Miêu: beta-ed
Điền Tiến Đa nhìn bộ dạng Quý Hòa, thì biết Quý Hòa là thật lòng thích Trương Tiểu Dư, gã cảm thấy cũng bình thường, Trương Tiểu Dư tuy là song nhi, nhưng ôn hòa đáng yêu, cần cù có khả năng, còn từng cứu Quý Hòa, hai người thân thế lại đáng thương như nhau, Quý Hòa yêu thích cậu ta cũng không có gì kỳ quái.
Chính là Điền Tiến Đa vẫn lo lắng, lo lắng Quý Hòa lực bất tòng tâm.
“Hòa Tử, Trương gia lòng dạ hẹp hòi, bọn họ nhất định sẽ kiếm chác từ hôn sự của Trương Tiểu Dư. Rất có khả năng sẽ đưa cậu ta cho những kẻ thích song nhi có tiền hoặc là có thế, người như vậy ông không thể trêu vào đâu. Dù ông có kiếm được bao nhiêu tiền thì cũng chỉ là một anh nông dân. Chẳng lẽ ông muốn dẫn Trương Tiểu Dư bỏ trốn?”
“Bỏ trốn cũng không phải không được.” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa nghĩ nếu như mình không có linh tuyền, kiếm không được nhiều tiền như vậy, chỉ cần Trương Tiểu Dư nguyện ý, hắn thật sự sẽ mang theo Trương Tiểu Dư bỏ trốn, dẫn cậu ấy tới một nơi rất xa, sống những ngày tốt đẹp. Như vậy cũng không tồi, hắn thật sự có chút động tâm, nhưng hắn có linh tuyền có thể kiếm tiền, hắn có biện pháp tốt hơn, sẽ không để Trương Tiểu Dư phải mang danh trốn nhà theo trai. (=
Điền Tiến Đa nghe Quý Hòa nói, khóe miệng giật giật, không nói, bởi vì nếu đổi là cậu ta thì cũng sẽ lựa chọn bỏ trốn. Giờ khắc này cậu ta đánh giá Quý Hòa rất cao, cảm thấy Quý Hòa thật đáng mặt đàn ông con trai.
Quý Hòa thấy Điền Tiến Đa nhăn mặt, cười cười, vẫn nói ra chuyện mình tới nhà Nghiêm viên ngoại cứu mẫu đơn, lại dẫn cậu ta đi nhìn mẫu đơn mình chăm. Hắn ở phía sau nhà dựa vào tường rào một khoảnh sân nhỏ, như vậy dù người khác ghé vào từ ngoài rào tre cũng nhìn không được gì. Thời tiết tốt thì đặt ở bên ngoài, không tốt thì bê vào trong phòng. Mấy gốc hoa đều rất tươi tốt.
Điền Tiến Đa nhìn bốn gốc mẫu đơn kia miệng lại một lần há to, chốc đứng chốc ngồi, từ trên xuống dưới đánh giá mấy cây mẫu đơn, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Quý Hòa, vẻ mặt hâm mộ ghen tỵ nói: “Tên nhóc nhà ông Chẳng những thú hoang thích ông, ngay cả hoa cỏ cũng thích Mẫu đơn rất khó trồng đấy, thế mà ông chăm tốt như vậy Có còn để cho người khác sống hay không đây trời” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Điền Tiến Đa tuy rằng không hiểu mẫu đơn, nhưng đã thấy qua mẫu đơn, khi đi làm công ở nhà giàu thì nhìn thấy, người nhà kia nói hoa này cực kỳ đáng giá, nhưng ở trong mắt cậu ta còn không đẹp bằng một nửa so với hoa của Quý Hòa, có thể tưởng tượng được hoa của Quý Hòa bán được bao nhiêu tiền. Hơn nữa Quý Hòa còn tìm đến Nghiêm viên ngoại yêu thích mẫu đơn, đã tìm được người mua, còn sợ bạc không đến tay hay sao?
Bọn họ ở nông thôn, bình thường đều dùng tiền đồng, có bạc đều cất đi, trong nhà giữ mười tám hai mươi lượng bạc đã vô cùng vui vẻ, có trăm lượng bạc thì phải là phú hộ. Mà Quý Hòa ở trong thôn là đứa nghèo nhất, không nói một tiếng đột nhiền sắp trở thành đại phú hộ, sẽ có cả trăm lượng bạc
Điền Tiến Đa tỏ vẻ cậu ta hâm mộ đến đỏ cả mắt rồi đây.
