Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 90: Trung thu




Miêu: beta-ed

Quý Tú Nhi gả đi ra sao, Quý Hòa chẳng thèm để ý, hắn đang bề bộn lo cho cuộc sống của mình.

Trong khoảng thời gian này, Quý Hòa nhờ người không ngừng đi khắp nơi tìm cây nho lâu nắm, đừng nói là cây nho lâu năm, ngay cả cây nho chưa đầy tuổi hắn cũng bảo người mua về, hắn nghĩ chờ về sau rượu nho bán khắp nơi, sẽ càng cần nhiều nho, tới lúc đó cây non cũng đã đến độ kết quả, vừa kịp lúc, có thể tiết kiệm thời gian nhân lực cùng phí tổn đi chỗ khác mua nho.

Nhìn từng phiến nho xanh ngắt, Quý Hòa như thấy bạc bay đầy trời.

Nho không đáng tiền, đáng tiền chính là rượu nho, Quý Hòa không thể chờ được bắt đầu muốn ủ rượu, nhưng công tác chuẩn bị cũng không ít, thí dụ như làm rượu nho cần đường, lại cần vò rượu, lại còn cả hầm cất vò rượu. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Chuyện hầm rượu Quý Hòa vẽ sơ đồ, sau đó giao cho cha con Điền gia, mà chuyện vò rượu thì Quý Hòa tìm bác cả nhà mình, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, loại chuyện tốt kiếm tiền này đương nhiên Quý Hòa không muốn tặng cho người khác.

Quý Đại Phát vừa nghe Quý Hòa muốn mở một lò nung gốm, muốn cho ông làm chủ quản, lập tức đáp ứng. Ông cũng biết Quý Hòa về sau ủ rượu nho thì sẽ cần rất nhiều vò bình, đây chính là chuyện lớn, nếu Quý Hòa giao cho ông làm, nhất định ông phải làm cho tốt.

“Cháu yên tâm, việc này bác nhất định sẽ lo liệu ổn thỏa. Sư phụ thì bác sẽ đi tìm, còn trợ thủ thì cứ tìm mấy người trong thôn hả?”

Quý Đại Phát hỏi, bởi vì trước đó vận chuyển trồng nho đã tìm người trong thôn, sau lại cũng thuê người trong thôn đi tìm nho, tìm được liền tính cây trả tiền, ngay cả thu gặt lúa mạch trong Thủy trang cũng đều là tìm người trong thôn, trả tiền công. Cho nên hiện tại chuyện này Quý Đại Phát nghĩ có phải cũng tìm người trong thôn luôn hay không. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa cười nói: “Tìm người trong thôn đi, tìm người nào bác cứ xem rồi quyết.”

Quý Đại Phát gật đầu, trong đầu nhanh chóng nghĩ ra không ít người, tất cả đều là người có khả năng lại thành thật.

Giao việc này cho Quý Đại Phát xong, Quý Hòa lại đi lo liệu chuyện đường trắng, hắn muốn một lượng lớn đường trắng, không biết làm ăn được không nhưng mà hiện tại nhất thời khó mà mua được nhiều đường trắng như vậy.

Chờ lo xong việc này, lễ Trung thu đã tới, Quý Hòa nghĩ đây chính là trung thu đầu tiên mình trải qua từ khi đến thế giới này, khôngcòn cô đơn lẻ bóng, có người trong tim, còn có cả người thân bạn tốt, nhất định phải náo nhiệt một chút, cho nên chuẩn bị không ít đồ, còn lên núi đặt bẫy, bắt được không ít thú hoang.

Quý Hòa thưởng cho cả nhà Trương Sơn vải dệt còn có tiền thưởng, nói: “Mấy ngày nay mọi người đã vất vả, mong rằng về sau mọi người không ngừng cố gắng, không cần làm chuyện gì khiến ta phải thất vọng, chỉ cần các người chăm chỉ làm lụng, khẳng định cuộc sống sẽ ngày càng tốt.”

Trương Sơn còn có cả nhà cùng dập đầu với Quý Hòa Trương Tiểu Dư, nói nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ, đối với hai vị chủ nhân này người nhà họ đều rất thích, nhưng không dám quá làm càn, tuy rằng biết rõ hai người này đều lớn lên là nông dân, chỉ là đột nhiên giàu lên, nhưng trong ôn hòa lại không mất uy nghiêm, đừng nói Quý Hòa có đôi khi chỉ bằng một ánh mắt đảo qua đã khiến người ta lạnh lòng, mà ngay cả song nhi ôn nhuận kia thì lúc cần ra mặt thì sẽ ra mặt, tuyệt không khiến người ta cảm thấy dễ bắt nạt.

Phân phát quà cho hạ nhân xong, lại tặng quà cho cả nhà Điền Đại Cường, là vải dệt tốt nhất cùng bánh trung thu, Trương Tiểu Dư còn mua tặng thím Điền một đôi vòng tay bạc.

Thím Điền không cần, nói: “Cha mẹ ở nơi này đã ăn ngon mặc đẹp rồi, sao có thể nhận thêm mấy thứ quý giá này nữa? Con giữ lại cho mình đeo đi”

Trương Tiểu Dư nói: “Mẹ nuôi, mẹ đừng khách khí, bác gái con cũng có mà. nếu mẹ không nhận thì tức là không coi con là song nhi trong nhà, về sau con sẽ không gọi mẹ là mẹ nuôi nữa đâu.”

Quý Hòa cười nói: “Mẹ nuôi, mẹ nhận lấy đi, mẹ không đeo thì về sau tặng cho vợ Tiến Đa.”

