Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 141: Những chuyện nhà Quý Đại Tài




Miêu: beta-ed

“A Hòa, anh làm sao vậy?” Trương Tiểu Dư hỏi Quý Hòa, đưa cho hắn một chén trà lài không nóng không lạnh, nhìn Quý Hòa uống xong mới quạt cho hắn.

“Có chút chuyện, nhưng không phải chuyện tốt.” Quý Hòa tạm dừng một chút, thấy Trương Tiểu Dư còn nhìn hắn, biết là cậu đang chờ mình nói tiếp, “Quý Thụy Sơn chết rồi.”

Quý Thụy Sơn, cũng chính là đích tôn duy nhất của một nhà Quý Đại Tài.

“Sao lại chết?” Trương Tiểu Dư chấn động, cậu tự nhiên nhớ Quý Thụy Sơn, đó là cháu trai của Quý Hòa, lại nói tiếp vẫn là một thằng nhóc, sao lại chết? Điều này cũng quá đột nhiên. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa nghĩ đến Quý Thụy Sơn, trong lòng cũng không biết là cảm giác gì, lúc hắn vừa tới thế giời này, còn ở trong nhà Quý Đại Tài, dù là trong trí nhớ hay tự mình cảm thụ, thằng bé Đại Sơn này thật không khiến người ta thích nổi. Tuy rằng có đọc sách, nhưng hình như trời sinh ác độc, một đứa nhóc con liền dám trắng trợn cầm hòn đá ném vào người chú mình, còn dám tỏ vẻ khinh miệt. Đứa trẻ như vậy thì ai thích cơ chứ? Nhưng nó vẫn là một sinh mạng trẻ tuổi, nghe nó đã chết, Quý Hòa trong lòng cũng thực cảm khái.

Quý Hòa nói: “Nó rơi vào mương nước chết đuối.”

Trương Tiểu Dư có chút không dám tin, hỏi: “Mương nước? Chết đuối? Lúc ấy chung quanh không có người sao? Sao mà xui xẻo quá vậy”

“Thì đúng thế còn gì? Đi đứng kiểu gì mà lại thế. Nhưng cũng không quá ngạc nhiên, mương nước chưa phải có người rơi vào chết đuối, chỉ là rất hiếm thôi.” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Đứa cháu trai duy nhất trong nhà chết, cái nhà kia hẳn đau lòng lắm? Anh tới xem chưa?” Trương Tiểu Dư hỏi, luôn cảm thấy Quý Đại Sơn vừa mới chết thì Quý Hòa cũng không đến mức bày vẻ mặt như vậy, Quý Hòa lại không phải kẻ ác độc, cậu cảm thấy nhất định là còn có chuyện khác, thấy hơi lo lắng một nhà Quý Đại Tài lại vì vậy mà khó xử Quý Hòa, cho dù hiện tại bọn họ không dễ bắt nạt, nhưng cứ bị những kẻ đáng ghét tới làm phiền rất mệt mỏi.

Quý Hòa cười lạnh một tiếng, nói: “Đâu chỉ là đau lòng? Cái nhà kia làm ầm ĩ hết lên rồi Hiện tại cứ như chó điên, cắn loạn chung quanh Anh vừa mới cãi nhau một trận với bọn họ, người một nhà kia thật sự là bất trị. Vốn nhà bọn họ chết một người, ai cũng nên đồng cảm, giờ làm ầm lên như thế chỉ sợ chả ai dám dính vào, nếu không sẽ bị cắn chặt không tha.”

Quý Hòa kể lại với Trương Tiểu Dư chuyện đã xảy ra, thì ra quý Đại Sơn chết, một nhà Quý Đại Tài đều rất đau đớn, cuối cùng Phùng thị kia không biết làm sao lại đột nhiên nổi điên nói là người nhà Quý Đại Phát hại Quý Đại Sơn. Mụ không có chứng cớ, cái gọi là lý do chỉ là lúc trước Quý Thanh cũng suýt bị hại chết y như vậy. Hiện tại quý Đại Sơn chết đuối, nhất định là do một nhà Quý Đại Phát báo thù. Người khác có ai tin lời mụ, chỉ cho rằng mụ bị chết cháu trai nên điên rồi. Kết quả mụ còn nói Quý Thanh vốn nên chết luôn đi, kết quả Quý Thanh không chết, hiện tại Quý Thụy Sơn lại chết thay Quý Thanh, nói Quý Thụy Sơn chết Quý Thanh phải chịu trách nhiệm. Lời này càng thêm vô lý, mụ đến gây sự trước cửa nhà Quý Đại Phát, trực tiếp bị Quý Đại Phát đánh đuổi ra ngoài.

Phùng thị còn chơi xấu sống chết không chịu đi, ầm ĩ không ngừng, cuối cùng ngược lại bị Quý Thanh đứng ra nói, thừa nhận sự thật năm đó Quý Thuận đã hại Quý Thanh.