Quý Hòa rất thích Điền Tiến Đa ngay thẳng, biết cậu ta không có ý xấu, cười vỗ vỗ vai cậu ta nói: “Có cái gì mà sống không được? Tôi đây là ông trời thấy đáng thương nhiều năm nên muốn cho tôi chút ngày lành. Nếu là ông, ông muốn có một gia đình như vậy sao?”
“Không muốn”
Điền Tiến Đa nghĩ ý Quý Hòa nói là đây là ông trời bồi thường cho hắn, nhà mình mọi chuyện tốt lành, ông trời tự nhiên sẽ không phá lệ hậu đãi, gã cũng không muốn vì cái hậu đãi này mà đổi lấy người nhà như Quý Đại Tài. Nghĩ như vậy, gã vừa hâm mộ lại có chút đồng tình với Quý Hòa.
“Hiện tại tôi đã tin ông có năng lực cứu Trương Tiểu Dư. Như vậy thật sự là quá tốt Nhưng mà người Trương gia thấy tiền sáng mắt, ông đừng để cho bọn họ biết ông có nhiều tiền, tránh bị bọn họ vơ vét tài sản.”
“Tôi biết rồi.”
Quý Hòa nhìn tình huống của mình, kỳ thật chỉ cần có thể giúp Trương Tiểu Dư thoát khỏi Trương gia, hắn xài bao nhiêu tiền cũng được, nhưng với lòng tham của Trương gia, hắn muốn một lần giúp Trương Tiểu Dư chặt đứt quan hệ với Trương gia.
Quý Hòa kêu Điền Tiến Đa giúp hắn trông chừng Trương gia, chỉ cần bọn họ có động tĩnh liền nói cho hắn biết, nếu như có thể nhìn thấy Trương Tiểu Dư, liền nói cho Trương Tiểu Dư tính toán của hắn, xem ý Trương Tiểu Dư thế nào. Điền Tiến Đa đồng ý.
Hai người vừa mới thương lượng xong, Trương gia liền có động tĩnh, mấy người mang theo hai thùng lễ đi tới Trương gia, nói là Vương chủ bạc trên huyện muốn nạp Trương Tiểu Dư làm tiểu thị.
Tin tức này lập tức truyền khắp thôn Thanh Sơn, có người hâm mộ Trương gia nịnh bợ được quan, có người khinh bỉ Trương gia gả Trương Tiểu Dư cho ông già, cũng có người vì Trương Tiểu Dư mà thở dài.
Điền Tiến Đa lập tức nói cho Quý Hòa “Hòa Tử, làm thế nào bây giờ? Vốn nghĩ Trương gia kia không tiền đồ với không tới nhân vật lớn, nhiều nhất chỉ gả Trương Tiểu Dư cho người có tiền thôi, đến lúc đó đưa bọn họ gấp đôi tiền thì cũng dễ. Không nghĩ tới bọn họ tìm được nhà quan, tuy rằng nói chỉ là quan nhỏ, nhưng mà cũng là quan đó Hơn nữa tôi nghe nói Vương chủ bạc đưa em gái bà con xa trong nhà lão cho tri huyện làm thiếp, quyền lực của lão lại càng lớn. Trương gia khẳng định không muốn cũng không dám hối hận đổi ý”
Quý Hòa khẽ nhíu mày, nói: “Không cần hoảng, tôi sẽ nghĩ biện pháp.”
Điền Tiến Đa nhìn Quý Hòa bộ dáng trầm ổn, nghĩ hắn nào có thể có biện pháp gì, nhưng hiện tại chính cậu ta cũng không có cách nào khác.
Quý Hòa tới Nghiêm gia, cho mẫu đơn một ít linh tuyền, mẫu đơn lập tức càng thêm có *** thần, phiến lá càng thêm xanh tươi, cả nụ hoa cũng lớn thêm một ít, có thể khẳng định đến ngày tổ chức tiệc ngắm hoa nhất định sẽ nở rộ.
Nghiêm viên ngoại nhìn thấy vui vẻ hết sức, ông chăm sóc hoa này đã nhiều năm, tự nhiên biết hoa này nở nụ hoa còn lớn hơn năm ngoái rất nhiều, nhất định sẽ nở đẹp hơn so với những năm rồi. Vốn cho rằng năm nay gốc mẫu đơn này mà chết, mình sẽ mất mặt, không nghĩ trời đưa tới người tài, chẳng những cứu sống cây hoa lại còn chăm nó tốt hơn lúc trước. Thái độ Nghiêm viên ngoại đối với Quý Hòa càng thêm thân thiết.
