Miêu: beta-ed
Thời gian này, Quý Hòa cùng Trịnh Nguyên cũng không mất liên hệ, ngược lại liên hệ khá là chặt chẽ. Từ kinh thành đến nơi này nếu mà là thư từ của dân chúng tầm thường tất nhiên sẽ không tiện, nhưng thân phận Trịnh Nguyên không giống, y viết thư cho Quý Hòa, tự nhiên là rất nhanh đã tới tay hắn, mà Quý Hòa hồi âm lại cho y, tuy mới chỉ gặp mặt một lần đã phải nhanh chóng chia tay, nhưng bọn họ cũng coi như gặp mặt đã quen, thông qua viết thư, tình cảm ngược lại càng ngày càng sâu dày.
Quý Hòa rất biết ở chung với người ta, biết Trịnh Nguyên là một người có thân thế vô cùng tốt, nhìn đơn thuần lại không ngốc, tương giao với y tự nhiên nặng ở tấm lòng chân thành, cho nên giữa những hàng chữ hồi âm đều rất là tự nhiên, những thứ gửi đi cũng đều không quý trọng nhưng thú vị, càng khiến Trịnh Nguyên thêm kính trọng vài phần.
Quý Hòa nói với Trịnh Nguyên là rượu nho đã làm xong rồi, nhưng thời gian ngắn quá, chờ về sau sẽ gửi qua cho y, Trịnh Nguyên từ đó về sau gởi thư lúc nào cũng nhắc chuyện rượu nho, còn ầm ĩ nói thật sự nếu không gửi cho y thì y sẽ tới chỗ hắn thường trú luôn.
Tóm lại, hai người tuy rằng giao tình còn chưa sâu, nhưng thành núi dựa cho Quý Hòa thì nhất định là được. Quý Hòa đánh giá như vậy với giao tình của hắn và Trịnh Nguyên. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Nghĩ đến ngọn núi dựa xa cuối chân trời Trịnh Nguyên, tự nhiên liền nghĩ tới ngọn núi dựa tương lai gần ngay trước mắt.
Quý Hòa đi vào nhà bác cả, lên tiếng chào hỏi, liền vào phòng Quý Thanh.
“Anh Thanh, đây là em mua cho anh, văn phòng tứ bảo tốt nhất, nhưng đừng dùng tiết kiệm nha.”
Quý Hòa bỏ cái bọc lên bàn, cười nói với Quý Thanh, hắn đánh giá Quý Thanh, thấy Quý Thanh hiện tại không còn vẻ bệnh tật, dáng người thon dài, mặc bộ đồ màu xanh, giống như một gốc trúc xanh, đập vào mắt người ta là nhã khí của người đọc sách. Hắn nghĩ thầm rằng anh họ mình thật sự là người đọc sách trời sinh, cho dù sinh trưởng ở nông gia, cũng hoàn toàn khiến người ta không biết anh là con nhà nông, mà cứ như là một công tử văn nhã sống nhờ tại nông gia, cho dù ngay sau không làm được quan thì chỉ bằng vẻ ngoài này đã đủ để sống những ngày tháng tốt lành. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Thanh mở bọc ra xem văn phòng tứ bảo tốt nhất mà Quý Hòa nói rốt cuộc là thế nào, nhưng nhìn Quý Hòa cao thấp đánh giá mình, hỏi: “Nghĩ gì đó? Mắt liếc như trộm thế kia, sao anh thấy mình cứ như miếng thịt heo nhỉ?”
