Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 19: Ân oán của Quý gia




Miêu: beta-ed

Sau khi Quý Thanh đỡ ho, Quý Lam đi ra, nhìn Quý Hòa, cắn môi, trong mắt hiện lên một tia oán hận, nghĩ chỉ trách cái nhà kia, nếu không phải bọn họ thì anh trai có lẽ sẽ không phải chịu tội như bây giờ.

“Anh vào xem anh tui đi, không cho anh làm anh ấy tức giận, nếu không tui đánh anh thiệt đó”

Quý Lam hung hăng mà uy hiếp, sau đó cầm cái ấm đi ra ngoài, định đi rót thêm chút nước ấm cho anh trai.

Quý Đại Phát xấu hổ mà nhìn Quý Hòa, nói: “Đứa nhỏ này tính nó thế, cháu đừng để ý.” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa lắc đầu, hắn cũng không thèm để ý thái độ của Quý Lam, năm đó bởi vì chuyện trái cây dại, Quý Hòa nguyên chủ thật sự đã nợ cả nhà Quý Đại Phát.

Quý Hòa có được những mảnh ký ức của nguyên chủ, cái thì rất rõ ràng, cái thì rất mơ hồ, mà ký ức về chuyện kia thì vô cùng tường tận. Năm đó Quý Hòa rõ ràng có thấy Đại Sơn ăn thêm quả dại khác, chỉ là y bị người nhà đe dọa mà sợ hãi, không nói ra chân tướng. Y chỉ nói là Đại Sơn quả thật có ăn quả dại mà Quý Đại Phát đưa cho, đây là lời nói thật, lại ém nhẹm chuyện Đại Sơn có ăn quả dại khác đi. Sau Quý Hòa có giải thích với Quý Đại Phát, y áy náy do mình đã không nói ra toàn bộ sự thật. Cũng bởi vì áy náy, nên nguyên chủ không dám đối mặt với người một nhà Quý Đại Phát, không cần một nhà Quý Đại Phát xa lánh, tự y đã rời xa bọn họ.

Có thể do Quý Hòa quá mức áy náy nên mới nhớ kĩ việc này.

Sau khi Quý Hòa dung hợp đoạn ký ức thì tâm tình rất phức tạp, hắn có thể hiểu được hoàn cảnh nguyên chủ phải đối mặt lúc đó nên mới sợ hãi mà giấu diếm thực tình, nhưng càng đồng tình người một nhà Quý Đại Phát, bọn họ tốt bụng mà không được báo đáp, ngược lại khiến cả nhà mình lâm vào khốn cảnh. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Cũng bởi vì nguyên chủ yếu đuối, khiến cho cả nhà Quý Đại Phát bị oan uổng, không thể không đền tiền, còn bởi vậy mà chậm trễ Quý Thanh chữa bệnh. Lúc ấy có người nói trên trấn có một thầy thuốc rất lợi hại, chữa được không ít người bệnh nặng, mọi người đồn ầm lên là rất thần kỳ. Một nhà Quý Đại Phát đã muốn đưa Quý Thanh đi khám bệnh, nhưng lại xảy ra chuyện của Đại Sơn nên không gom đủ tiền, lại đi mượn tiền mới dẫn Quý Thanh đi, chỉ là vị thầy thuốc kia cố tình lại đã rời đi từ hai ngày trước, chỉ cần bọn họ đến sớm hai ngày, chỉ cần hai ngày Cũng bởi vì hai ngày này, bệnh của Quý Thanh vẫn cứ dây dưa mãi đến giờ.

Quý Hòa nghĩ đã xảy ra chuyện như vậy, nếu đổi lại là hắn cũng sẽ oán hận, hiện tại cả nhà Quý Đại Phát nguyện ý ra tay giúp đỡ ngay lúc hắn cần nhất, còn nguyện ý cho hắn vào cửa, cũng đã quá hiền lành. Quý Lam có hơi hung dữ với hắn cũng không tính là gì.

“A Hòa, em đã đến rồi, ngồi đi.”

