Miêu: beta-ed
Quý Hòa dắt tay Trương Tiểu Dư, cảm thấy bàn tay này hơi cứng đơ, lập tức trấn an mà nắm nắm tay cậu.
Quý Tiếu cùng Giản Hổ đứng chung một chỗ, cách bọn họ không xa có Trương Lan. Trương Lan rõ ràng là đứng đó là cảnh giới nhưng không tròn bổn phận cho lắm, bọn Giản Hổ đã nhìn thấy người rồi mà y mới phát hiện.
Trương Lan nhìn thấy Trương Tiểu Dư được Quý Hòa lôi kéo tay, bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ Trương Tiểu Dư đúng là không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt nắm tay đàn ông, cho dù có sắp lấy nhau thì cũng chẳng mấy ai thân cận như vậy, huống hồ bọn họ còn chưa thành thân đâu. Nhưng y nhìn hai bàn tay nắm cùng một chỗ kia, trong lòng cũng có chút hâm mộ ghen tị, nghĩ nếu tướng công về sau của mình có thể dắt tay mình trước mặt người khác như vậy thì tốt rồi.
“Trương Tiểu Dư, anh Hổ Tử thật đúng là không có oan uổng mày đâu nhỉ, nói mày dan díu với Quý Hòa, đúng quá mà. Nhìn đi, tay cũng nắm rồi. Không biết mất thể diện” Quý Tiếu cười nhạo nói, trước kia y hay bắt nạt Trương Tiểu Dư là bởi vì Giản Hổ, hiện tại Trương Tiểu Dư tuy rằng không còn quan hệ với Giản Hổ nữa, nhưng y vẫn nhịn không được móc mỉa cậu, bởi vì bản thân y có cái tính thích đâm bị thóc chọc bị gạo, cũng bởi vì tâm tình y hiện tại không tốt lắm, anh Giản Hổ đối xử với y vẫn không lạnh không nóng Trong lòng y liền trút giận lên người Trương Tiểu Dư. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trương Tiểu Dư đang muốn nói chuyện, bị Quý Hòa kéo tay, giành trước một bước mở miệng.
Quý Hòa cười nói: “Không phải cậu cũng ban ngày ban mặt ngăn đón đàn ông đấy thôi? Trong thôn còn ai không rõ cậu thích Giản Hổ, thích đến mặt mũi cũng không cần.”
Quý Tiếu tức đến trợn trừng mắt, vươn tay chỉ vào Quý Hòa cả giận: “Mày…”
“Trước khi chê cười người khác thì nhìn lại bản thân đi.” Quý Hòa ngắt lời y, cười càng thêm vui sướng, “Tiểu Dư nhà tôi đã cứu tôi, tôi thích em ấy, muốn lấy em ấy làm phu lang, chúng tôi tự nhiên có thể nắm tay, cái này gọi là không biết mất thể diện sao? Không biết mất thể diện chính là cậu đấy, cậu muốn gả cho Giản Hổ, nhưng người ta không muốn lấy đâu, cậu có ngăn đón một trăm năm cũng vô dụng thôi” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa nói xong không đợi Quý Tiếu phát hỏa, đã lôi tay Trương Tiểu Dư lách qua bọn họ, vừa đi vừa nói: “Thật là xúi quẩy mà, đi đường còn gặp phải kẻ điên, sớm biết thế đã đi bên kia rồi, tuy rằng có thể gặp chó hoang cũng còn tốt hơn nhiều. Tiểu Dư, về sau nhìn thấy mấy người này thì tránh xa một chút, cẩn thận bị truyền bệnh dại đó.”
Quý Tiếu tức đến run cả người, chỉ vào bóng dáng của Quý Hòa nói không nên lời, mặc dù là một song nhi, lớn lên cũng bình thường, nhưng trong nhà vẫn yêu thương y lắm, bởi vì nhà y giàu có, Quý Tuấn đẹp trai lại đọc sách, còn là thân thích với trưởng thôn, người trong thôn đối với y không phải chiều theo thì chính là nhân nhượng, không có ai mắng mỏ y như vậy. Cho nên y tức đến á khẩu, tức đến độ không thở được.