“Cái gì mà thịt heo chứ, anh Thanh đừng tự hạ thấp chính mình.” Quý Hòa cười tủm tỉm mà nói: “Em đang nghĩ anh thành một đóa hoa tươi nè, nghĩ đóa hoa tươi là anh nên xứng với thiên kim con nhà quan hay tiểu thư địa chủ thì hơn. Mặc kệ là ai thì đời này anh đều sẽ ăn mặc không lo, diện mạo tốt được lợi nhiều lắm đó”
Quý Thanh cũng không giận, vươn ra hai ngón tay cốc lên trán Quý Hòa một cái, nói: “Nói lung tung”
Quý Hòa sờ trán, cười cười nói: “Anh Thanh, em nghiêm túc đó, hiện giờ anh càng ngày càng đẹp trai, cho dù anh không trêu hoa ghẹo nguyệt thì những ong bướm kia cũng nhào về phía anh, anh nên mang theo cây quạt lớn để tùy thời bảo vệ mình nha Chuyện quan trọng nhất bây giờ của anh là đọc sách, thi đỗ tú tài trở về, sau đó lại đậu cử nhân, lại đậu tiến sĩ, đến lúc đó đất đai nhà em đều dính lên danh nghĩa của anh đó, bớt được bao nhiêu là tiền thuế Anh còn có thể làm núi dựa cho em nữa, ai bắt nạt em thì em sẽ báo đại danh của anh ra”
Quý Hòa nghĩ chuyện mình cần làm ngày sau sẽ càng nhiều, ngoại trừ cần tiền, còn cần thế lực, Trịnh Nguyên tự nhiên được tính là một, nhưng dù sao cũng là người ngoài, hơn nữa lại ở xa, suy xét cho lâu dài, vẫn là dựa vào Quý Thanh tốt hơn, hắn tin tưởng Quý Thanh khẳng định sẽ cho hắn dựa cả đời, cho dù không có quan hệ ích lợi gì cũng thế. Chính bởi vì trông cậy vào Quý Thanh, cho nên hắn càng quan tâm với tiền đồ của anh hơn.
Quý Thanh cười lắc đầu, đứa em họ này, vốn nhát gan lắm, sau lại biến thông minh có khả năng, hiện tại quen thuộc nhau, mới phát hiện có đôi khi hắn thật đúng là khiến người ta dở khóc dở cười. Hắn nói chuyện thẳng như vậy, lại khiến anh không hề thấy áp lực, ngược lại có một loại vui sướng được người ta dựa vào.
“Thằng nhóc này, đầu óc thông tuệ như vậy sao không tự đi thi đi, nói không chừng đã trúng rồi.”
Quý Thanh cảm thấy Quý Hòa thực thông minh, cũng từng khuyên nhủ Quý Hòa đi thi tú tài, nhưng Quý Hòa chỉ nói qua vài năm nữa hãy nói.
Quý Hòa thở dài nói: “Người thông tuệ cũng phân nhiều loại, em không thích mấy thứ học vấn khoa cử. Anh Thanh anh đi trước một bước, thi đậu rồi lại cho em dựa dẫm, chờ em hăng hái thêm vài năm, nói không chừng về sau cũng đi thử một lần. Đến lúc đó em sẽ tự dựa dẫm bản thân.”
Quý Hòa cũng nghĩ đi thi tú tài trúng cử nhân, cũng không muốn làm quan, chỉ là muốn miễn thuế cùng với gặp quan không cần quỳ, nghĩ tự làm núi dựa cho bản thân, nhưng tú tài cũng đâu dễ trúng như vậy, hắn lại không có cái đầu thích hợp khoa cử như của Quý Thanh, chỉ có thể từ từ sẽ đến. Nói không chừng qua vài năm lại thi đỗ, đến lúc đó tài sản cũng nhiều lên, có công danh cũng có thể bảo hộ bản thân cùng người nhà.
Đừng nhìn Quý Hòa thích tìm dựa núi, nhưng vẫn biết đạo lý dựa dẫm bản thân mới là nhất.
Quý Thanh lại duỗi tay gõ đầu Quý Hòa, nói: “Không cần khó xử bản thân, không thi đỗ cũng không sao, có anh đây, về sau anh mà thi đỗ, ruộng nhà em cứ đặt dưới danh nghĩa của anh, một phần địa tô cũng không bắt em phải trả. Em chỉ cần làm phú ông là được. Nhưng đến lúc đó em phải phần rượu nho tốt nhất để lại cho anh.”
“Đó là tự nhiên” Quý Hòa cười nói, thấy Quý Thanh nhìn những giấy bút mực kia, nghiêm túc mà nói: “Anh Thanh, vừa rồi em ta cùng ngươi nói ngươi nói việc hôn nhân của anh không phải nói đùa đâu, việc này anh phải thận trọng.”
