Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 57: Cú đẩy của Tiểu Thúy




Miêu: beta-ed

“Ê Tên thôn phu nhà quê kia, đồ nông dân quèn Dám chê cười ta” Vương nhị tiểu thư chỉ vào Quý Hòa mắng, lại nói với Trịnh Nguyên: “Anh nói đi, có phải anh bị tên chân đất này lừa gạt hay không? Vừa nhìn cái mặt đã biết xấu xa, về sau ít lui tới với hắn, nếu không cho dù nhà anh có bao nhiêu tiền cũng bị hắn lừa hết đi thôi”

Vương nhị tiểu thư nghĩ Trịnh Nguyên ăn mặc không tồi, thoạt nhìn trong nhà không thiếu tiền, ít nhất cũng là con trai chủ đất hoặc là nhà buôn, nhìn tính tình cũng không khiêm tốn, nhất định là bị trong nhà làm hư, cũng không có kiến thức gì, thế nên mới bị một thằng nông dân lừa cùng đi ăn cơm, lại nghe thằng kia nói bậy về mình nên mới trừng mắt với mình, nhất định là như vậy

Vương nhị tiểu thư tự tưởng tượng thật đẹp, cảm thấy mình nói không chừng có thể giúp vị công tử tuấn tú này một phen, y phải cảm kích mình ấy chứ Nghĩ lại nụ cười biếng nhác lại tao nhã của Trịnh Nguyên vừa thấy dưới đường, trong lòng lại thấy ngứa ngáy.

Chưởng quầy Bạch đứng một bên nghe mà cảm thấy Vương nhị tiểu thư này đã ngu đến hết thuốc chữa, ông mới chỉ biết cô ta điêu ngoa, lại không nghĩ rằng có thể ngu đến nước này, trong lòng thực sự có chút sốt ruột thay Vương chủ bạc, sinh ra được một đứa con gái như vậy, thật là nhà cửa vô phước mà <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa cùng Trịnh Nguyên còn chưa kịp nói, Trương Tiểu Dư nhíu mày nói chuyện, Quý Hòa bị một cô gái như vậy mắng, trong lòng cậu vô cùng không thoải mái, càng cảm thấy để phu quân mình khắc khẩu với một cô gái thì không dễ nhìn, loại chuyện này cậu làm phu lang không đứng ra thì lúc nào mới đứng ra? Cho nên cậu đứng ra bênh vực cho Quý Hòa.

“Tướng công của tôi lớn lên rất đẹp trai, ngũ quan đoan chính, con mắt nào của cô nhìn thấy mặt anh ấy xấu xa? Anh ấy cũng là không lừa đảo, cho dù là kẻ lừa đảo thì mắc mớ gì tới cô? Cô là quan sai sao, hay là gì của y?” Trương Tiểu Dư chỉ Trịnh Nguyên, hỏi Trịnh Nguyên: “Anh quen cô Vương tiểu thư này hả? Còn có, anh cảm thấy anh ngốc đến độ bị chúng tôi lừa sao?”

Trịnh Nguyên bị Trương Tiểu Dư nhìn chằm chằm, lập tức nói: “Sao ta lại quen con người ngu ngốc như vậy chứ? Cũng chỉ có người ngu ngốc như vậy mới coi bản công tử thông tuệ nhường này trở thành một kẻ ngu dốt. Đừng nói tiểu gia sẽ không bị người ta lừa, cho dù bị các người lừa, tiểu gia cũng vui vẻ nguyện ý. Cái người đầu óc có bệnh bớt lo chuyện người khác đi Tưởng mình là quan sai đấy phỏng”