Trương Lan lại gần cẩn thận mà nói: “A Tiếu, anh đừng nóng giận, không cần so đo cùng tên sao chổi kia.”
Trương Lan miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại nghĩ Quý Hòa thật là lợi hại, có thể chọc Quý Tiếu tức thành như vậy, hơn nữa hắn lại che chở Trương Tiểu Dư, Trương Tiểu Dư thật là may mắn, tuy không gả cho Giản Hổ, nhưng lại tìm được một người chồng biết trân trọng mình. Nếu y có thể tìm được một người đàn ông như vậy thì tốt rồi, tốt nhất là người đàn ông kia còn có tiền, để y có thể sống những ngày nhàn hạ, để y không cần phải nịnh bợ, nhìn sắc mặt người khác mà sống.
“Giờ mày mới nói thì có ích gì Sao lúc nãy mày câm như hến thế Kêu mày cảnh giới mà nhìn đi đâu vậy? Chẳng nhẽ là hoài xuân (mơ mộng tơ tưởng chuyện tình yêu?” Quý Tiếu trút hết giận lên người Trương Lan, hung hăng đẩy Trương Lan một cái.
Trương Lan bị đẩy ngã xuống đất, hô đau một tiếng, nhìn đến Quý Tiếu trừng mình lại vội vàng ngậm miệng, đứng lên, xoa thắt lưng uất ức mà nói: “A Tiếu, anh đừng nóng giận.”
Giản Hổ nhìn Quý Tiếu cố tình gây sự, mày nhăn tít lại, nói thanh “Tôi còn có việc, đi trước” sau đó liền nhanh chóng rời đi.
Giản Hổ nghĩ Quý Hòa thay đổi thật nhiều quá, nhưng hắn có thể che chở Trương Tiểu Dư, đó cũng là phúc của Trương Tiểu Dư, về sau mình lại càng không cần phải áy náy. Về sau mình có thể an tâm tìm một nhà vợ tốt. Đương nhiên, gã ta tuyệt không sẽ lấy Quý Tiếu, đừng nói y chỉ là song nhi diện mạo bình thường, cho dù là một cô gái xinh đẹp gã ta cũng không hiếm lạ gì, hơn nữa Quý Tiếu lại là một người không nói lý lại thô lỗ vô tri như vậy, sao có thể làm mẹ hiền vợ đảm được chứ
Quý Tiếu gọi hai tiếng Giản Hổ, nhìn Giản Hổ chân không ngừng bước, lại tức điên, cũng không để ý tới Trương Lan, giẫm giẫm chân, phủi tay đi mất.
Trương Lan xoa thắt lưng theo phía sau, vừa rồi y bị đẩy ngã đau, thắt lưng đập vào một tảng đá. Y nhìn sau lưng Quý Tiếu, cắn chặt răng, nghĩ mình nhất định phải gả vào nhà còn tốt hơn Quý Tiếu, để y phải nịnh bợ lấy lòng mình
Trương Tiểu Dư cùng Quý Hòa đi dọc bờ sông, từ nơi này cũng có thể trở lại nhà bọn họ.
Trương Tiểu Dư kéo tay Quý Hòa, nói: “Em không thích Giản Hổ tí nào.”
Trương Tiểu Dư tuy có mối hôn ước mơ hồ với Giản Hổ, nhưng cậu không có tình cảm gì với Giản Hổ, thời đại này nó thế, ép cưới ép gả (gốc: manh hôn ách gả, chỉ hôn nhân người lớn xếp đặt, k có tình yêu, k biết mặt mũi đối phương đều chiếm đại đa số, cưới gả cũng không nhất định phải là người trong lòng, cậu cũng như thế. Hôm nay nhìn thấy Giản Hổ, cậu không khỏi khẩn trương, không phải bởi vì Giản Hổ, mà bởi vì Quý Hòa. Biết rõ Quý Hòa đã biết chuyện của mình cùng Giản Hổ nhưng cậu vẫn cứ khẩn trương. Cậu muốn sinh sống dài lâu với Quý Hòa, không muốn có gì ngăn cách cả hai.
