Miêu: beta-ed
“Mau Mau kéo mụ ta về Ngộ nhỡ chọc giận một nhà Quốc công thì chỉ có nước chết”
Quý Đại Tài thấy Phùng thị hùng hổ chạy ra ngoài liền nóng nảy, lão sợ Phùng thị nhất thời nóng đầu chạy tới trước mặt Quốc công gia nói hươu nói vượn, chỉ bằng những việc họ đã làm với QUý Hòa trước đây, khẳng định nhà bọn họ sẽ không có quả ngọt, mà thái độ với Trương Tiểu Dư của bọn họ cũng không tốt đẹp gì. Trương Tiểu Dư lại ngọt ngào ân ái với Quý Hòa, bình thường không thèm liếc nhìn họ một cái, có thể thấy được là không ưa bọn họ bao nhiêu, hiện tại chạy tới trước mặt người ta không phải tự chuốc khổ sao?
Đầu óc Quý Đại Tài coi như thanh tỉnh, vừa sai Quý Hiếu chạy nhanh đuổi trước, mình cũng chạy theo sau.
Quý Hiếu cùng Chu Quế Hoa cũng không ngốc, cho dù có hối hận vì làm mất nhà thông gia tốt, còn muốn vãn hồi đôi chút, không muốn Phùng thị chạy như điên tới trước mặt một nhà Quốc công, đây không phải là làm thân, mà là muốn tìm chết Bọn họ vừa mới sống khấm khá lên một ít, không muốn chết đâu Hai người chạy nhanh hơn Quý Đại Tài nhiều, rất nhanh đã đuổi kịp Phùng thị, Quý Hiếu chạy lên, túm chặt lấy cánh tay Phùng thị, chỉ thiếu điều kéo đứt luôn tay mụ xuống. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Phùng thị mắng: “Ai nha, đau chết mất Thằng bất hiếu mày định kéo đứt tay mẹ mày luôn đấy à?”
Quý Hiếu vội vàng thả lỏng, ôn tồn mà nói: “Mẹ, xin lỗi, là con mạnh tay, chẳng phải lo lắng mẹ chay tới trước mặt đám quý nhân kia hay sao? Không được đâu mẹ Mẹ đừng tưởng mẹ chạy tới thì Quốc công gia sẽ coi mẹ thành thông gia? Đừng quên mẹ đã đuổi Quý Hòa ra khỏi cửa Quan hệ không còn, Quý Hòa cũng không tiếp thu chúng ta, mẹ đi có khác nào tự làm bẽ mặt?”
Phùng thị vừa rồi cũng là quýnh lên mới chạy đi, hiện tại bị Quý Hiếu nói như thế cũng tỉnh hồn, sắc mặt có chút thảm đạm, nhưng lại không cam lòng, nói: “Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha? Đây chính là Quốc công đó”
Quý Đại Tài lúc này cũng đã chạy tới, kéo cánh tay Phùng thị nói: “Thế còn làm được gì? Bà còn định khiến Quốc công gia chán ghét chúng ta, đến lúc đó chúng ta đừng hòng sống tốt trong cái thôn này” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Chu Quế Hoa cũng nói: “Đúng vậy, mẹ, mẹ đừng xằng bậy. Nghĩ cách hòa hoãn quan hệ đã, tự dưng chạy tới như thế người ta cười cho.”
Phùng thị cuối cùng tỉnh táo lại.
Quý Tiểu Ngọc cùng Quý Tiểu Hương cũng chạy đến, hai đứa rất ngạc nhiên với vẻ náo nhiệt của thôn, nghĩ đó là quý nhân từ kinh thành tới, không biết ăn diện phô trương ra sao, khó có khi gặp trường hợp náo nhiệt như vậy, hai đứa không muốn bỏ qua. Nhìn đến ông nội và cha mẹ đang chặn bà nội lại, ít nhất nhà bọn họ sẽ không mất mặt xấu hổ, hai đứa thở phào một hơi, sau đó tâm tư liền bay xa, nghe được tiếng ồn ào cách đó không xa, cũng nhịn không được tò mò.