Vương nhị tiểu thư càng giận, nghĩ người này thật sự là không biết hối cải, mình cũng đã cho y bậc thang đi xuống rồi mà còn dám thông đồng với tên nhà quê này chê cười mình. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Tiểu thư, cô đừng nóng giận, chúng ta không đáng vì người như thế mà giận dữ đâu.” Tiểu Thúy đỡ tiểu thư nhà mình khuyên nhủ, lại nói với Trịnh Nguyên: “Vị công tử này, nhìn cách nói năng ăn diện của ngài trong nhà hẳn cũng có tiền, sao lại ngồi cùng bàn với hai người kia, còn bênh vực cho bọn họ? Có phải bọn họ đã nói gì với ngài, ngài bị bọn họ lừa rồi hay không? Tiểu thư của chúng tôi đã gặp qua bọn họ một lần, bị bọn họ thô lỗ vô lễ mà phát giận, thật sự không tin công tử lại là bạn của bọn họ cho nên mới đi lên nhắc nhở một phen, cô ấy cũng là có ý tốt, còn xin công tử không cần làm tiểu thư nhà tôi thương tâm.”

Trịnh Nguyên nghĩ thầm rằng nha hoàn này ngược lại biết ăn nói hơn cô chủ, nhưng cũng không phải thứ tốt gì, y cũng lười nói chuyện với đôi chủ tớ này, chỉ nói với tiểu nhị bên người chưởng quầy Bạch: “Ngươi đi xuống lầu gọi gã sai vặt Chiêu Tài Nghiêm gia lên đây.”

Tiểu nhị lập tức gật đầu xoay người bỏ chạy.

Vương nhị tiểu thư sửng sốt, miệng không tự chủ được mà nói: “Chẳng lẽ thằng chân đất này tìm một người giả làm kẻ sai vặt Nghiêm gia đi lừa người khác?”

Lời kia vừa thốt ra, chưởng quầy Bạch liền nhịn không được nói: “Vương nhị tiểu thư, Chiêu Tài Nghiêm gia tôi có quen, không phải người khác giả trang.”

Trịnh Nguyên ở một bên lật mắt xem thường nói: “Chưởng quầy Bạch, ông đừng nói nữa, phỏng chừng cô ta sẽ nói cho dù là kẻ sai vặt ở Nghiêm gia, cũng có khả năng cùng Quý Hòa liên hợp gạt ta.”

Cô hai Vương hừ nói: “Có loại khả năng này thật”

Chưởng quầy Bạch vừa nghe lập tức lui về phía sau hai bước, nghĩ có người ngu đến muôn đời, ông không quản nữa, có quản cũng chỉ rước họa vào thân, ông đã nhìn ra vừa rồi nhìn ánh mắt vừa rồi của Trịnh Nguyên lộ vẻ không kiên nhẫn.

Tiểu Thúy thì còn có chút đầu óc, giật ống tay áo tiểu thư nhà mình nói: “Tiểu thư, cô nói liệu người này có thể thật sự là khách quý Nghiêm gia không? Vị công tử này nhìn tính tình đã biết không tầm thường, nói không chừng y lại thích ngồi cùng bàn với nông dân thì sao.”

Vương nhị tiểu thư nháy mắt mấy cái, nhìn Trịnh Nguyên, càng nhìn càng cảm thấy y khí phái hơn con trai chủ đất hoặc nhà buôn, chẳng lẽ thật sự là y dị tính? Thích ngồi cùng bàn với nông dân? Nghĩ như vậy liền thấy có chút bồn chồn, nếu mà thật như vậy thì phiền toái rồi Cô ta cũng không có ngu đến hết thuốc chữa, biết mình gây ầm ĩ như vừa rồi, nếu thân phận thật sự của đối phương chỉ là con cái của thương nhân, vậy thì không cần sợ, nhưng nếu quả thật là khách quý của Nghiêm viên ngoại, nói không chừng sẽ có chút phiền phức.

Lúc này Trịnh Khang cùng Chiêu Tài đã lên đến lầu, Trịnh Khang trước chạy đến hành lễ với Trịnh Nguyên, sau đó xoay người nhíu mày nhìn đôi chủ tớ kia.

Chiêu Tài biết Vương nhị tiểu thư, hành lễ với cô rồi nói: “Vương nhị tiểu thư, đây là khách quý của Nghiêm viên ngoại, không giống như cô nghĩ đâu.”

