Miêu: beta-ed
Bí mật bảo bối của Quý Hòa nằm bên trong thân thể hắn, hắn gọi nó linh tuyền, chỉ cần hắn nghĩ tới linh tuyền, linh tuyền sẽ chảy ra giữa hai tay của hắn, nghĩ từ lòng bàn tay liền từ lòng bàn tay, nghĩ từ ngón tay liền từ ngón tay chảy ra, lúc chảy ra chẳng những không có cảm giác đau còn cảm thấy thực thoải mái.
Quý Hòa đời trước phát hiện mình có bảo bối này cũng là chuyện ngẫu nhiên, lúc ấy có được bảo bối này hắn vô cùng sung sướng, nghĩ bản thân là được ông trời để mắt. Lúc ấy hắn thật không ngờ ông trời còn chưa có hết để mắt tới hắn, cư nhiên cho hắn xuyên qua, còn mang theo linh tuyền cùng xuyên qua.
Mặc dù mới phát hiện bảo bối này chưa đến hai tháng, nhưng Quý Hòa cũng đã cân nhắc hiệu quả của linh tuyền đến rõ ràng, linh tuyền thật sự rất linh, có thể xưng là linh đan diệu dược, cho dù thương bệnh có nghiêm trọng cỡ nào, chỉ cần uống vào đều có thể bảo mệnh, uống thêm vài lần liền khỏi hẳn. Không chỉ như thế, linh tuyền nếu dùng để tưới lên thực vật, có thể tăng tốc thực vật sinh trưởng, khiến lá càng xanh hoa càng thơm càng đẹp, rau xanh trái cây ăn càng ngon. Nếu muốn công hiệu của nó yếu đi, chỉ cần pha thêm ít nước thường là được, Quý Hòa trải qua thí nghiệm đã mày mò được tỉ lệ pha đến bảy tám phần.
Lúc Quý Hòa mới vừa xuyên tới cho rằng thay đổi thân thể thì linh tuyền cũng không thấy tăm hơi, không nghĩ tới nó cũng theo tới, thật khiến hắn mừng như điên, dù sao thì ở một thời không lạc hậu như thế này có thể có một bảo bối như vậy sẽ làm chỗ dựa lớn cho cuộc sống của hắn. Hơn nữa lúc ấy nếu không có linh tuyền, hắn vào thân thể này lại vì thương vì bệnh không biết có sống nổi hay không, chỉ riêng đói thôi đã khiến người ta không chịu nổi rồi. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa dựa vào uống linh tuyền mà chữa khỏi cho thân thể, bụng cũng không đói quá, vì không khiến cho người Quý gia nghi ngờ hắn mới nằm ở trong phòng, nhưng nằm đến giờ hắn không muốn nằm nữa, linh tuyền đúng là có thể đỡ đói, nhưng trong bụng cứ trống trơn cũng khiến người ta không chịu nổi, hắn cũng muốn đi nhìn thế giới này xem sao.
Đứng lên từ trên giường, Quý Hòa đi đôi giày vải đen thủng một lỗ, giật nhẹ quần áo rách rưới vá chằng vá đụp trên người, liếc mắt liền nhìn thấy nửa cây lược gỗ, lấy chải đầu, vừa chải thì thấy rất ngứa, nghĩ chắc mấy ngày nay không gội. Hắn quyết định trước gội đầu, tốt nhất là tắm rửa thêm một phát.
Mở cửa, Quý Hòa đánh giá căn nhà theo hướng cửa sổ nhìn ra, đối chiếu với kí ức mơ hồ trong ký ức.