Quý Tiểu Ngọc giữ chặt Quý Tiểu Hương, thừa dịp người trong nhà không chú ý, lặng lẽ trốn sang bên kia.
Bốn người Quý Đại Tài cũng nghe thấy, Quý Đại Tài vội vàng kéo Phùng thị về nhà, thời gian này nhà bọn họ là trò cười cho người ta, vẫn là trốn được trong nhà thôi Nhưng Phùng thị không muốn, mụ nói mình sẽ không tiến lên, chỉ lặng lẽ đứng cạnh nhìn thôi là được chứ gì, ít nhất phải để cho mụ xem, nếu không chắc mụ nghẹn chết. Quý Hiếu cùng Chu Quế Hoa cũng muốn nhìn. Quý Đại Tài không có biện pháp, chỉ có thể thuận theo bọn họ, lão cũng đi theo đằng sau, bốn người tránh ở một chỗ ngoặt nhìn ra ngoài.
Lâm Vĩnh Tân mang theo người trong nhà với ông hai Quý cùng cụ Điền tới cổng thôn nghênh đón, đón được người, sau đó lại đi trước dẫn đường.
Thời gian này trong thôn không ít người cũng biết có chuyện gì xảy ra, bởi vì Điền Tiến Đa nói cho người khác, những người đó tự nhiên cũng sẽ nói cho người thân bạn bè, sau đó một người lại nói cho một người, rất nhiều người cũng biết, sôi nổi chạy tới muốn xem quý nhân tới từ trong kinh thành là cái dạng gì. Đường vào thôn phải đi qua ruộng, người đang làm đồng trong ruộng cũng nhìn thấy, nhất là thấy được trong những người đó có Điền Đại Cường cùng Quý Hòa thì lại càng tò mò, cũng không sợ gì, đi theo dằng sau, dù sao việc đồng áng để đấy cũng không chạy mất, trở về rồi làm tiếp Như vậy người biết lại càng nhiều.
Nhiều ngựa cao to đẹp đẽ như vậy, nhiều thanh niên vạm vỡ mặc đẹp đeo đao, ai nấy đều mặt lạnh như tiền, mắt sắc như chim ưng, dọa các thôn dân tới xem náo nhiệt đều né qua hai bên, nép sát vào tường, sợ chắn đường người ta. Còn có xe ngựa nối đuôi nhau, tuy rằng Trịnh Quốc công bọn họ đã dùng xe mà bọn họ cho là bình thường nhất, nhưng dù thế cũng vẫn rất hoa lệ so với thị trấn này, khiến cho mấy người ngày thường chỉ thấy xe bò xe la nhìn không chớp mắt, nghĩ người ngồi trong xe không biết tôn quý cỡ nào. Không thấy được hầu gái đi bên cạnh xe còn mặc lụa là hay sao? Quần áo kia đúng là đẹp quá, màu tươi mới rực rỡ, dưới ánh mặt trời như tỏa sáng chói mù mắt người ta, không cần đoán cũng biết rất đáng giá, nói không chừng bọn họ cả đời dệt vải bán cũng không mua được một bộ quần áo người ta đang mặc.
“Chị cả, chị xem kia, đi bên cạnh xe ngựa gọi là nha hoàn sao? Cây trâm trên đầu lại còn gắn đá quý nữa kìa Đo đỏ nhìn thật đẹp Cô ta còn đeo vòng tay phỉ thúy, trên lưng giắt ngọc bội nữa kìa Trên giày cô ấy đi còn thêu hoa nữa kìa Giày làm từ lụa đấy”
Quý Tiểu Hương sợ hãi than, trong lòng rất hâm mộ, nghĩ những người này mặc tốt như vậy, ăn cũng không kém đâu, ở khẳng định lại càng giống như thiên cung, nếu mình cũng được như người ta thì tốt rồi.