Quý Hòa nhân cơ hội nói đến bốn gốc cây mẫu đơn nhà mình.
Nghiêm viên ngoại đối với khả năng chăm mẫu đơn của Quý Hòa đã rất tin không hề nghi ngờ, chỉ không quá tin trong tay hắn có hoa mẫu đơn còn đẹp hơn mẫu đơn của mình. Quý Hòa nói có thể đem một gốc mẫu đơn trong nhà chuyển đến cho Nghiêm viên ngoại nhìn, hoặc Nghiêm viên ngoại cho người đi cùng hắn tới xem.
Thấy Quý Hòa chắc chắn như vậy, Nghiêm viên ngoại cũng động lòng, ông yêu thích mẫu đơn, tự nhiên sẽ không ngại nhiều hoa tốt. Xuất phát từ nguyên nhân yêu hoa, ông cho người theo Quý Hòa nhìn hoa.
Theo Quý Hòa nhìn hoa là người làm vườn nhà Nghiêm viên ngoại, tự nhiên hiểu hoa, cũng từng thấy mẫu đơn trắng nhà họ Nghiêm nở rộ. Chờ gã vừa thấy mấy gốc mẫu đơn nhà Quý Hòa, lập tức kinh diễm, nhất là gốc mẫu đơn trắng đã nở hoa kia, quả thực là còn đẹp tuyệt trần hơn so với hoa của Nghiêm gia, từ hình đến sắc, không chỗ nào không hơn Hơn nữa gốc mẫu đơn này toả mùi hương cũng khiến người ta thanh sảng, gã đứng bên cạnh không muốn rời đi.
Người làm vườn kia lập tức liền yêu cầu mang hoa về, Nghiêm viên ngoại nói, chỉ cần hoa đẹp, nhất định phải mang về
Quý Hòa cũng không phản đối, dọn hoa lên xe ngựa, lại theo về Nghiêm phủ.
Nghiêm viên ngoại trực tiếp nhìn thấy bốn gốc mẫu đơn kia, muốn sờ bông mẫu đơn trắng lại không nỡ, sợ làm hỏng. Chờ nhìn đủ, ông lập tức nói với Quý Hòa muốn mua luôn bốn gốc cây này. Hỏi Quý Hòa muốn bao nhiêu bạc.
Quý Hòa cũng chắp tay nói: “Nghiêm viên ngoại, tôi có một yêu cầu quá đáng, mong rằng Nghiêm viên ngoại có thể giúp đỡ. Chỉ cần Nghiêm viên ngoại có thể giúp tôi việc này, tôi nguyện ý tặng bốn gốc mẫu đơn này cho Nghiêm viên ngoại Mặt khác tiền thưởng cứu sống gốc mẫu đơn trắng kia cũng có thể không cần”
“Ồ? Không biết là chuyện gì, cậu nói nghe một chút, nếu tôi có thể làm, tự nhiên sẽ giúp.”
Nghiêm viên ngoại sờ sờ râu mép, nghĩ thầm rằng Quý Hòa muốn thỉnh cầu chuyện gì đây, có thể làm cho hắn buông tha nhiều bạc như vậy. Ông biết Quý Hòa là nông dân bình thường, số tiền này có thể giúp hắn trở thành kẻ có tiền, cả đời áo cơm không lo, hắn cư nhiên đồng ý buông tha, thỉnh cầu kia nhất định tương đối khó làm. Ông cần phải thận trọng.
Quý Hòa nói chuyện Trương Tiểu Dư cứu mình, chịu liên lụy bị người từ hôn, cao giọng nói: “Nghiêm viên ngoại, Trương Tiểu Dư bởi vì tôi mà bị người từ hôn, tôi đối với cậu ấy vừa cảm kích vừa áy náy. Hiện tại cậu ấy vừa bị người nhà hứa gả cho Vương chủ bạc, trong lòng tôi càng sốt ruột. Tôi nghĩ Nghiêm viên ngoại giao tiếp rộng, nhất định quen biết Vương chủ bạc, ở trước mặt ông ấy cũng sẽ có mặt mũi, nếu ông nói ngài ấy buông tha Trương Tiểu Dư, ngài ấy nhất định sẽ buông tha.”