“Xem ra thanh danh nhà bọn họ coi như xong”

Trương Tiểu Dư bắt đầu nghe thì tức lắm, rồi lại nghe thấy kết quả thật quá hả giận, vỗ tay ăn mừng.

Quý Hòa cười một chút, nói: “Đâu chỉ là thanh danh tiêu tùng, Phùng thị trúng gió.”

Phùng thị bị Quý Thanh nói ra sự thật, thừa nhận chính thằng con thứ nhà mình hại người, bị người ta chỉ trỏ, lại bị Quý Đại Tài cho một bạt tai, lập tức trúng gió. Vốn chuyện Quý Hòa thành song tế Quốc công gia đã khiến mụ đả kích cực kỳ, lần này lại họa vô đơn chí, trải qua kích thích, Phùng thị rốt cục không chịu nổi, trực tiếp co giật trúng gió.

Trương Tiểu Dư nghe xong nghĩ thật đúng là ác giả ác báo, Phùng thị cả đời này làm không ít chuyện xấu, nhưng còn thích viện cớ, với Quý Hòa thì càng thích đổ tội, giờ thì bị tức sắp chết rồi. Ở thời đại này, trúng gió rất nghiêm trọng, có người liệt giường cả đời, không thể tự gánh vác, đau khổ không chịu nổi. Cho dù có may mắn động đậy được, cuối cùng cũng phải sống dè dặt cẩn thận, không bao giờ có thể sống tự do tự tại thích gì làm nấy.

Phùng thị trúng gió nghe nói nghiêm trọng lắm.

Chu Quế Hoa cũng bởi vì mất đi đứa con trai thương yêu nhất mà ngã bệnh, hai người phụ nữ trong nhà ngã xuống, Quý Tiểu Ngọc cùng Quý Tiểu Hương còn nhỏ, chỉ có thể gọi Kim Thúy Nương ở trấn trên cùng Quý Thuận trở về, Quý Tiểu Thi đương nhiên cũng về theo.

Quý Thuận nghe nói là mẹ mình thừa nhận chuyện mình hại người, rất là buồn bực, bị người trong thôn chỉ trỏ thì nhanh chóng trốn về trấn trên.

Quý Hiếu mất đi đứa con độc nhất cũng rất đau xót, đời này gã có thể thắng thắt lưng mà sống trong cái nhà này cũng do đứa con trai, mà ngay cả thằng hai thông minh cũng không sánh bằng gã. Cho dù cha mẹ thương thằng hai hơn, gã cũng không thèm quan tâm, bởi vì gã có con trai mà, mà hiện tại đứa con khiến gã ưỡn ngực ngẩng đầu đã chết, gã cảm thấy thắt lưng oằn hẳn xuống, cả người cũng uể oải.

Quý Tú Nhi nhìn đến nhà mẹ đẻ thành cái dạng này thật sự là đau đầu, không biết sao nhà mình lại thành như vậy? Rõ ràng hết thảy đều đang tốt đẹp cơ mà Quý Tú Nhi khuyên cha lại khuyên mẹ, khuyên anh trai lại khuyên chị dâu, khuyên dã cả bọt mép, cuối cùng về nhà còn nổi nóng cãi nhau với Giang Khang một trận.

Giang Khang bị Quý Tú Nhi mắng, buồn bực vô cùng, nhưng vẫn nhịn không chửi lại, cuối cùng còn đi dỗ dành Quý Tú Nhi, không có cách nào, ai bảo Quý Tú Nhi là con gái nuôi của Vương chủ bạc cơ chứ? Hiện tại Giang Vạn Quán lạnh nhạt với hắn ta, hắn ta chỉ có thể dựa vào người cha vợ nuôi này Gần đây người cha vợ này rất thân cận với hắn ta, cũng không thể bởi vì cãi nhau với Quý Tú Nhi mà mất đi một ngọn núi dựa lớn như vậy được, cho nên trước cứ nhịn cô ta một chút, chờ quan hệ giữa hắn ta và Vương chủ bạc thân hơn, thân đến độ có thể trực tiếp nhận Vương chủ bạc làm cha nuôi, đến lúc đó chẳng phải hắn ta sẽ trên cơ Quý Tú Nhi? Quý Tú Nhi cũng không phải con gái ruột của Vương chủ bạc, cũng chỉ là đứa con nuôi

Đang lúc Quý Tú Nhi bởi vì chuyện ở nhà mẹ đẻ mà sốt ruột, anh cả cô ta đột nhiên phấn chấn tìm đến, nói là mình lại có con trai.