Quý Tiểu Ngọc trong lòng cũng ghen tị muốn chết, nhưng lại khinh bỉ Quý Tiểu Hương, nói: “Nhìn em kìa Em còn định đi làm nhà hoàn đấy phỏng? Phải làm cũng là cô chủ ngồi trong xe chứ”
Quý Tiểu Ngọc nghĩ đến Trương Tiểu Dư có khả năng đang an vị bên trong xe ngựa, trong lòng hâm mộ miễn bàn, nghĩ chẳng phải chỉ là một song nhi thôi sao? Cao số vận lại tốt như thế, cư nhiên có cha mẹ cao quý như vậy, mà bản thân mình xinh đẹp như vậy lại chỉ có thể làm con gái nhà nông? Ông trời thật sự là không công bằng
Nhìn Quý Hòa còn có Điền Đại Cường đều ngồi trên lưng ngựa cùng công tử anh tuấn bên cạnh nói cười, Quý Tiểu Ngọc lúc này đã oán Phùng thị ngất trời, nghĩ nếu bà nội không đuổi chú ba ra khỏi nhà, vậy hiện tại hai đứa nó cũng có thể đi qua, chỉ bằng nó xinh đẹp lanh lợi, đến lúc đó nhất định có thể chiếm được sự yêu thích của người một nhà Quốc công, nói không chừng có thể gả cho một người đàn ông giống như vị công tử anh tuấn quý khí kia. Nhưng hiện tại hết thảy đều biến thành mờ ảo, ngay cả đi qua cũng không được, chỉ có thể tránh ở trong góc không người này mà lặng lẽ xem xét
“Ai nha Bà nội đi ra ngoài”
Quý Tiểu Hương đột nhiên kéo giật Quý Tiểu Ngọc, nhịn không được sợ hãi kêu lên, vừa rồi nó nghe được ông nội nói nếu bà nội chạy đến trước mặt một nhà Quốc công thì không hay, nhưng giờ bà nội lại chạy ra ngoài, vậy phải làm sao bây giờ?
Quý Tiểu Ngọc đương nhiên cũng nhìn thấy, trong lòng nói vừa sợ hãi lại khẩn trương còn có chút hưng phấn, nghĩ biết đâu một nhà Quốc công rộng rãi nhân từ thì sao? Nếu là như vậy, nói không chừng bọn họ sẽ không trách ông bà nội đuổi chú ba ra khỏi nhà, ngược lại sẽ thông cảm cho bọn họ, khuyên chú ba đừng trách bọn họ nữa, sau đó nhận thông gia Một nhà Quốc công gia đều là người rất cao quý, bọn họ nhất định có thể thông cảm bọn họ mà
Quý Tiểu Ngọc nghĩ nếu là đúng thế, vậy Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư có muốn hay không thì cũng phải nghe lời Quốc công nói, Quốc công nói bọn họ sao lại không nghe đâu? Bọn họ khẳng định không dám khiến Quốc công không vui. Vậychẳng phải mình cũng có cơ hội một bước lên trời? Quý Tiểu Ngọc toàn tâm toàn ý trông mong bà nội mình có thể thông minh bắt lấy cơ hội này.
Phùng thị hiện tại trong lòng lại đang mắng mẹ nó, nghĩ thằng khốn nạn nào đẩy mụ ra ngoài, suýt nữa ngã chết rồi
“Lưu Đại Hàm Lưu Nhị Hàm Hai đứa chúng mày làm gì đấy hả? Không muốn sống nữa có phải không? Không muốn sống nữa thì cứ nói thẳng, tao tiễn chúng mày một đoạn đường”
Quý Hiếu vừa thấy mẹ mình bị đẩy ra còn thiếu chút nữa vấp ngã, tức quay đầu nhìn, thấy là hai anh em nhà Lưu Vượng, chửi ầm lên.
Quý Đại Tài bảo Chu Quế Hoa đi đỡ Phùng thị, lão cũng quay đầu nhíu mày hỏi Lưu Đại Hàm Lưu Nhị Hàm vì sao lại làm như vậy.
