Miêu: beta-ed
Quý Hòa hừ một tiếng chậm rãi mở to mắt, nhìn Quý Đại Tài vẻ mặt áy náy mà nói: “Cha, con thật vô dụng, lại bị bệnh, có phải lại phải tiêu tiền nữa không?”
Phùng thị chen vào nói nói: “Mày còn biết mày vô dụng à Mày nói xem, cho mày ăn không ít uống không thiếu, thuốc cũng nhiều như vậy, ngay cả việc nặng cũng không cho mày làm, nói mình khoẻ rồi, kêu đi đốn củi thì lăn quay ra ngất, mày nói xem có phải mày giả vờ hay không Nếu không thì đang khoẻ sao tự dưng lại hôn mê?”
Quý Đại Tài kéo mụ lại trách cứ: “Bà nói bậy bạ gì đó? Thằng ba nào dám giả bộ bất tỉnh, nó không phải đứa như vậy.”
Phùng thị gạt tay lão, trừng Quý Hòa nói: “Ai mà biết được, nó cũng chả thành thật gì cho cam, người trong thôn ai chả biết nó lớn lên âm trầm đầy bụng ý xấu, chỉ biết chây lười Nói không chừng là mấy ngày nằm trên giường sướng nó quen, muốn tiếp tục nhàn hạ mới lại giả bộ bất tỉnh Chú Hoa chú nói có phải không? Nếu không làm sao mà chú chữa mãi không khỏi?” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Cái này…” thầy thuốc Hoa thấy Phùng thị nhìn mình, trong lòng đột nhiên hiểu ra, Phùng thị này có phải không muốn tốn tiền cho Quý Hòa nữa hay không đây, nhưng lại sợ người khác nói mụ độc ác, mới nói là Quý Hòa giả bệnh, mà mình nếu không làm theo lời mụ nói, nói không chừng mụ già này sẽ đổ trách nhiệm lên đầu kình, nói mình y thuật không ***.
Thầy thuốc Hoa phân vân giữa giữ lại thanh danh y thuật cùng ham muốn tiếp tục đào bạc để Quý Đại Tài chữa bệnh cho Quý Hòa.
Quý Hòa vừa thấy này tình huống lập tức nói: “Mẹ ơi, con không có giả bộ bất tỉnh, con đau đầu thật đó, đau muốn chết luôn. Chú Hoa, đầu cháu sưng một cục, là ngày đó rơi vào trong sông, chắc là đập vào đá, chú nói có phải cháu bị đập hỏng đầu rồi hay không?”
Thầy thuốc Hoa vừa nghe lập tức đi qua coi đầu Quý Hòa, quả nhiên thấy một cục u sắp lặn mất, hắn vừa chạm vào Quý Hòa liền hô đau. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Đại Tài vội vàng hỏi: “Chú Hoa, sao rồi? Thằng ba cứ hay choáng váng có liên quan gì tới cục u này hay không? Người bị đụng vào đầu dễ chết lắm.”
Thầy thuốc Hoa nói: “Xem ra Quý Hòa là bị đụng vào đầu, trong não có cục máu tụ nên mới hễ mệt liền té xỉu, là động vào cục máu đông nên mới có thể đau đầu, sau đó té xỉu.”
Quý Hòa ra vẻ sợ hãi, trong lòng lại cười không ngừng, nghĩ cũng may đó là một thầy thuốc gà mờ, nếu là một thầy thốc giỏi bắt mạch một cái là biết ngay trong đầu mình có máu tụ hay không, mình muốn giả cũng không giả được. Hiện tại mục đích của mình đã thuận lợi tiến hành được một nửa, một nửa sau liền nhìn Quý gia, xem bọn họ có thể nhẫn nại việc mình con ma ốm không thể làm việc nặng tuỳ thời sẽ ngất xỉu được nữa hay không.
Quý Thuận hỏi: “Chú Hoa, chú nói thằng ba trong đầu có máu đông, về sau không thể làm việc nặng? Về sau nó liền giống như ông lớn ăn không ngồi rồi mới có thể giữ mạng?”
Thầy thuốc Hoa gật gật đầu nói: “Cho dù như vậy cũng tùy thời có nguy hiểm đến tính mạng, tốt nhất là uống thuốc thường xuyên, có lẽ một ngày kia máu tụ sẽ tan. Đương nhiên, nếu các người lo lắng, có thể dẫn nó lên trấn trên xem sao, nhưng chỉ sợ đến lúc đó càng tiêu nhiều tiền hơn, thuốc cũng đắt hơn tôi bốc nhiều.”
Thầy thuốc Hoa tin tưởng người Quý gia sẽ không mang theo Quý Hòa đi trấn trên, ngay cả chỗ mình còn không muốn tiêu tiền nữa là lên trấn trên? Gã căn bản không lo mình chẩn không đúng, hơn nữa gã cảm thấy bệnh của Quý Hòa chính là do trong đầu có máu tụ, nếu không phải, đến lúc đó chính mình tự nhiên còn có lời khác.