Quý Hòa nhìn cậu cười nói: “Anh biết. Đừng nói em không thích gã ta, cho dù có thích thì lấy được người chồng tốt như anh đây cũng sẽ yêu anh thôi, cái này anh rất là tự tin Tiểu Dư bảo bối, về sau em không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu, nhận mệnh đi em Ngoan ngoãn sống cả đời cùng anh, mỗi ngày anh nấu thịt cho em ăn”
Quý Hòa nói xong sán qua hôn chụt một cái lên trán Trương Tiểu Dư, phát ra tiếng kêu vang.
Trương Tiểu Dư tròn xoe mắt, chờ phản ứng lại thì đỏ tưng bừng cả mặt, cậu mới tiếp nhận được Quý Hòa từ yếu đuối biến thành ôn hòa ổn trọng, sao giờ mới qua một đêm đã biến thành không ổn trọng rồi Cậu vuốt cái trán bị hôn, muốn bỏ tay Quý Hòa ra, nhưng nhìn đến Quý Hòa cười híp cả mắt thì lại không bỏ được. Cậu thật không nỡ, sợ vung tay ra thì Quý Hòa sẽ không nắm tay mình nữa.
Quý Hòa vui sướng hài lòng, muốn đùa giỡn người mình thích, loại cảm giác này thật là quá tốt đẹp mà Quả nhiên vẫn nên ở cùng với người mình thích mới có thể hạnh phúc. Đời trước hắn vẫn luôn kiên trì điều này, đến chết vẫn là người đàn ông độc thân, đời này thế mà hắn đã chờ được, ông trời thật đối với hắn không tệ
Hai người ngọt ngọt ngào ngào trở về nhà, nhìn trời thấy còn chưa muộn, liền quyết định cùng nhau lên núi, Quý Hòa hiện tại tuy rằng trong tay có bạc, nhưng trước khi tìm ra con đường làm giàu ổn định hơn, vẫn không định buông tha con mồi trên núi, chờ về sau có nhiều tiền hơn, có nghề nghiệp khác, hắn sẽ không bắt con mồi đem bán nữa mà chỉ để ăn thôi. Trời cao cho hắn bảo bối linh tuyền, hắn cũng không muốn lạm dụng.
Trước kia hai người đều một mình lên núi, hiện tại có người làm bạn, cảm thấy đường lên núi sao mà thoải mái, Quý Hòa thường thường nói chuyện cười với Trương Tiểu Dư, đùa Trương Tiểu Dư thỉnh thoảng cười ra tiếng, trên mặt tràn đầy nét hỉ. Quý Hòa nhìn Trương Tiểu Dư vui, hắn cũng vui vẻ theo. Hai người càng ngày càng hòa hợp, tình cảm càng ngày càng tốt. Nhưng tâm tình tốt của hai người đã biến mất ngay khi tới nơi đào bẫy rập, bởi vì bẫy rập bị người ta phá.
“Đây là có người động vào rồi.”
Trương Tiểu Dư quanh bẫy rập bị phá lung tung, nhìn Quý Hòa, cậu biết Quý Hòa mấy ngày nay bắt được nhiều thú hoang, bị người theo dõi. Điều này cũng không kỳ quái, luôn có mấy kẻ ghen tị với người khác muốn không làm mà hưởng, Trương Vũ Lang Trương Xung Lang không phải muốn đoạt lấy con mồi của Quý Hòa sao? Cậu sợ Quý Hòa sẽ tức giận.