Lưu Đại Hàm nói: “Tôi chỉ là thấy thím hai Quý đứng đấy vụng trộm nhìn mà phát mệt, muốn đẩy thím ấy lên trước một tí, ai nghĩ thím ấy lại vấp ngã chứ. Quý Hiếu, anh làm gì mà quá đáng? Còn hô đánh hô giết, chẳng lẽ anh định giết bọn tôi thật đấy phỏng? Ở trước mặt Quốc công gia lại dám lớn tiếng như vậy, tôi thấy anh cũng lớn gan lắm, xem ra là thật sự không sợ gì.”
Lưu Nhị Hàm cũng nói: “Đúng đấy, không phải chỉ là đẩy một cái thôi sao?”
Lưu gia tự nhiên không phải muốn giúp giống như họ nói, bọn họ là cố ý, nguyên nhân rất đơn giản, nhà bọn họ được Quý Hòa giúp đỡ, bọn họ cảm kích Quý Hòa, đối với một nhà Quý Đại Tài đã từng đuổi Quý Hòa ra khỏi cửa nhìn rất ngứa mắt. Vừa rồi đi ngang qua nơi này, nhìn thấy Phùng thị núp chỗ này nhìn lén bên ngoài còn không ngừng mà nói xấu Quý Hòa, bọn họ thấy tức lên, liền đẩy Phùng thị ra ngoài.
Quý Hiếu tức khí còn định đôi co, bị Quý Đại Tài ngăn cản, Quý Đại Tài nghĩ hôm nay đã đủ mất mặt, không thể bẽ bàng hơn được nữa. Lão bảo con trai mau đi đỡ Phùng thị. Lão vừa rồi có thấy, Phùng thị vừa bị đẩy ra đã hấp dẫn sự chú ý của đoàn người, người đều dừng lại, đang chỉ trỏ bên này
Quý Hòa cũng nhìn thấy Phùng thị, nụ cười trên mặt phai nhạt, nghĩ mụ già này còn có mặt mũi mà qua đây, thật sự là phục độ dày của da mặt mụ, chờ nghe được Quý Hiếu mắng hai anh em Lưu gia, hắn mới biết được thì ra Phùng thị là bị đẩy ra, trong lòng lại cảm thấy buồn cười.
Điền Đại Cường nói: “Hòa Tử, đi thôi, người như thế để ý làm gì, tự dưng mất cả vui.”
Trịnh Trạch thấy thái độ của bọn họ, hỏi Phùng thị là ai.
Trịnh Nguyên bĩu môi nói: “Chính là bà mẹ vô duyên với A Hòa đó.”
Trịnh Trạch gật gật đầu, đối với chuyện nhà Quý Hòa bọn họ cũng đã rõ ràng, đối với Phùng thị ngu muội vô tình đều rất xem thường. Trong mắt bọn họ, Quý Hòa không phải sao chổi, chỉ có Phùng thị đem mọi sai lầm cùng bất hạnh đều đổ lên đầu Quý Hòa, tìm cớ cho những sai lầm cùng bất hạnh đó. Làm một người mẹ ruột, như thế khiến người ta chán ghét vô cùng. Nhất là với gia đình đã thất lạc con em nhiều năm như bọn họ, càng không ưa nổi hành vi đuổi con mình dứt ruột đẻ ra khỏi nhà như thế.
Phùng thị được Chu Quế Hoa nâng dậy, nhìn ai nấy cũng dùng ánh mắt cười nhạo nhìn mình, còn có người nhỏ giọng bàn tán về mụ, nói mụ lầm tưởng phúc *** thành sao chổi, con trai ngoan tự dưng đuổi ra khỏi cừa, giờ có hối hận cũng muộn. Còn nói mụ muốn chạy tới làm thân đúng là nằm mộng, nói mụ không biết xấu hổ. Khiến mụ tức sắp chết.
“Thím, cho dù là Quý Hòa thành song tế nhà Quốc công, thím cũng không cần kích động như vậy chứ? Nhìn xem kích động tới nỗi thiếu chút nữa vấp ngã, ngã nữa thì không tốt đâu, vội vã nhìn thông gia cũng đâu đến mức vậy chứ hả”
Có người cười nói với ra từ trong đám người.