Xốc mành vào phòng, Quý Hòa cảm thấy trong phòng hơi tối, trong không khí có mùi thuốc đông y đắng chát, cửa sổ không mở, rèm cửa rủ, phòng ở kín mít, hắn đã sớm thấy bị đè nén rồi. Sau đó chợt nghe thấy một giọng nói ôn hoà khàn khàn, hắn nhìn về phía người vừa nói chuyện kia.

Trong trí nhớ của Quý Hòa, Quý Thanh từ nhỏ đã không giống những đứa trẻ quê lăn lê chơi nghịch từ trong bùn mà lớn lên, dùng từ mà nguyên chủ Quý Hòa không biết để hình dung thì là chàng thiếu niên nhẹ nhàng nhanh nhẹn.

Hiện tại Quý Thanh đã hơn hai mươi tuổi, là một thanh niên chính trực đang tuổi đẹp nhất. nếu dựa theo trí nhớ của Quý Hòa mà lớn lên hẳn là một thanh niên tuấn tú nhã nhặn, chỉ là hiện tại lại lệch khỏi quỹ đạo phát triển vốn có.

Quý Thanh gây cho Quý Hòa một cảm giác không giống anh trai lắm, bởi vì Quý Hòa đời trước lúc qua đời đã lớn gần bằng Quý Thanh hiện tại, Quý Thanh ở trong mắt hắn cũng như một người em trai, chẳng qua là đứa em trai hiểu chuyện hơn. Bởi vì bị bệnh, thể trạng Quý Thanh vô cùng gầy yếu, tuy rằng đã là mùa xuân, quần áo mặc trên người vẫn không ít, sắc mặt tái nhợt, lại có vẻ ửng hồng không bình thường, mắt có quầng thâm, hiển nhiên là ngủ không được tốt, khí sắc kém tước đi hơn phân nửa vẻ tuấn tú của Quý Thanh, từ ánh mắt đầu tiên đã đưa lại cho người ta ấn tượng về một con ma ốm, chỉ có nhìn kỹ mới phát hiện anh vốn lớn lên trông không tồi.

“Anh Thanh.” Quý Hòa tuy cảm thấy Quý Thanh giống như em trai, nhưng vẫn gọi anh, từ sau này hắn sẽ là Quý Hòa, Quý Thanh chính là anh trai của hắn.

Quý Thanh lộ vẻ tươi cười, nói: “Ngồi đi, đừng câu nệ. Anh biết chuyện của em, về sau sống tốt lên, cuộc sống không trải đầy hoa hồng, em còn trẻ, về sau ngày lành còn dài.”

Quý Hòa gật đầu, ngồi bên cạnh Quý Thanh, nói về cuộc sống bây giờ của hắn, cuối cùng nghĩ một chút vẫn nói: “Anh Thanh, trước kia là lỗi của em, nếu không phải em thì không biết chừng anh đã khoẻ bệnh. Anh yên tâm, chỉ cần em kiếm được tiền, nhất định sẽ mời cho anh thầy thuốc giỏi nhất, cho anh uống loại thuốc tốt nhất. Bệnh của anh nhất định sẽ khỏi”

Quý Thanh sửng sốt một chút, sau đó liền cười, khuôn mặt gầy gò nhìn không đẹp lắm nhưng lại rất vui vẻ, nói: “A Hòa, anh đã sớm không trách em. Đúng, anh có từng hơi giận chó đánh mèo với em, chỉ là sau này đã nghĩ thông rồi. Đó là mệnh của anh, nếu bệnh của anh được định sẵn là do người thầy thuốc kia chữa khỏi, cho dù có chuyện của em thì cũng sẽ không bỏ lỡ nhau. Cái số nó thế, dù có cầm tiền đi sớm hơn hai ngày thì người thầy thuốc kia đã đi trước đó hai giờ rồi không biết chừng.”

Quý Hòa cảm thấy Quý Thanh là một người thật vị tha, cũng không vì hàng năm ốm đau trên giường mà hay than thân trách đất, nếu bệnh khỏi rồi, khẳng định sẽ có tiền đồ.