Quý Hòa cười cười nói: “Không có việc gì, chúng ta đổi chỗ khác đi, em xem anh mang cả xẻng tới luôn này. Chỗ này cứ cho bọn họ là được.”
Quý Hòa nói xong lôi kéo Trương Tiểu Dư đi về bên kia, mấy ngày này hắn đã khá quen thuộc với mảnh rừng này, biết chỗ nào đào bẫy không dễ bị người phát hiện, neếu không mấy ngày này cũng sẽ không chỉ bị người ta phát hiện một hố bẫy. Hắn cũng biết có người đi theo, lần nào cũng nghĩ biện pháp cắt đuôi, nhưng những người quen thuộc mảnh rừng này chỉ cần bỏ công đi tìm là ra, bây giờ họ đã tìm ra rồi đấy thôi? Nhưng mà cũng xui cho bọn họ, mấy ngày nay hắn vội chuyện của Trương Tiểu Dư, căn bản không chạy lên núi, không bỏ mồi linh tuyền, dễ gì thú hoang gì nhảy vào bẫy đâu chứ?
Quý Hòa thấy trên mặt Trương Tiểu Dư không còn nét cười, vì để chọ cậu vui vẻ, liền nói ra suy đoán của mình.
Trương Tiểu Dư cũng nghe Quý Hòa nói hắn làm mồi rất ngon, lại có vận may tốt nên mới đưa tới nhiều thú hoang, nghĩ chắc những kẻ kia phải ra về tay không. Thấy Quý Hòa cũng không tức giận, tâm tình của cậu cũng tốt lên.
Hai người tìm được một chỗ khác, cũng không đào nhiều, chỉ đào ba cái bẫy rập, sau đó liền xuống núi.
Lúc xuống núi hai người đi chậm một chút, đào một ít rau dại tươi mới, mùa xuân sắp qua đến nơi, thời điểm rau dại tươi nhất đã sắp hết, hai người vội vàng đào nhiều chút, tính toán lúc về làm bánh bao lớn. Trong nhà còn có thịt, vừa lúc làm bánh bao nhân thịt rau dại.
Lúc về đến nhà trời còn chưa tối, hai người nhìn thấy Điền Tiến Đa đứng ở cổng, vội vàng nhanh chân đi qua, hỏi hắn sao lại đến, đến có chuyện gì.
Điền Tiến Đa đá đá cái giỏ bên chân, trong giỏ liền truyền ra mấy tiếng rầm rì, âm thanh non nớt khiến người ta yêu thích. Trương Tiểu Dư sung sướng mà nói: “Là chó con sao?” Cậu ngồi xổm xuống, vươn tay mở nắp cái giỏ, bên trong quả nhiên là chó con, còn không phải chỉ một, là hai con, đều là màu đen, chẳng qua một con đen toàn thân, một con trên tránh có hai đốm trắng, trông giống như lông mi vậy, nhìn có chút buồn cười.
(mấy con có chấm trắng ở mắt gọi là chó bốn mắt =
Điền Tiến Đa nói: “Hòa Tử, ông không phải nói muốn nuôi hai con chó sao? Vừa lúc Tráng Tử trong thôn lấy từ nhà ông bà ngoại hắn hai con, nhưng mẹ hắn không cho nuôi, tôi vừa lúc nhìn thấy, liền xin về. Ông xem hai con chó con này thế nào? Tôi thấy cũng được đó.”
Quý Hòa cũng coi trọng hai con chó nhỏ này, thấy Trương Tiểu Dư cũng thích, liền chụp vai Điền Tiến Đa nói: “Hai con cún này tôi muốn. Mệt ông còn nhớ việc này, cảm ơn nhá. Ngày mai tôi đi cám ơn Tráng Tử.”
“Cảm ơn cái gì, có hai con cún thôi mà. Nếu hai người muốn hai con cún này thì tôi về đây.” Điền Tiến Đa nói xong cáo từ chuẩn bị trở về đi.