Phùng thị trong lòng nghĩ không biết thằng mất dạy nào, tránh trong đám đông mà to mồm, mụ không biết là ai, để mụ biết là đứa nào nhất định sẽ không tha
Người bên cạnh nghe xong đều cười, thành phần cười nhạo Phùng thị nhiều hơn.
Quý Đại Tài đỏ bừng cái mặt già.
Chu Quế Hoa cúi đầu không lên tiếng, lại rụt người tránh đằng sau Phùng thị, giống như làm như thế người ta sẽ không chê cười cô ta vậy.
Quý Hiếu lúc này cũng không dám lên tiếng nữa, vừa rồi hai anh em Lưu gia nói đã dọa gã sợ, gã còn thật sợ Quốc công gia sẽ giận lây, ngộ nhỡ bắt gã lại thì phiền. Gã nhìn về phía Quý Hòa, nghĩ hiện tại đã có người nói thân phận của bọn họ ra rồi, cũng không biết người một nhà Quốc công nghĩ ra sao nữa.
Đi tuốt ở đàng trước Trịnh Quốc công cũng bởi vì tình huống đằng sau mà dừng lại, Lâm Vĩnh Tân đi cùng ông cũng vội vàng dừng lại, biết tình huống rồi thì thầm mắng một nhà Quý Đại Tài không hiểu chuyện. Nhưng hiện tại trước mặt Quốc công gia, bọn họ cũng không dám nói gì, biết đâu Quốc công gia là một người coi trọng huyết thống, cho dù Quý Đại Tài đã đuổi Quý Hòa ra khỏi cửa, nói không chừng cũng sẽ được tha thứ. Trước khi biết được ý nghĩ của Quốc công gia, bọn họ không thể nói lung tung.
Trịnh Quốc công thản nhiên mà nói: “Đi thôi, nhà thông gia còn đang chờ đấy”
Một câu khiến cho người bên ngoài hiểu được, trong mắt Trịnh Quốc công, chỉ có một nhà Quý Đại Phát mới là thông gia của bọn họ, cả nhà Quý Đại Tài chẳng là cái thá gì hết
Trịnh Nguyên nhìn Phùng thị chờ người, cười lạnh một tiếng nói: “Thông gia không phải nhận bừa là được, cái thứ coi con trai ruột là sao chổi đuổi ra khỏi nhà, còn dày mặt đòi tiền sinh dưỡng, cuối cùng thấy nó sống tốt thì muốn chiếm lời, chúng ta không dám nhận loại thông gia này đâu”
Trịnh Trạch thì ảm đạm cười, nói: “Vật họp theo loài, người phân theo đàn, cũng chỉ có người có nhân phẩm tính nết y như bọn họ mới qua lại với nhau.” Nói xong đôi mắt đạm mạc chậm rãi quét qua mọi người, ánh mắt kia rõ ràng là đang nói các người ai sẽ ngưu tầm ngưu mã tầm mã với bọn người kia? Cái nhìn liếc qua, lập tức có không ít người dịch xa một nhà Quý Đại Tài, những người không hiểu cũng bị người hiểu kéo ra.
Quý Hòa nói: “Đi thôi, bác cả của con vẫn chờ, không cần để ý mấy kẻ râu ria.”
Đoàn người lại tiếp tục đi.
Mọi người nhìn thoáng qua một nhà Quý Đại Tài, đồng tình có, khinh bỉ có, vui sướng khi người gặp họa cũng có, càng nhiều kẻ quyết định về sau cách bọn họ thật xa.
Đoàn người vừa đi qua Phùng thị, ánh mắt mụ trợn ngược, lăn ra ngất.
Mặt Quý Đại Tài từ đỏ đến trắng rồi thành xanh lè, sai Quý Hiếu cõng Phùng thị về nhà, sau đó cũng không để ý tới bọn họ, tự đi nhanh về nhà.