Quý Hòa không phải ngăn cản Quý Thanh định thân hoặc thành thân, mà hắn nghe nói được một chuyện, chính là thiên kim nhà Huyện thái gia coi trọng Quý Thanh, vợ chồng hai người Huyện thái gia còn chưa vui lòng. Bởi vì Quý Thanh mặc dù có tài, nhưng còn chưa đỗ tú tài, mà dù có là tú tài thì gia thế cũng kém, một nông hộ, lấy con gái bọn họ không xứng đôi. Chính là Quý Hòa nghe nói Huyện lệnh rất yêu thương cô con gái kia, ai biết có thể bị thuyết phục đồng ý hay không? Quý Hòa còn nghe nói tính tình vị tiểu thư kia cũng không ra sao, Quý Hòa lại không muốn anh họ mình vì con gái Huyện lệnh mà lấy về một cô gái không xứng đôi.
Quý Thanh thấy Quý Hòa lại một lần nữa nhắc tới chuyện này, nghĩ Quý Hòa không phải một người không biết đúng mực, nhất định là có dụng ý, liền hỏi hắn.
Quý Hòa thấy Quý Thanh còn chưa biết gì, xem ra là tiểu thư kai tự mình đơn phương, hắn không thể để cho Quý Thanh không biết tình hình, đến lúc đó ngay cả chuẩn bị cũng không có. Cho nên hắn liền nói lại với Quý Thanh. Tục ngữ nói cưới vợ phải cưới vợ hiền, người ta đánh giá vị tiểu thư này thật sự không tốt, không đẹp đôi.
Quý Thanh nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra, chính là lúc tới nhà ân sư vô ý gặp phải, sao lại ra cơ sự này cơ chứ? Anh lắc lắc đầu, cũng không nghĩ ngợi thêm, đến lúc đó tự nhiên anh sẽ có biện pháp đẩy chuyện này đi.
Quý Hòa thấy Quý Thanh cảm kích, cũng không bởi vì có một nữ nhi nhà Huyện lệnh vừa ý mình mà rung động, xem như yên tâm.
Rời khỏi nhà bác cả, Quý Hòa trở về nhà, thấy Trương Tiểu Dư đang ngồi trên kháng nằm trên bàn viết chữ, khuôn mặt trắng nõn dính ít mực, hắn đi qua lau giùm, sau đó ngồi bên cạnh nhìn cậu viết chữ.
Trương Tiểu Dư hiện tại viết chữ cũng ra hình ra dạng lắm, sau khi viết xong liền để qua một bên, nói với Quý Hòa: “Thế nào? Mua được chưa?”
Quý Hòa lắc đầu, nói: “Bị Giang Khang đoạt rồi.”
“Bị Giang Khang đoạt rồi?” Trương Tiểu Dư nhướng mày, an ủi: “Không sao, chúng ta chọn chỗ khác, cũng đâu phải hỉ có một chỗ.”
Quý Hòa cười nói: “Đương nhiên không chỉ có một chỗ, anh đã biết phải chọn chỗ nào rồi. Lúc này anh sẽ khiến cho Giang Khang phải hối hận vì đã đoạt đồ trong tay anh Em đoán xem em sẽ mở quán ở chỗ nào? Đoán đúng anh sẽ nấu canh cá cho em ăn.”
Trương Tiểu Dư nhoẻn miệng cười nói: “Em không đoán đúng thì anh cũng sẽ nấu cho em ăn. Nhưng em nghĩ em sẽ đoán ra, với cái tính của anh thì hẳn sẽ chạy tới đối diện đoạt mối làm ăn nhà người ta. Đúng hay không?”
“Đúng rồi, thật sự là phu lang tốt của anh, hiểu anh rõ quá ” Quý Hòa sán qua hôn lên mặt Trương Tiểu Dư một cái, sau đó lại hôn lên miệng cậu, nhẹ nhàng liếm mút, cảm thấy ngọt ngào cực kỳ, so với uống linh tuyền còn khiến hắn cảm thấy thoải mái lại mê người hơn.