Trương Tiểu Dư cùng Quý Hòa mỗi người một con ôm cún con từ trong giỏ ra, để Điền Tiến Đa mang giỏ về.
“Cún con thật nhỏ, mềm mềm nữa.” Trương Tiểu Dư cẩn thận ôm con cún đen tuyền, giọng nói càng mềm nhẹ.
Quý Hòa nhìn bộ dáng kia của cậu, nghĩ hai con cún đến thật tốt.
Hai người tìm một cái giỏ to, ở bên trong để ít cỏ khô mềm, lại trải thêm quần áo cũ mới bỏ cún con vào, hai con cún mới mở mắt, mở đôi mắt to ngập nước nhìn bọn họ, rầm rì rầm rì kêu, như là đói bụng. Trương Tiểu Dư vội vàng nhìn Quý Hòa, cậu không biết cho cún con ăn gì.
Quý Hòa nhìn ánh mắt ôn nhuận của Trương Tiểu Dư, thấy cũng như ánh mắt của hai con cún nhỏ nhìn hắn, lại hôn một cái lên trán cậu, lúc này mới đứng dậy đi chuẩn bị đồ ăn cho cún con, đương nhiên, cũng phải làm đồ ăn cho bọn họ luôn thể.
Hai con cún chui vào ổ, vừa nãy uống nước cơm, bên trong còn bỏ thêm linh tuyền, cái này có thể sánh bằng sữa thơm rồi, hai vật nhỏ chúi đầu vô bát, Trương Tiểu Dư còn phải ở bên cạnh kéo chúng nó ra. Chờ bọn nó ăn xong rồi, Quý Hòa cũng đem bánh bao đi hấp, cháo hâm nóng để một bên.
Trương Tiểu Dư cảm thấy mình thật không thể tưởng tượng nổi, vì đút cơm cho cún con thế mà lại không nấu cơm cho Quý Hòa, cậu nhìn Quý Hòa, giải thích với hắn.
Quý Hòa sờ sờ đầu cậu, nhẹ nhàng nói: “Đã sớm nói em không cần khách khí với anh như vậy, anh chính là chồng em đó. Em cho cún ăn cũng là làm việc, em nhẹ tay nhẹ chân, anh vai u thịt bắp, tự nhiên là em quản chúng nó rồi. Về sau hai con cún này em cho ăn, còn anh cho em ăn.”
Trương Tiểu Dư nhìn Quý Hòa, mặt càng đỏ hơn, câu đặc biệt thích Quý Hòa hiện tại, cảm thấy hắn tựa như thần tiên mà trời cao phái tới giải cứu mình vậy, cậu thậm chí còn nghĩ có lẽ Quý Hòa đã bởi vì rơi xuống sông đụng đầu vào đá mà chết, Quý Hòa hiện tại không phải Quý Hòa ngày trước nữa, mà là một người cố ý đến để đối tốt với mình, nếu không làm sao hắn lại đối tốt với mình như vậy chứ?
Trương Tiểu Dư bởi vì cảm động mà nghĩ miên man chó ngáp phải ruồi, đoán được thực tình.
Hai người còn đang ngọt ngào đối diện thì cún con lại rầm rì. Trương Tiểu Dư vội vàng quay đầu nhìn, Quý Hòa đen mặt, nghĩ hai vật nhỏ này quả thực chính là đến để tranh giành lực chú ý của Trương Tiểu Dư với mình đây mà Không khỏi trừng mắt nhìn chúng nó một cái, nhưng nhìn thấy Trương Tiểu Dư quay đầu lại thì thôi, cười dịu dàng với cậu, trong lòng nghĩ Trương Tiểu Dư tính trẻ con lại càng đáng yêu. Về sau em ấy lại trắng trẻo mập mạp, khẳng định càng thêm dễ thương
Buổi tối hôm nay, hai người ăn xong bánh bao thịt đùa cún con, sau đó thương lượng ngày mai đi trấn trên mua đồ cưới, tràn đầy một phòng ấm áp.