Nhà đều là nhà tranh, nhà chính là ba gian lớn hai gian nhỏ, hai bên trái phải có hai chái nhà, sân hướng bắc nam, hai bên cửa phía nam còn có hai cái lều cỏ nhỏ, như vậy cả sân cũng không quá lớn. Hắn biết từ bên cạnh nhà chính có cửa thông ra sân sau, nơi đó là đất trồng rau, còn có chuồng gà chuồng lợn, nhà xí cũng tại nơi đó. Tóm lại đây là một căn nhà nông bình thường nhất, nếu người một nhà sống hoà thuận với nhau sẽ có cảm giác ấm áp, chỉ là cái nhà toàn cực phẩm khiến cho Quý Hòa có một cảm giác áp lực, vô cùng muốn rời đi. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Phùng thị thấy Quý Hòa đứng một chỗ ngốc ngơ ngác liền một bụng tức giận, nghĩ đây là thằng quỷ đòi nợ đầu thai, dáng vẻ không giống như con mình, nhìn dáng người nhỏ xấu kia, con trai con gái cháu trai cháu gái của mụ đứa nào lớn lên cũng đẹp, làm gì có dưa méo táo nứt như vậy? Trách không được lúc sinh nó ra chỉ thiếu chút nữa đã mất mạng, chính là đầu thai nhầm mà lại Cứ nghĩ như vậy lại thấy càng tức, há mồm liền mắng.
“Mày còn biết đứng lên Mặt trời cũng lên tới đỉnh rồi Định ăn cơm trưa luôn à Không được tích sự gì trộm cắp gian dối lại không thiếu Sao mày không chết luôn đi cho rảnh nợ, còn tốn một đống tiền của bà đây Thằng quỷ đòi nợ trời đánh thánh vật, ông trời đúng là có mắt như mù”
Quý Hòa nhìn Phùng thị mắng nước miếng tung bay cũng không thèm để ý, dù sao đây cũng không phải mẹ hắn, hắn mới không khổ sở, chỉ là có chút thở dài cho nguyên chủ, khó sinh lại không phải lỗi của y, đổ hết sai lên đầu y, chịu nhiều khổ như vậy, cuối cùng là còn trẻ đã mất mạng.
Không thèm để ý thì không thèm để ý, nên nói chuyện thì phải nói chuyện, Quý Hòa cũng không muốn biểu hiện quá khác thường, tránh cho người khác thấy hắn bị quỷ nhập thân, đến lúc đó một cây đuốc thiêu hắn liền thảm.
Quý Hòa cố ý đè thấp giọng, cúi đầu nói: “Mẹ, trên người con ngứa, muốn gội đầu tắm rửa. Con đi nấu nước.”
Phùng thị nghe xong nhíu mày kêu lên: “Tắm cái gì mà tắm? Rơi vào sông còn tắm chưa đủ hả? Củi trong nhà là để nấu cơm nấu nước uống, không phải cho mày tắm rửa. Muốn tắm rửa thì tự đi nhặt củi, tự đi gánh nước Đổ đầy nước hai vại có nghe không?”
“Nghe được.” Quý Hòa lên tiếng trả lời, trong lòng nghĩ đây thật sự là mẹ ruột sao? Hắn bệnh mới tốt lên đã vội vã sai hắn làm việc, lại còn là chặt củi gánh nước, trong trí nhớ nguyên chủ giống như ngày nào cũng phải làm những việc này, làm nhiều ăn ít, khó trách vừa gầy lại lùn.
“Thế còn không mau đi đi” Phùng thị phân phó xong liền xoay người trở về phòng, liếc mắt thêm một cái cũng không muốn.
Quý Hòa vào phòng bếp nhìn, hai vại nước, một cái hết một cái còn hơn nửa, hắn nghĩ gánh nước còn phải gánh mấy lần, đến lúc đó không còn sức đi đốn củi, vẫn là trước đi đốn củi, thuận tiện nhìn xem có cái gì ăn được để bổ sung thể lực hay không. Trong phòng bếp một chút đồ ăn cũng không có, thật sự là không phần hắn đồ ăn sáng.
Dựa theo ký ức cầm rìu đốn củi đeo trên lưng với dây thừng, Quý Hòa hào hứng đi ra ngoài.