Quý Hòa nghĩ nếu Nghiêm viên ngoại không đồng ý giúp đỡ, hắn cũng chỉ có thể đi tìm Vương chủ bạc, là người thì đều có nhược điểm, hắn nhất định có thể tìm được nhược điểm của Vương chủ bạc, đến lúc đó đánh bại lão ta. Nhưng hắn không có ấn tượng tốt đối với Vương chủ bạc, đắc tội lão mình hiện tại không có thế lực, tốt nhất là ít gây phiền toái, cho lão chỗ tốt thì lại không cam lòng. Hắn vẫn hy vọng Nghiêm viên ngoại có thể giúp đỡ, ít nhất người này nhân phẩm coi như không tệ, cũng có thể khiến quan hệ hai bên càng thêm thân mật.
Nghiêm viên ngoại nghe xong, ngược lại có chút thưởng thức Quý Hòa, hơn nữa chuyện này với ông mà nói cũng không tính là việc khó, ông có thể giúp được.
“Nếu Vương chủ bạc không cưới Trương Tiểu Dư, nhưng Trương Tiểu Dư lại bị người nhà của cậu ta gả cho người khác, cậu định thế nào?”
“Tôi nghĩ nhờ Nghiêm viên ngoại hỗ trợ, để Vương chủ bạc lấy khế ước bán thân của Trương Tiểu Dư từ nhà họ Trương, sau đó chuyển Trương Tiểu Dư đến chỗ tôi. Đến lúc đó, Trương Tiểu Dư sẽ không bị người nhà họ Trương sắp đặt.”
Đây là biện pháp Quý Hòa hi vọng, hắn biết Trương gia sẽ không buông tha cho Trương Tiểu Dư, chỉ có mua đứt Trương Tiểu Dư, mà nếu là hắn muốn mua, Trương gia không chắc sẽ bán, cho dù bán cũng sẽ hung hăng bóc lột một phen, hắn tại sao phải để cho Trương gia được như ý? Cuối cùng hắn nghĩ đến qua tay một lần mua bán. Chờ hắn lấy được khế ước bán thân của Trương Tiểu Dư, hắn sẽ trả lại cho Trương Tiểu Dư, đến lúc đó cậu ấy chính là một người tự do, nếu hắn muốn cùng mình sống cả đời thì tốt, mà nếu không muốn thì mình cũng sẽ không miễn cưỡng.
Nghiêm viên ngoại mỉm cười nhìn Quý Hòa, cảm thấy Quý Hòa chẳng những chăm hoa tốt, tâm địa lương thiện, người cũng thông minh. Ông gật đầu, nói mình sẽ hỗ trợ.
Quý Hòa nghe xong trên mặt lộ vẻ vui mừng, làm đại lễ với Nghiêm viên ngoại.
Sự tình rốt cục có tiến triển, Quý Hòa cảm thấy lòng mình tựa như bầu trời giăng đầy mây đen cuối cùng cũng nghênh đón ánh nắng, rất nhanh sẽ tới những ngày tươi đẹp
Mà lúc này nhà họ Trương ở thôn Thanh Sơn cũng thật náo nhiệt, rốt cục leo lên được nhà quan, bọn họ cảm thấy nhà mình rốt cục cũng được nở mày nở mặt
Người một nhà vây quanh trong phòng Trương Đại Ngưu cùng Vu Hòe Hoa, trên đất để hai cái rương nhỏ mở ra, một rương là các loại vải vóc tơ lụa, dùng làm quần áo, tràn đầy một cái rương.
Một rương khác một bên để các loại bánh trái, một bên để hai hộp nhỏ, một hộp chứa vật phẩm trang sức, trâm cài, bông tai, vòng cổ, vòng tay, đều là bạc, hoa văn cũng *** xảo. Một cái hộp nhỏ khác thì đựng son phấn bột nước.
Mấy cái này đều là đưa cho Trương Tiểu Dư, người mang tới nói, Trương Tiểu Dư phải ăn mặc tươi sáng xinh đẹp, đừng để cho Vương chủ bạc liếc mắt một cái đã thấy vẻ quê mùa nghèo kiết hủ lậu.
Người nhà họ Trương nhìn thấy mấy thứ này đều muốn giữ lại, không muốn cho Trương Tiểu Dư, nhưng cũng biết không thể giữ lại toàn bộ, đều mang vẻ mặt như bị xẻo thịt đau.
Trương Tiểu Dư ngồi ở trong phòng mình, cảm thấy trên người từng đợt lạnh run, rốt cục cũng đến cái ngày này, vẫn là bị bán