đến tiệm thuốc trấn trên, tìm thầy thuốc, lòng như lửa đốt mà nhờ thầy thuốc khám cho Trương Tiểu Dư, nhìn ông ta bắt mạch cho Trương Tiểu Dư, ba người đều thực khẩn trương, sợ Trương Tiểu Dư bị chẩn ra chứng bệnh gì nan giải. Kết quả thầy thuốc kia liếc nhìn bọn họ một cái, nói: “Không có cuyện gì, chỉ là có thai, thân thể cậu ta cũng rất tốt, không cần uống thuốc gì, nếu các người lo lắng quá thì tôi kê cho hai thang thuốc.”
Thầy thuốc còn tưởng có chuyện gì lớn liên quan tới mạng người cơ đấy, thì ra chỉ là một song nhi có thai, nhưng nhìn song nhi này tuổi cũng còn trẻ, thoạt nhìn chưa đến hai mươi, nhanh như vậy đã có thể có thai, cũng thật là một việc vui, phải biết song nhi có thai cũng không hề dễ dàng.
“Cái gì? Có thai?” Thím Điền phản ứng lại đầu tiên, trên mặt tràn đầy sung sướng bất ngờ, Trương Tiểu Dư chính là song nhi mà bà nhận nuôi, mấy ngày nay bà đã sớm coi Trương Tiểu Dư như con ruột mà đối đãi, bởi vì Trương Tiểu Dư rất tốt, có Quý Hòa người chồng tốt thương yêu, bà vừa thầm thấy vui, nhưng cũng lo lắng, lo bọn họ cứ mãi không có con. Đàn ông ấy mà, đều muốn có con ruột của mình, hiện tại không vội, về sau thì sao? Nhìn hai đứa ngọt ngào, bà đã không ít lần cầu Bồ Tát phù hộ, số lần cầu nguyện không hề ít hơn khi cầu Điền Tiến Đa sớm ngày thành thân.
Hiện tại thì hay rồi, Tiểu Dư thế mà lại có thai Thím Điền cảm thấy Tiểu Dư thật không chịu thua kém, cũng hiểu được mình cầu Bồ Tát không uổng, vui sướng đến cười híp cả mắt.
Quý Hòa cùng Điền Tiến Đa còn đang ngẩn người, thím Điền đập Điền Tiến Đa nói: “Hòa Tử là sắp làm cha nên vui đến ngốc cả người, mày cũng ngốc theo làm cái gì hả? Còn không mau đi mướn cái xe ngựa to hơn, mua thêm hai cái chăn bông, trải trong xe cho nó êm, lát nữa đỡ Tiểu Dư lên nằm, phải cẩn thận”
Điền Tiến Đa liên tục gật đầu, cậu ta cũng là đột nhiên nghe thấy Trương Tiểu Dư có thai nên mới ngây người, thật sự là vui thay Quý Hòa đó, thằng nhóc này được làm cha rồi
Cậu ta dùng lực đập vai Quý Hòa, cười nói: “Hòa Tử, đừng ngẩn người nữa, ông phải làm cha Về nhà rồi bắt ông khao rượu mừng Tôi đi tìm xe ngựa”
Quý Hòa bị chụp vai lấy lại *** thần, nhìn Trương Tiểu Dư, trên mặt chậm rãi lộ ra một nụ cười tươi.
Quý Hòa đương nhiên muốn có đứa con cho riêng mình, nhưng từ khi cưới Trương Tiểu Dư, hắn không muốn tạo áp lực cho cậu, có thì tất nhiên là tốt, nếu không thì cũng không sao. Nhưng khi thật sự có con, biết có một sinh mệnh nhỏ mang trong người huyết mạch của hắn cùng Tiểu Dư đang trưởng thành ngay trong bụng Trương Tiểu Dư, cảm giác vui sướng cảm động này thật sự không cách nào hình dung nổi.
Rốt cuộc vẫn nhờ thầy thuốc bốc thuốc, xác định Trương Tiểu Dư thật sự không có việc gì, Quý Hòa mới mang theo Trương Tiểu Dư rời đi, lúc này Điền Tiến Đa cũng đã thuê xe ngựa đến, bế Trương Tiểu Dư vào trong, sau đó chỉ mình Quý Hòa ngồi vào trong xe ngựa. Thím Điền cùng Điền Tiến Đa ngồi cạnh Trương Cốc vội vàng đánh xe.
Vội vàng mua một ít đồ, sau đó trở về Thủy trang.
Ở trên đường, Trương Tiểu Dư tỉnh lại, cậu nhìn Quý Hòa, ánh mắt ướt át có chút mê mang, hỏi: “A Hòa, chúng ta sao lại ở trong xe ngựa?”
Quý Hòa sờ trán cậu, nói: “Em ngất xỉu, mẹ nuôi với Tiến Đa đưa em lên trấn trên tìm thầy thuốc, vừa đúng lúc gặp anh về nhà liền đi cùng. Tiểu Dư, chúng ta phải làm cha với ba rồi em.”