Điền Tiến Đa sờ mũi, trừng Quý Hòa một cái, nói: “Mẹ, nhận lấy đi, ai bảo nó cứ cười con, bắt nó phải nhỏ máu một hồi”

“Đứa nhỏ này” Thím Điền trừng Điền Tiến Đa, lấy ra hai đôi giày vải cho Quý Hòa Trương Tiểu Dư, “Mẹ không cho gì tốt cho hau đứa, thôi lấy đi tạm, chờ mẹ làm thêm cho”

Hai người Quý Hòa cảm ơn, vô cùng vui sướng nhận lấy, sau đó liền cùng Trương Tiểu Dư mang theo quà tặng vội vàng lên xe qua cầu đi vào trong thôn.

Hai người mang không ít quà, vì đi lâu nên chỉ có thể đánh xe.

Tự nhiên đi tới nhà Quý Đại Phát trước tiên, quà tặng cũng giống Điền gia, vải dệt bánh trung thu, còn đưa thêm một con thỏ một con cá. Mời bọn họ giữa trưa sang ăn cơm, buổi tối cùng lên trấn trên ăn cơm xem đèn ***g.

Sau đó lại tới nhà cụ Điền cùng ông hai Quý mấy vị già cả có danh vọng trong thôn, cuối cùng là nhà Trưởng thôn.

Trương Ngọc Nga cười nhận quà, nhìn Trương Tiểu Dư nói: “Tiểu Dư hiện tại thật sự là càng ngày càng ra dáng Nhìn làn da như nhéo ra nước đây này, về sau có rảnh thì cứ qua chơi nha, tuy rằng cách con sông nhưng qua lại cũng tiện.”

Trương Tiểu Dư cười nói nhất định, bản thân cậu cũng không phải người nhát gan, cũng không phải không biết ăn nói, chỉ là vốn không thích nói, hiện tại sống tốt với Quý Hòa, tươi cười so với ngày trước còn khiến người ta yêu thích hơn, nói chuyện cũng hào phóng rõ ràng, ai cũng thích, đứng cùng Quý Hòa cao lớn đẹp trai khiến người ta thấy đẹp mắt biết bao.

“Quý Hòa à, tôi nghe bác cả cậu nói là cậu định mở lò gốm hả? Người làm cũng tìm trong thôn hả? Thế có thể tìm người nhà Lưu Vượng hay không? Aiz, bọn họ sống thảm quá, không ruộng không đất, chỉ trông vào làm công kiếm chút tiền, sắp hết cái ăn đến nơi rồi.”

Lâm Vĩnh Tân nói với Quý Hòa.

Quý Hòa đối với cả nhà Lưu Vượng có ấn tượng, cả nhà này bởi vì Giang Bình bị trâu đâm bị thương mà bị Giang địa chủ giận lây thu hồi đất, con trai nhà này còn định hại hắn cơ mà, bị Lưu Vượng từ chối. Lại nói, Lưu Vượng là một người thành thật, hai người con trai tuy rằng không thực thà bằng nhưng phản ứng lúc đó cũng là bình thường, Lưu Vượng cự tuyệt rồi thì bọn họ cũng không hề tới quấy rầy Quý Hòa, xem như cũng tốt.

Quý Hòa nói: “Việc này cháu sẽ nói lại với bác cả, được hay không thì do bác cháu quyết, cháu giao việc này cho bác ấy hết rồi.”

Lâm Vĩnh Tân gật đầu cười nói: “Được, chỉ cần có thể giúp cho bọn họ qua được mùa đông này, thì cậu đã làm được một chuyện tốt rồi đó”

“Quý Hòa hiện tại thật có tiền đồ, nhưng không biết nó mở lò gốm làm ra có ai mua không?” Trương Ngọc Nga nói, nghĩ Quý Hòa thu nhiều nho như vậy, nghi hoặc không biết rốt cuộc hắn định làm trò gì.

Lâm Vĩnh Tân nói: “Quý Hòa có tiền cũng không định hoang phí, đứa nhỏ này chịu khổ từ bé, khẳng định sẽ càng nghĩ suy thận trọng. Bà bảo Quý Tuấn đừng làm cao, Quý Hòa không phải người lòng dạ sắt đá. Cứ cho là không hạ được mặt đi lại với Quý Hòa thì đi tìm Quý Thanh cũng được, hai người đều là người đọc sách, còn có thể cùng nhau ôn tập. Bà không thấy là ngay cả Giang thiếu gia cũng cùng tới đọc sách với Quý Thanh đấy sao? Đầu óc của nó vốn đã thông minh, sao giờ lại bị cái tính kiêu ngạo kiềm chế? Cứ như thế thì cũng mất hết cả tiền đồ”

Trương Ngọc Nga nghĩ thấy cũng có lí, nói với Lâm Vĩnh Tân: “Được, tôi biết, ông bớt nói nhiều đi.”

Lâm Vĩnh Tân lắc lắc đầu, đi ra cửa, ông muốn đi tìm Quý Đại Phát.

Quý Đại Phát nghe xong đề nghị của Lâm Vĩnh Tân, nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý.

Lâm Vĩnh Tân lại đi nói cho người một nhà Lưu Vượng, cả nhà này sướng tới phát điên, sôi nổi nói Quý Hòa là người tốt, hai anh em Lưu Đại Hàm Lưu Nhị Hàm đều thấy đỏ mặt, nghĩ lúc trước còn định hại Quý Hòa, may mà bị cha ngăn cản, quả nhiên làm người không thể có ý xấu, hai người nghĩ về sau còn phải học tập nhiều từ cha.