Thôn này gọi thôn Thanh Sơn, người ta gọi tên này phỏng chừng là bởi vì cách đó không xa chính là ngọn núi, toàn bộ thôn có không đến trăm hộ gia đình, không có hộ nào quá giàu có, hơn nửa người đều trồng ruộng nhà mình còn phải thuê thêm đất địa chủ mà cày cấy, khổ cực làm ăn một năm có thể ăn cơm mặc ấm đã là không tồi, còn trữ được thêm ít tiền chính là chuyện tốt.
Quý gia không ở rìa thôn nhưng cũng cách không xa, muốn vào núi lại phải đi qua hơn nửa thôn, Quý Hòa một đường đi nhận được không ít ánh mắt, nếu không phải phần lớn đều cắm mặt xuống đất mà đi chắc còn nhận được nhiều ánh mắt hơn. Hắn vì không muốn biểu hiện khác thường mà không chào hỏi với người khác, chỉ vội vã đi về phía trước, bộ dáng cứ như đang vội đi đốn củi.
Phía Bắc cùng phía Tây thôn Thanh Sơn đều là núi, phía Nam có một con sông, là thôn nhỏ dựa núi gần sông. Người trong thôn gọi phía Bắc núi là núi Bắc, phía Tây núi là núi Tây. Núi Bắc cao hơn núi Tây một ít, cỏ cây cũng dày hơn. Bình thường đều là đàn ông trong thôn mới vào được núi Bắc, có bản lĩnh còn bắt được mấy món ăn thôn dã. Ngày thường không có dã thú như hổ sói, lợi hại nhất cũng chỉ là lợn rừng, lợn rừng cũng không phải dễ chọc, phụ nữ người già trẻ nhỏ thêm một ít đàn ông yếu cũng sợ hãi, cho nên rất ít người trong thôn vào núi Bắc. Nếu muốn đốn củi hoặc là hái chút quả đại đều vào núi Tây.
Quý Hòa cũng thẳng đến núi Tây, mới nhặt lại được một cái mạng, hắn không muốn mạo hiểm, chờ thân thể dưỡng tốt lên, có thêm vũ khí thuận tay, nói không chừng sẽ đi dạo núi Bắc. Mà hiện tại hắn chỉ muốn đi dạo quanh, nhìn xem hoàn cảnh sinh sống hiện tại của bản thân, lại tìm vài thứ để ăn, linh thuỷ có uống no cũng chỉ là nước, thức ăn chân chính thì mới đỡ thèm được.
Quý Hòa đã sớm quyết định đi về phía nam núi Tây, tìm được thượng du con sông trong thôn.
Trong sông có cá, cá này có thể bắt nhưng vì trong thôn có tộc họ muốn dùng tiền bán cá để duy trì từ đường, cho nên cũng không thể cứ để người trong thôn đánh cá. Liền có quy định, tại khúc sông đặc biệt sẽ không cho đánh cá, đến khúc sông cho phép bắt cá cũng không cho dùng lưới, cho dù là hạ du sông cũng không được, bởi vì hạ du là cá của thôn khác. Mà cá trong sông này có lẽ không thiếu đồ ăn, hoặc là rất ***, không dễ dàng mắc câu. Bởi vậy muốn dựa vào cái này nuôi gia đình là không hiện thực, nhiều nhất chỉ là cải thiện thức ăn hoặc đem bán lấy ít tiền trinh.
Thì ra Quý Hòa đã từng đói đến độ có ý đồ bắt cá trong sông này, chính là câu cá cũng là cần thời gian, y thì lại có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian, chỉ có thể nhìn cá mà chảy nước miếng. Hiện tại Quý Hòa đã có biện pháp rất nhanh chóng đã bắt được cá. Nghĩ đến cá nướng thơm ngon, Quý Hòa đã chảy nước miếng, đi càng nhanh.