Người Quý gia vừa nghe lời này trong lòng mây đen dày đặc, có nghĩa là về sau phải tiêu tiền không ngừng cho Quý Hòa sao? Không thể làm việc nặng. Như vậy sao được
“Cha, mẹ, con không muốn chết, hai người nhất định phải cho chữa cho con Về sau con nhất định sẽ báo đáp cha mẹ Tiền trị bệnh coi như cho con mượn, cha mẹ chữa cho con đi, con không muốn chết” Quý Hòa bắt đầu cúi đầu giả khóc, cố gắng làm cho mình chảy nước mắt, nam tử hán đại trượng phu thật không dễ dàng khóc lóc, hắn rơi vào đường cùng chỉ có thể xoa mắt hồng hồng, rốt cuộc cũng không nỡ thả linh tuyền ra giả làm nước mắt.
Phùng thị oán hận mà nói: “Trả? Mày lấy gì mà trả? Sau này mày là ông lớn rồi Ngay cả việc nặng cũng không làm được, mày kiếm được tiền cái rắm à Thằng quỷ đòi nợ Muốn chữa bệnh, nằm mơ đi con Mày có chết tao cũng không ném tiền vào cái động không đáy là mày”
“Bà câm miệng” Quý Đại Tài khiển trách Phùng thị.
“Tôi không câm đấy Tôi nói cho ông biết, ông đừng hòng nghĩ chữa bệnh nữa cho nó nữa, bệnh này của nó trị thế nào được Đây là ông trời muốn gọi nó về rồi. Ông mà dám chữa cho nó, tôi không để yên cho ông đâu” Phùng thị kiên định mà nhìn Quý Đại Tài.
Kim Thúy Nương lôi kéo Chu Quế Hoa sang một bên nhỏ giọng nói mấy câu, sau đó ôn tồn kêu thầy thuốc Hoa theo Chu Quế Hoa đi uống nước, lại khuyên nhủ bố mẹ chồng sang phòng khác nói chuyện.
Phùng thị kiên trì không bỏ tiền, Quý Đại Tài trong lòng cũng tiếc bỏ tiền, nhưng Quý Hòa vẫn là con lão, lão mà không chữa người trong thôn sẽ nói xấu lão, cho nên còn đang do dự. Ánh mắt liền nhìn về phía hai đứa con trai, xem ý tứ bọn nó, kỳ thật lão sao lại không biết bọn nó định làm thế nào?
Quý Hiếu nói: “Cha, thằng ba là con trai cha, con với thằng hai cũng là con cha, nó chỉ có một người, bọn con lại có vợ con, cha không thể chỉ vì mình nó mà liên luỵ đến cả nhà được. Con không muốn bỏ tiền chữa bệnh cho nó đâu. Cái đồ sao chổi gây hại trong nhà đủ thảm rồi, giờ còn muốn tiêu hết của nả trong nhà, con không đồng ý”
Quý Thuận nói: “Muốn con nói thì chắc là ông trời thương nhà mình, định mang thằng sao chổi này đi, nhà mình liền bình an. Đây là chuyện tốt.”
“Thằng Thuận nói đúng Đây là ông trời muốn thu nó” Phùng thị hát đệm, hừ lạnh nói: “Nó làm ra chuyện không vẻ vang như vậy, bị đụng đầu là xứng, đây là ông trời muốn thu nó Chúng ta nếu xen vào, ông trời lại không vui, có cái đồ sao chổi này bại gia nghiệp nhà mình, ông trời liền giáng tai hoạ xuống đầu. Cứ để nó đi thôi”
Quý Đại Tài vốn thiên về phía vợ con, nghe thế liền nghiêng hẳn, nhưng lão vẫn không nói gì.
Kim Thúy Nương đứng một bên thêm quyết tâm cho lão, nhẹ giọng nói: “Cha, nhà mình không thể để chú ba liên luỵ được. Tú Nhi còn chưa có lập gia đình, Đại Sơn còn phải đọc sách, đây đều là chuyện phải tiêu tiền hết.”
“Đúng vậy, Tú Nhi cần phải gả cho người tốt chứ, Đại Sơn đọc sách mà giỏi, tương lai còn phải thi đậu tú tài đậu cử nhân, đều cần tiền Ông già, ông cũng không thể vì cái thằng sao chổi kia mà phá hỏng chuyện lớn nhà ta.” Phùng thị ở bên cạnh đốt thêm lửa, cháu gái cháu trai, đều là tim gan của mụ.
Quý Đại Tài thở dài, nói: “Không chữa bệnh cho nó, nhà mình thể nào cũng bị người chỉ trỏ, không tốt cho thanh danh nhà mình, cưới gả cũng trở ngại, tiền đồ học hành của Đại Sơn cũng bị ảnh hưởng.”
Kim Thúy Nương nói: “Cha, mẹ, con ngược lại có một ý này, không biết được không.”
Phùng thị lập tức nói: “Có ý gì thì nói mau, chỉ cần không để cho thằng quỷ đòi nợ kia liên luỵ đến nhà mình là được, không làm được mẹ cũng nghĩ biện pháp.”