“Anh Thanh…”

Quý Hòa muốn an ủi Quý Thanh, Quý Thanh lại cho rằng hắn còn muốn tự trách, đưa tay ngăn cản, nói: “Bệnh của anh nếu có thể khỏi khẳng định sẽ khỏi. Chỉ là mệt cha mẹ phải làm lụng vất vả chạy chữa cho anh. A Hòa nếu về sau có thể thay anh hiếu kính với hai người thì anh cũng thấy vui vẻ.”

Trương thị vừa nghe thấy ánh mắt liền phiếm hồng, cúi đầu lau nước mắt nói: “Thằng bé này Nói cái gì mà làm lụng vất vả hay không vất vả, mẹ chỉ ngóng trông con mau khoẻ bệnh lên.”

Quý Đại Phát cũng khó chịu, nghĩ mấy lời vừa rồi của con trai mình có nghĩa là nó cũng không trông cậy bệnh của nó có thể khoẻ lên, vậy phải làm sao đây Nhưng vì không khiến mọi người thêm khó chịu, ông chỉ có thể chịu đựng, nói với Quý Thanh: “Tiểu Hoà trước đây thân mình cũng không tốt, nhưng con xem giờ đã tốt hơn nhiều, cũng bởi vì thoải mái đầu óc Con trai con cũng phải xốc lên *** thần đi, chúng ta chỉ trông cậy vào con thôi đó Con cứ dưỡng bệnh cho tốt, mau chóng khoẻ lên”

Trương thị đẩy ông một cái nói: “Ông nói cái gì đó Ông không thể để cho con nó nhẹ lòng một chút à?”

Quý Đại Phát nói: “Nó cứ nhàng nhàng thế này thì làm sao mà khỏi được, phải quyết tâm lên, trước kia có thầy thuốc tốt, sau này còn có nữa, thầy tốt nhất định sẽ tìm được, chờ tìm được rồi, muốn nhẹ lòng thế nào thì nhẹ lòng thế ấy”

Quý Thanh thấy mẹ trừng cha, sợ bọn họ cãi nhau, muốn khuyên bọn họ, vừa sốt ruột lại ho khan.

Trương thị vội vàng vỗ lưng cho Quý Thanh, Quý Lam ôm bát nước đứng một bên sốt ruột mà nhìn, nghĩ bao giờ anh dừng ho thì đưa nước cho anh súc miệng, y lại hung hăng trừng mắt nhìn Quý Hòa, nói: “Anh đi ra ngoài Anh tui đang khó chịu Anh đứng ở đây cũng chướng mắt Anh tui cũng không muốn nhìn thấy anh vào lúc này đâu”

Quý Hòa thấy Quý Đại Phát cùng Trương thị đều đang chăm chú nhìn Quý Thanh, Quý Thanh thì vất vả ho khan, đối mặt với tròng mắt tối đen của Quý Lam, hắn chỉ có thể lui ra ngoài. Nghĩ Quý Thanh vừa rồi chịu đựng ho khan là do hắn ở đó, thôi thì mình cứ đi ra ngoài, tránh cho anh ấy áp lực.

“Tiểu Hoà, thằng Thanh kêu cháu có rảnh lần sau lại đến thăm, hôm nay nó không quá thoải mái.” Quý Đại Phát chờ tiếng ho khan dừng lại, mới từ trong phòng đi ra, nói với Quý Hòa, giọng nói có chút mỏi mệt.

Quý Hòa gật đầu, hắn vừa rồi ở bên ngoài cũng nghe được, cao giọng nói: “Anh Thanh, có thời gian em sẽ trở lại thăm anh Anh cứ nghỉ ngơi đi”

Quý Hòa cũng không muốn ở lại, chào Quý Đại Phát, chờ đi ra cửa thì phải quẹo, chợt nghe đến Quý Lam ở đằng sau gọi hắn lại, hắn quay đầu lại.