Quý Tú Nhi còn tưởng rằng chị dâu Chu Quế Hoa lại mang thai, kết quả vừa nghe Quý Hiếu nói, thật sự thiếu chút nữa đã giận điên lên

“Anh nói lúc trước chuyện Đào Hồng là anh làm?” (ý là vớt Đào Hồng lên, nhân lúc con người ta chưa tỉnh mà abcxyz

Quý Tú Nhi cuối cùng còn có chút lý trí, đè thấp giọng, nhưng mắt long sòng sọc, cô ta cũng bị ông anh trai này chọc điên rồi, sao anh mình lại làm ra chuyện như thế cơ chứ? Nghĩ lúc trước chuyện xảy ra, cô ta còn chửi bới Điền Tiến Đa, chửi cậu ta heo chó không bằng, kết quả thì sao? Người Làm chuyện này lại là anh trai cô ta Vậy cô ta là cái gì? Chẳng phải là tự chửi mình hay sao (em gái của heo chó không bằng

Quý Hiếu gật gật đầu, nói: “Lúc đấy cũng là anh nhất thời hồ đồ, em gái, hiện tại em nhất định phải giúp anh Anh đã hỏi rõ ràng, đứa trẻ Đào Hồng sinh đích thực là con trai anh Anh thấy nó rồi, kháu khỉnh lắm, lớn lên cũng giống anh nữa Giờ anh chỉ còn duy nhất một đứa con trai, anh nhất định phải nhận nó về Em cũng không hy vọng Quý gia chúng ta đoạn tử tuyệt tôn chứ?”

Quý Tú Nhi mắng: “Sao anh chỉ biết Quý gia chúng ta đoạn tử tuyệt tôn? Vợ chồng anh cũng không phải bảy tám mươi tuổi không thể sinh con Nhà mình cũng không phải không có tiền, cho dù chị dâu không đẻ được thì cưới người thiếp về mà đẻ Sợ cái gì? Người đàn bà kia chết cũng không thể lấy về Anh hai đã mất sạch thanh danh, anh cũng muốn mất theo phải không?”

Quý Tú Nhi nghĩ đến thanh danh của mình kỳ thật cũng sớm không tốt, nguyên nhân lúc trước có thể gả cho Giang Khang không biết sao lại truyền ra, hiện tại cũng có không ít người cho rằng cô ta không biết xấu hổ mà đặt bẫy Giang Khang. Mặt ngoài cô ta bỏ lơ, nhưng trong lòng đã sớm tức tới hộc máu.

Quý Hiếu nói: “Đâu có dễ đẻ như thế? Hai người chị dâu của em cũng không phải không biết đẻ, nhưng không đẻ được con trai, tìm nhiều đàn bà hơn nữa cũng vô dụng. Anh chỉ sợ đứa trẻ kia là dòng giống duy nhất của Quý gia chúng ta Hiện tại nó sống với những người kia, sớm hay muộn cũng bị đói chết Không được, nhất định phải nhận nó về Em gái, em nhất định phải hỗ trợ anh Anh xin em đấy”

Quý Hiếu hiện tại rất cố chấp với chuyện con trai, Quý Đại Sơn vừa chết, gã liền sợ hãi sẽ tuyệt tự, gã nghĩ nhất định phải có thêm con trai, nếu không có con trai, địa vị trong nhà của gã sẽ tuột dốc không phanh, ra ngoài cũng không thẳng nổi thắt lưng mà đi. Chính loại sợ hãi này khiến hắn khát vọng vô cùng với đứa con trai mà Đào Hồng sinh.

Quý Tú Nhi thật sự là bị Quý Hiếu ép đến hết cách, đáp ứng sẽ nghĩ biện pháp.

Ngay lúc Quý Hiếu nỗ lực có thêm một đứa con trai, Quý Thuận cũng không nhàn rỗi.

Quý Thuận một mình về trấn trên, thật sự là càng nghĩ càng giận, cảm thấy đời mình tăm tối, sau đó gã bắt gặp được ánh sáng cuối đường hầm.

Ánh sáng này không phải ai khác, đúng là Trương Lan.

Trương Lan từ khi gả cho người ta liền sống không hề dễ chịu, bởi vì đây không phải người y muốn gả cho. Hơn nữa, Trương Lượng càng ôn hoà với y, y càng đau khổ, chờ sau khi Quý Tuấn thi đỗ tú tài, lại thành rể hiền huyện lệnh, Trương Lan lại càng sống tốt. Sau thì Đào Hồng trở lại, Trương gia bởi vì Đào Hồng liên lụy mà mất sạch mặt mũi trong thôn, cũng may còn có thân thích bên Trương Lan, nên Trương Lan không làm sao. Cũng có lẽ do sống ở nhà chồng thoải mái quá, ngược lại khiến y cảm thấy càng thêm không thỏa mãn, luôn cảm thấy mình gả cho một người như vậy là quá uất ức. Cho nên y thường chạy ra ngoài, ngoại trừ về thôn Thanh Sơn, thì hay tới trấn trên.

Bởi vì có thân thích là Quý Tuấn, Trương Lan liền hay tới quán rượu Bốn Mùa, ngồi trong quán nhìn Thủy tửu lâu đối diện, trong lòng âm thầm hận Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư.

Thời gian dài, Trương Lan liền cùng Quý Thuận quen thuộc, một kẻ cảm thấy cuộc sống không thú vị, một kẻ cảm thấy cuộc sống vô vọng, hai người rất có tiếng nói chung, liền cứ như vậy vừa mắt lẫn nhau.