Vương nhị tiểu thư trừng lớn mắt, nghĩ thật đúng là khách quý Nghiêm phủ à, vừa rồi sao mình lại như bị ma xui quỷ ám mà cho rằng y chỉ là con cháu địa chủ hoặc thương nhân chứ? Vừa rồi chưởng quầy Bạch rõ ràng cũng đã nói với mình, sao mình lại không tin chứ? Hừ, đều là cái sự chán ghét tên nông dân chân đất này làm hại, nếu không vì chán ghét bọn chúng thì sao mình lại làm loạn lên? Hai tên kia thật sự là quá thật giận

Vương nhị tiểu thư trừng mắt nhìn Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư, đổ hết trách nhiệm lên đầu bọn họ.

Trương Tiểu Dư nói: “Cô trừng bọn tôi làm gì? Không phải là trách chúng tôi hại cô nghĩ miên man đấy chứ?”

Quý Hòa đứng một bên nói tiếp: “Cô ta nhất định là nghĩ như vậy, nhưng cô ta sẽ không thừa nhận đâu.”

Trịnh Nguyên gật đầu nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy.”

Mặt Vương nhị tiểu thư đỏ lên, quay ngoắt người lại cho Tiểu Thúy bên cạnh một bạt tai, mắng: “Đều do mày, nếu không phải mày nói hươu nói vượn thì làm sao ta lại mất mặt như vậy”

Tiểu Thúy bị đánh mà hét lên một tiếng, người lảo đảo, đứng vững rồi thì bụm mặt cúi đầu nói: “Tiểu thư, là lỗi của em, Tiểu Thúy đáng chết.”

Vương nhị tiểu thư tìm được bậc thang, vừa lòng, hừ nói: “Chờ trở về sẽ tính sổ với mày sau” Mắng nha hoàn xong, cô ta quay đầu nói với Trịnh Nguyên: “Vị công tử này, thật sự là xin lỗi, vừa rồi thất lễ. Tiểu nữ xin bồi tội với ngài. Như vậy đi, tôi mời ngài ba chén rượu, mong ngài không cần chấp nhặt với tôi.”

Vương nhị tiểu thư nói xong chạy tới trước bàn, muốn lấy bình rượu rót vài chén tạ tội, nhưng mới đi được vài bước đã bị Trịnh Khang ngăn cản.

“Công tử, còn xin hạ nhân của ngài nhường một chút.” Vương nhị tiểu thư có chút không vui mà trừng mắt nhìn Trịnh Khang, nghĩ tên cẩu nô tài này thật sự là đáng ghét, nhưng đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, cho nên không nhìn mặt gã, chỉ xin Trịnh Nguyên, dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Trịnh Nguyên, bởi vì khoảng cách gần, cô ta càng cảm thấy Trịnh Nguyên lớn lên tuấn tú, nghĩ gia thế nhà y cũng tốt, tim đập càng nhanh, càng cảm thấy đến đây là mối duyên lành cho mình.

Trịnh Nguyên tuy rằng đã sớm quen ánh mắt nữ nhân dán lên người, chỉ là trắng trợn như của Vương nhị tiểu thư lại còn muốn giả bộ thẹn thùng thì không thể coi như không thấy được, nói với Trịnh Khang: “Mời cô ta ngoài đi, thật sự là ngán quá.”

“Anh nói cái gì?” Vương nhị tiểu thư nghe được Trịnh Nguyên nói như vậy, lập tức xé rách lớp ngụy trang nhu nhược.

“Ta nói cô thật khiến cho người ta cụt hứng, người nhà cô hôm nay cũng tới Nghiêm phủ ngắm hoa phải không? Ta sẽ nói cho bọn họ ngày hôm nay gặp được cô ở đây, sẽ bảo họ quản giáo lại cô cho tốt, tránh cho cô đi ra ngoài gây họa một phương.” Trịnh Nguyên thật sự tính trở về nói lại chuyện này, không phải vì mình mà là vì bọn Quý Hòa, y lo lắng cô gái này lòng dạ hẹp hòi, tìm không thấy mình tính sổ sẽ lại tìm bọn Quý Hòa gây phiền toái.