Quý Đại Tài nhìn Phùng thị một cái, trong lòng thở dài, nghĩ bà già này thật sự ghét cay ghét đắng thằng ba, nhưng cũng chẳng thể trách mụ, thằng Ba này từ sau lúc nó chào đời, trong nhà liền nhiều tai nạn, tận đến khi con gái út sinh ra mới bớt đi, mà ngay cả lão trọng nam cũng không có biện pháp thích thằng ba, huống chi là Phùng thị vì sinh thằng ba mà thiếu chút nữa toi mạng. Không thể trách mụ, muốn trách chỉ có thể trách thằng ba mệnh không tốt.
Kim Thúy Nương nói: “Chúng ta ở riêng.”
“Gì?” Phùng thị vừa nghe tức giận, chỉ vào mũi Kim Thúy Nương muốn chửi ầm lên, nghĩ rằng Kim thị thật là lớn gan, bà già này còn chưa chết đã dám khuyến khích ở riêng, thật sự là ngày lành sống sướng quá mà.
Kim Thúy Nương vội vàng nói: “Mẹ Mẹ đừng hiểu lầm, con nói ở riêng không phải bọn con ở riêng mà là cho em Ba ở riêng”
Phùng thị vừa nghe mới nguôi giận, cau mày nói: “Cho nó ra thì được, nhưng nó còn đang bệnh, chúng ta cho nó ra ở riêng còn không phải cho người ta nói mình cho nó đi chết? Lại nói ở riêng khẳng định phải chia một phần sản nghiệp cho nó, dựa vào cái gì mà phải cho cái thằng phá của này”
Quý Thuận hỏi Kim Thúy Nương: “Em đã nghĩ cả rồi phải không? Nói mau đi.”
Cả nhà đều nhìn Kim Thúy Nương, Kim Thúy Nương trong lòng mỉm cười, trên mặt lại mang theo một chút áy náy, nói: “Con là nghĩ thế, chỉ thấy có lỗi với chú ba, chú ấy cũng là con trai của cha mẹ, là em trai của chồng con, nhưng cũng là vì cha mẹ, vì cả nhà mình, đành có lỗi với chú ấy…”
Phùng thị ngắt lời cô nói: “Sao cô lắm lời vô nghĩa thế hả, nói mau, chỉ cần có thể đuổi được thằng bại gia kia đi thì cô có công lớn.”
Kim Thúy Nương lúc này mới nói: “Chú hai Hoa người này tham tài, nếu chú ta không kiếm được tiền xem bệnh của chú ba, đến lúc đó nói không chừng lại nói quá bệnh của chú ba thành nghiêm trọng đáng thương với người trong thôn, nói nhà mình máu lạnh, mình có nói chú ba giả bệnh cũng không được. Cho nên chỉ có thể muc chuộc chú Hoa, chúng ta cho chú ta một ít tiền, kêu chú ta nói bệnh của chú ba chỉ cần chậm rãi điều dưỡng là sẽ khỏi, nhưng chú ba lại làm mẹ tức đến ngất xỉu, lúc này mới cho chú ba ra ở riêng. Cứ như vậy, thanh danh mình sẽ không bị ảnh hưởng. Cho dù chú ba mệnh không tốt, thật sự bị ông trời gọi đi, cũng không trách chúng ta được, chỉ có thể nói là chú ba không biết tự chăm sóc bản thân, mà chú Hoa thì vì thanh danh, cũng sẽ nói bệnh của chú ba là bệnh vặt, là chú ba tự mình tìm đường chết.”
Phùng thị vỗ tay nói: “Chủ ý này không tồi, lão già, lần này lão cũng phải diễn trò với tôi nghe chưa”
Quý Đại Tài chần chờ một khắc, cuối cùng gật đầu.
Quý Hiếu hỏi: “Thế chia cho nó những gì đây? Nhà mình có vài mẫu đất, còn có căn nhà này, cũng không thể để nó ở lại đây được.”
Quý Thuận chậm rì rì nói: “Bên cạnh ruộng cát nhà mình không phải có một gian nhà cỏ sao? Gian nhà kia là năm ngoái mới dựng, chia cho nó cũng coi như có lời. Về phần ruộng, mẫu đất cát kia cách đấy rất gần, cho nó đi, lại cho thêm một mẫu ruộng cạn. Cũng được rồi. Nhà mình không lắm tiền, chữa bệnh cho nó đã tiêu hơn nửa, cũng không thể cho nó đồ cưới của em gái được, mẹ xem thế được chưa.”
Quý Hiếu nghe xong gật đầu, thằng hai nghĩ không khác mình mấy, nếu không phải vì mặt mũi, ngay cả một mẫu ruộng cạn kia gã cũng không muốn cho đâu, mẫu ruộng cạn kia sản lượng có tồi mấy cũng đáng mấy lượng bạc.
Quý Đại Tài nhìn vợ con trai con dâu nói mấy câu liền thương lượng xong chuyện cho thằng Ba ra ở riêng, đầu óc cũng dần kiên định.