Trương Tiểu Dư ôm lấy bả vai Quý Hòa, nhịn không được làm sâu sắc nụ hôn, mãi cho đến khi không thở nổi, mới thở hồng hộc mà tựa vào vai Quý Hòa.
Hai người thuận thế nằm lên đệm giường trên kháng, ôm nhau cùng ngọt ngào.
Con Tôm dùng đầu đẩy cửa, chân trước khoát lên bậc kháng, sủa 1 tiếng, hai mắt thật to nhìn bọn họ, nghiêng đầu, bộ dáng này không thể nói rõ là thông minh hay khờ dại.
Quý Hòa thật muốn đưa chân đá nó, thật biết phá hỏng không khí, miệng nói: “Tôm, đi ra ngoài chơi Mày xem mày không ngoan bằng con Cua, Cua nó có vào đâu.”
Đang nói, chỉ thấy con cua chậm rì rì mà thò đầu vào, sủa hai tiếng, giống đang nói: gọi tui phải không? Tui nè.
Trương Tiểu Dư nhịn không được ha ha cười rộ lên, chôn đầu trong ngực Quý Hòa.
Quý Hòa thở dài, nghĩ hai con chó ngốc này, rõ ràng đã cho chúng nó uống linh tuyền rồi, bình thường thực thông minh, sao cứ cái thời khắc quấy rầy phu phu bọn họ ngọt ngào lại ngốc manh như vậy? Thật sự chỉ muốn đuổi bọn nó ra, Quý Hòa bắt đầu suy xét quyết định ném hai đứa này cho Điền Tiến Đa.
Quý Hòa nếu đã có ý định sẽ tiến hành ngay, hắn tìm trưởng quầy Bạch nói lại quyết định của mình.
Tròng mắt chưởng quầy Bạch sắp trừng rớt, nghĩa Quý Hòa này có ý tưởng cũng thật lớn mật, nhưng kinh ngạc xong lại cảm thấy khả thi, Mính Hương lâu kia kỳ thật cũng cách quán rượu Bốn Mùa cũng không xa lắm, hiện tại Quý Hòa định chọn chỗ còn gần hơn mà thôi. Ông ta biết quán rượu Bốn Mùa có chỗ dựa, nhưng Quý Hòa cũng có núi dựa, nếu Quý Hòa đã có can đảm làm như vậy, vậy ông còn sợ cái gì?
Quý Hòa định ở đoạn phố giữa quán rượu Bốn Mùa và Mính hương Lâu mở quán, đến lúc đó đều đoạt mối làm ăn của hai nhà này. Chỗ mở quán vừa dễ tìm lại cũng khó tìm, dễ tìm là vì ở đoạn phố này vẫn có vài cửa hàng mặt tiền, khó tìm là không phải ai cũng nguyện ý nhường lại, cũng không phải cửa hàng mặt tiền nào cũng hợp mở quán.
Trải qua một phen quan sát hỏi ý, Quý Hòa nhìn trúng hai chỗ, hắn giơ một ngón tay với chưởng quầy Bạch, chưởng quầy Bạch tròng mắt lại, chỉ thiếu rớt, ông ta nghĩ đầu óc Quý Hòa này cấu tạo ra sao vậy, sao lại có thể nghĩa ra những ý tưởng như vậy, nhưng nó cũng rất tuyệt
Quý Hòa nhìn trúng hai chỗ một cái nhìn xéo sang quán rượu Bốn Mùa, một cái nhìn xéo sang Mính hương lâu, hai quán tựa lưng, chỉ cần đả thông thì thành một quán. Tuyệt nhất là hai nhà này cũng không lớn, chỉ cần ra giá cao, chủ nhân hai nhà này đều muốn bán lại đi nơi khác mua cửa hàng, mua bán này không thiệt.
Quý Hòa cảm thấy vận mình quá tốt, hai nhà này đều muốn bán, nếu không hắn còn phải hỏi thăm thêm nơi khác, xem ra lần này trời cao cũng đứng về phía hắn.
Lần này Quý Hòa rất nhanh chóng mua lại nhà, cầm khước ước mua bán nhà mới trong tay, ngồi xe ngựa về nhà, muốn báo tin vui cho Trương Tiểu Dư.