Vương nhị tiểu thư vừa nghe liền sợ hãi, cha cô ta hôm nay đúng là tới Nghiêm phủ ngắm hoa, hội ngắm hoa ở Nghiêm phủ không mang theo nữ quyến, cho nên cô ta có muốn đi cha cô ta cũng không cho đi, cho dù cô nhùng nhằng theo tới trấn trên những cũng không thể đi vào Nghiêm phủ.

Tiểu Thúy đứng một bên lo lắng mà nói: “Tiểu thư, việc này không thể để cho lão gia biết, nếu lão gia biết, lão gia nhất định sẽ phạt cô với em”

Vương nhị tiểu thư vừa nghe càng nóng nảy, chạy tới bên cạnh một cánh cửa sổ, nói với Trịnh Nguyên: “Anh mà dám nói cho cha tôi, tôi sẽ nhảy từ nơi này xuống”

Chưởng quầy Bạch nóng nảy, bước lên trước vài bước nói: “Nhị tiểu thư, cô đừng nghĩ quẩn chứ”

Chưởng quầy Bạch nghĩ hôm nay thật sự là đen đủi quá mà, đang yên đang lành lại có người muốn nhảy lầu ở chỗ của ông? Đương nhiên, ông không tin Vương nhị tiểu thư sẽ nhảy thật, nhưng cho dù không nhảy thì ông cũng sẽ bị Đông gia (ông chủ quán rượu răn dạy một phen, Vương chủ bạc cũng sẽ trách ông, Nghiêm viên ngoại nói không chừng cũng sẽ oán ông không chiêu đãi Trịnh công tử cho tốt, còn Trịnh công tử cũng sẽ trách ông mang tai họa này vào. Sao mà đen quá

Tiểu Thúy cũng ở một bên sốt ruột kêu, cầu Trịnh Nguyên đáp ứng thỉnh cầu của tiểu thư nhà cô.

Trịnh Nguyên nhíu mày, y không thích cảm giác bị người ta bức bách, lạnh lùng nói: “Cô hiện tại ngay lập tức cút khỏi đây, nếu không cho dù cô có nhảy xuống thì cha cô với người nhà cô cũng vì sự ngu xuẩn của cô mà bị liên lụy”

Vương nhị tiểu thư nhìn ánh mắt Trịnh Nguyên, nghĩ y hẳn đang nói thật, cô ta hơi sợ, vốn định nghe lời rời đi, kết quả bởi vì sợ hãi tay run lên, tay liền trượt ra khỏi khung cửa. Cô ta đang dựa vào khung cửa sổ, vừa trượt tay thì cả nửa người trên liền ngửa về phía sau, sợ hãi hét lên một tiếng, Tiểu Thúy lập tức đi quá kéo cô ta, kết quả Tiểu Thúy bị vấp ngã, nhân tiện đẩy tiểu thư nhà mình một cái, người trực tiếp ngã xuống.

Đây chỉ là chuyện trong nháy mắt, mấy người bên cạnh đều không kịp phản ứng lại, người đã ngã xuống rồi.

“Tiểu thư…”

Tiểu Thúy quỳ rạp trên mặt đất, cả người ngơ ngẩn, bở vì sợ quá không đứng lên nổi, cô đã đẩy tiểu thư nhà mình xuống lầu, khẳng định cô cũng không sống được

Chưởng quầy Bạch sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nghĩ thôi xong rồi, cái nghiệp làm chưởng quầy của mình đến đây là hết rồi

Trịnh Nguyên sắc mặt thay đổi một chút, từ chỗ của y nhìn xuống phía dưới cửa sổ, nhìn thấy tình cảnh bên dưới thì nhẹ nhàng thở ra.

Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư cũng nhìn xuống phía dưới, bọn họ nhìn thấy rồi cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng biểu tình trên mặt thì hơi kỳ quái.