Quý Lam đuổi theo, trừng Quý Hòa nói: “Quý Hòa Anh trai nói không trách anh, cũng không cho tui trách anh, nhưng mà tui vẫn trách anh đấy Nếu anh muốn tui không trách anh thì đồng ý với tui, về sau mà một nhà Quý Đại Tài có đi tìm anh, chết sống gì anh cũng không được làm việc cho bọn họ nữa Nếu về sau mà được thì anh còn phải tính sổ với Quý Thuận Phải cho gã sống không bằng chết Phải cho gã còn khổ hơn cả anh tui Anh có đồng ý hay không? Nếu anh đáp ứng thì về sau tui không trách anh nữa. nếu không thì từ rày về sau anh không cần đến nhà tui”

“Được, anh đồng ý với em.” Quý Hòa nói.

Quý Thanh là bị Quý Thuận hại thành bộ dáng hiện tại, hai người bọn họ năm đó đều cùng đi học, Quý Thanh trời sinh chính là nhân tài đọc sách, thông minh chăm chỉ, ngay cả lão sư cũng khen về sau anh về nhất định sẽ đề tên bảng vàng, sẽ trở thành vinh quang của thôn Thanh Sơn. Mà Quý Thuận cũng không ngu ngốc, nhưng gã chỉ được cái khôn vặt. Mà Phùng thị lại cho rằng đứa con trai này của mụ có mệnh làm quan lớn, cho rằng về sau gã nhất định sẽ giỏi hơn Quý Thanh, chiều gã vô cùng, cái gì cũng thuận theo, cứ rỉ tai nói với gã là phải so bì với Quý Thanh. Không chỉ như thế, còn loan ầm lên trong thôn là Quý Thanh không sánh bằng Quý Thuận, nói đến lúc thi tú tài thì biết ngay.

Người trong thôn cũng không phải kẻ ngốc, cũng chờ nhìn kết quả xem náo nhiệt.

Chỉ là còn chưa có kết quả đã xảy ra chuyện, Quý Thanh bị người phát hiện ngã vào mương nước trong ngày đông giá rét, người đông lạnh, bị bệnh nặng. Anh nói là Quý Thuận làm, anh nghe được tiếng của Quý Thuận cũng nhận ra Quý Thuận, nhưng Quý Thuận không thừa nhận. Nhưng chuyện này cũng truyền ra, tuy rằng không có kết luận nhưng lão sư vẫn coi trọng Quý Thanh lại tin tưởng học sinh của mình, không muốn dạy Quý Thuận nữa, đuổi gã về nhà. Quý Thuận vừa lúc cũng không muốn đọc sách thêm nữa, gã tự biết lượng sức mình, thi trúng tú tài là khó như lên trời, liền thuận thế về nhà, trước mặt người nhà lại giả bộ uất ức lắm.

Quý Đại Tài cùng Phùng thị vẫn luôn trông vào Quý Thuận làm rạng rỡ tổ tông, giờ thì giận điên, Phùng thị lúc ấy liền đi qua nhà Quý Đại Phát gây sự, Quý Đại Tài lại không ngăn cản, Trương thị và Quý Đại Phát cũng tức, cũng không ai ngường ai. Hai nhà ầm ĩ, cuối cùng tan rã trong không vui, từ nay về sau hai nhà rõ ràng là thân cận nhất lại thành kẻ thù của nhau.

Hay cho một hồi ân oán, đều do một người Quý Thuận gây nên.

Quý Hòa nghĩ Quý Lam hận Quý Thuận là đúng, hắn biết chuyện năm đó đúng là do Quý Thuận làm, trong lúc vô ý nghe được, chỉ tiếc là nghe được một ít, miệng Quý Thuận vẫn kín như bưng. Đối phó với một kẻ tiểu nhân bỉ ổi như vậy, Quý Hòa một chút áp lực cũng không có. Mà người một nhà Quý Đại Tài cũng không phải người tốt gì, hắn lại đã chặt đứt quan hệ với bọn họ, tự nhiên không định giúp đỡ hay cho bọn họ kiếm lời, yêu cầu của Quý Lam càng dễ thực hiện.

Quý Lam thấy Quý Hòa đồng ý, cũng trợn mắt nhìn hắn một cái, sau đó mới xoay người chạy về.

Quý Hòa cười lắc đầu chuẩn bị trở về nhà, mới quay người lại liền thấy Trương Tiểu Dư đứng cách đó không xa nhìn về nơi này, ánh mắt hai người chạm nhau.