Đi ước chừng nửa canh giờ, Quý Hòa tìm được đoạn sông kia, dọc bờ sông về phía trước, tìm một nơi kín đáo. Quý Hòa thả công cụ xuống, sau đó ngồi xổm trên một tảng đá lớn dưới sông, bỏ tay vào trong nước, vừa thoáng nghĩ tới, linh tuyền liền chảy ra, chỉ trong chốc lát đã bơi tới mấy con cá, có lớn có nhỏ, đều tiến đến bên tay Quý Hòa. Quý Hòa rất là thoải mái bắt được một con, nghĩ cũng đủ mình ăn liền không bắt thêm. Mấy con cá còn lại chậm rãi bơi mất.
Bây giờ là mùa xuân, mùa đông cành khô lá khô vẫn rơi đầy, Quý Hòa nhanh chóng nhặt đủ, xử lí cá, bắt đầu nướng cá, từ trong túi quần áo rải lên cá ít muối lấy từ trong phòng bếp ra, cuối cùng cũng cho cá có hương vị. Kỹ thuật nướng cá của Quý Hòa rất tốt, trong chốc lát mùi thơm đã bay lên, hắn hít hà, nuốt nước miếng. Chờ cá nướng chín cũng không ngại nóng mà cắn luôn lên một miếng, cảm thấy thơm đến độ muốn nuốt luôn cả lưỡi.
Nhóm lửa sẽ có khói, không muốn để cho người biết mình nướng cá ở đây, Quý Hòa chuyển dời đến một chỗ mới khác mới bắt đầu yên tâm mà gặm lấy gặm để.
Kỳ thật đây chỉ là cá nướng đơn giản nhất, Quý Hòa từng ăn cá nướng còn nhiều đồ gia vị hơn thế này, nhưng thân thể này chưa từng được ăn qua con cá ngon như vậy. Cho nên Quý Hòa ăn như hổ đói, trong chốc lát đã hết sạch con cá, vỗ vẫn cái bụng rốt cục cũng no mà vẫn bằng phẳng như cũ, Quý Hòa vừa lòng thở ra một hơi.
Mùa xuân mặt trời ấm áp, không lạnh không nóng, Quý Hòa ăn no ngồi trên tảng đá lớn nghỉ ngơi, nghĩ tuy rằng cổ đại hơi lạc hậu nhưng không khí trong lành, không có ô nhiễm, thật tốt cho sức khỏe. Đầu óc mình cũng lanh lợi, lại có linh tuyền bên người, còn lo không có cuộc sống tốt đẹp sao? Duy nhất không tốt chính là cả nhà toàn cực phẩm, về sau nghĩ biện pháp ở riêng mới được, còn phải phân hộ lưu loát sạch sẽ, nếu không mình mà có tiền lại chẳng bị bọn họ dán lên như da trâu kéo không xuống hay sao.
Quý Hòa nghĩ cổ đại có vẻ rất chú trọng chữ hiếu, con trai chủ động đề cập ra ở riêng không khéo cũng bị người ta chỉ trích, thanh danh của nguyên chủ đã đủ đen, không thể đen thêm nữa, trước khi chưa chuẩn bị đi xa, thanh danh vẫn là đừng tồi tệ thêm thì hơn, hắn không phải người không có thanh danh liền sống không được, chỉ là muốn làm cho mình sống thêm thoải mái, huống chi người Quý gia vu tội nguyên chủ như vậy, hắn coi như báo đáp cũng phải thay nguyên chủ đòi lại chút công bằng, cho người bên ngoài biết đến chân tướng, có thể làm cho Quý gia mất hết thể diện thì càng tốt
Nghỉ ngơi đủ rồi, Quý Hòa cũng không tiếp tục la cà nữa mà đi đốn củi, hắn phải mau về nhà nấu nước tắm rửa gội đầu, thay một thân thể mới cứ cảm thấy không được tự nhiên, tóc lại ngứa người cũng ngứa, phải tắm gội cho đã. Chuyên tìm cành khô củi khô, cuối cùng cũng vơ được một bó, nhìn không ít, Quý Hòa liền đeo lên lưng đi về.