Trương Tiểu Dư hồi tưởng lại đúng là trước đó mình ngất xỉu, còn đang kỳ quái mình sao mình lại vô duyên vô cớ mà ngất đi, chợt nghe Quý Hòa nói, lập tức trừng lớn mắt, còn cho là mình nghe lầm, nhưng nhìn thấy mắt Quý Hòa lòe lòe tỏa sáng, nhìn thấy hắn vui sướng, cậu nghĩ mình không nghe lầm, cảm thấy tim đập nhanh hơn hẳn, tay đặt trong chăn tự giác đặt lên bụng, xẹp xẹp, không hề có cảm giác nào là có một sinh mệnh nhỏ đang ở bên trong, nhưng cậu đụng vào lại rất cẩn thận.
Nước mắt bỗng dưng chảy xuống, Trương Tiểu Dư vui quá mà khóc.
Quý Hòa biết cậu vui lắm, kỳ thật hắn cũng sắp vui đến muốn khóc.
“Phải biết giữ gìn thân thể, nếu đứa nhỏ mà dám quấy em thì về sau anh sẽ đánh nó.”
“Không thể đánh, đó là con chúng mình mà.”
Trương Tiểu Dư tuy rằng miệng phản đối, nhưng trong đầu lại hiện lên một bức tranh, Quý Hòa cầm gậy đuổi theo một đứa nhỏ giống hắn y hệt mà giương nanh múa vuốt, nhưng làm sao cũng đuổi không kịp, không biết là cố ý đuổi không kịp hay là thật đuổi không kịp. Nghĩ đến đây trên mặt cậu nở nụ cười, nghĩ nếu thật như vậy, cậu nhất định sẽ giúp đỡ Quý Hòa bắt lấy đứa nhỏ kia, về phần đánh hay không, vậy thì mặc kệ.
Trương Tiểu Dư vươn tay ra nắm chặt tay Quý Hòa, nói: “A Hòa, hiện tại em thực hạnh phúc.”
Quý Hòa gật đầu, hắn cũng thực hạnh phúc.
Trở lại Thủy trang, người trong nhà vừa nghe nói Trương Tiểu Dư mang thai, ai nấy đều vui mừng mặt mày hớn hở, trước còn tưởng là sinh bệnh, không nghĩ tới lại là mang thai, chuyện xấu biến chuyện tốt càng khiến người ta cảm thấy vui sướng.
Sau một hồi bận rộn, cuối cùng còn dư lại Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư, hai người nằm ở trên kháng, tay nắm tay nhẹ giọng nói chuyện, đều là về trẻ con, tưởng tượng xem bé con về sau sẽ là dạng gì. Trương Tiểu Dư đương nhiên muốn sinh con trai cho Quý Hòa, nhưng Quý Hòa lại nói muốn có một song nhi giống Trương Tiểu Dư cũng rất tốt, Quý Hòa chỉ cần vừa nghĩ tới có một bé con phiên bản thu nhỏ của Trương Tiểu Dư đã cảm thấy lòng mềm nhũn.
“Không sao, con gì thì anh cũng thích, lần này mà sinh con trai thì lần sau mình sinh song nhi, nếu mà lần này sinh song nhi thì lần sau sinh con trai.” Quý Hòa nói với Trương Tiểu Dư, hắn cũng không muốn cậu áp lực quá. “Nhưng thân thể em là quan trọng nhất, nếu không tốt cho thân thể em thì mình không sinh nữa.”
Trương Tiểu Dư chôn mặt trong ngực Quý Hòa, cười nói: “Nhiều song nhi muốn sinh còn không được đâu, em khẳng định sẽ sinh con.”
Quý Hòa có chút đắc ý nói: “Chồng em lợi hại chứ sao, mới cưới được bao lâu mà em đã có rồi, về sau khẳng định muốn sinh bao nhiêu cũng được, trừ phi mình không muốn sinh.”
Trương Tiểu Dư nghe xong cười không ngừng, ở trong lòng cậu Quý Hòa luôn rất lợi hại, hắn nói tự nhiên là đúng, nghĩ về sau bọn họ sẽ còn có rất nhiều bé con, Trương Tiểu Dư cũng rất chờ mong.
Thím Điền bảo Điền Đại Cường giết gà, bà đi làm canh gà, làm được một nửa mới nhớ ra bảo Điền Tiến Đa qua sông báo tin vui cho cả nhà Quý Đại Phát, để bọn họ cùng chung vui.
Điền Đại Cường cười nói: “Thằng nhóc kia nó đi rồi.”
Thím Điền cười mắng: “Thật sự là gấp gáp Tôi thấy nó đi chuyến này khẳng định không chỉ báo tin vui, còn phải đi xả giận một hồi”
Hiểu con không ai bằng mẹ, Điền Tiến Đa đúng thật là đi xả giận.
Điền Tiến Đa một đường sung sướng, tự nhiên có không ít người hỏi cậu ta sao lại vui như thế, loại việc vui này cậu ta cũng không giấu. Cho nên cái tin Trương Tiểu Dư có thai rất nhanh liền truyền ra. Mọi người sôi nổi nói Trương Tiểu Dư thực có phúc, lấy chồng tốt, còn nhanh thế mà đã có thai, phải biết song nhi rất khó mang thai, không ít người còn muốn Quý Hòa cứ càng ngày càng có nhiều tiền, Trương Tiểu Dư thì mãi không đẻ được rồi thì vị trí vợ cả sẽ bị người ta cướp, kết quả người ta mới lấy nhau hơn nửa năm đã mang thai