Miêu: beta-ed
“Cha Tiến Đa à, ông nói Quốc công gia cùng Quốc công phu nhân là người ra sao? Có phải rất uy phong rất nghiêm túc hay không? Không hiểu sao tôi lại thấy chân hơi nhũn ra.” Thím Điền nói với Điền Đại Cường.
Bởi vì gia đình Trịnh Quốc công chuẩn bị đến nơi này, Quý Hòa nghĩ không thể gạt gia đình thím Điền được nữa, đã nói chuyện này cho bọn họ. Để cho bọn họ có một quá trình giảm xóc, đừng để đến lúc đó khẩn trương quá.
Sau khi bọn Điền Đại Cường biết thân thế Trương Tiểu Dư đều chấn động, trăm triệu lần không nghĩ tới lại có chuyện ly kỳ như vậy, sau đó thì kinh hoảng, bọn họ còn nhận Trương Tiểu Dư làm song nhi đó, Trương Tiểu Dư chính là con cháu nhà Quốc công gia. Thím Điền dù có thương Trương Tiểu Dư hơn nữa, cũng hiểu được thân phận nhà mình không xứng với Trương Tiểu Dư, kết quả không đợi bọn họ nói gì, Trương Tiểu Dư cũng cảm giác được bọn họ câu nệ, nói với bọn họ rằng họ vĩnh viễn là cha mẹ nuôi của cậu, nếu bọn họ xa lánh cậu chỉ vì cậu là con cháu Quốc công, vậy cậu sẽ không nhận cha mẹ nuôi nữa.
Người một nhà Điền Đại Cường bởi vì Trương Tiểu Dư nói cảm động muốn chết, cũng quyết tâm nhất định không thể làm Trương Tiểu Dư mất mặt, cho dù thân phận của họ không cao, nhưng không thể để cho người ta khinh thường. Người Trịnh gia là cha mẹ ruột của Trương Tiểu Dư, bọn họ còn là cha mẹ nuôi ở chung với Tiểu Dư lâu như vậy cơ mà <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Cũng bởi vì nghĩ như vậy, thím Điền mấy ngày nay ăn nói đã nhã nhặn đi nhiều, vẫn luôn bị vây trong trạng thái khẩn trương, hiện tại nghe được có người báo một nhà Trịnh Quốc công đã sắp đến, bà lập tức đã cảm thấy mềm nhũn cả chân.
Điền Đại Cường trong lòng cũng khẩn trương, nhưng còn hơn thím Điền, ít nhất ở mặt ngoài không có việc gì, ông đỡ thím Điền, cười nói: “Bà không phải sợ, Quốc công gia có uy nghiêm hơn nữa cũng chỉ có hai con mắt một cái miệng, có nhiều hơn mình cái tay cái chân nào đâu, cũng chẳng biết ăn thịt người. Lại nói, vợ chồng có thể sinh ra Tiểu Dư cùng Trịnh Nguyên công tử có tính tình như vậy khẳng định cũng không kém mấy. Chúng ta chỉ cần giống như bình thường là được, bà đừng giả bộ cái gì mà nhã nhặn, quạ đen sao mà giả thành phượng hoàng, đuôi không dài, có vểnh cao nữa cũng vô dụng thôi.”
“Ông nói cái gì đấy? Nói tôi là quạ đen Tôi mà là quạ đen thì ông là gì hả?”
Thím Điền bị Điền Đại Cường khuyên nhủ đã bớt khẩn trương, nghe được mấy câu cuối thì trợn trừng mắt, tức giận mắng lại, ngược lại không khẩn trương nữa. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Điền Đại Cường ha ha mỉm cười.
Lúc này một hạ nhân đã chạy tới nói cho bọn họ biết, người Trịnh gia đã đến trước cổng.
Điền Đại Cường cùng thím Điền lập tức đi ra cổng nghênh đón, chờ bọn họ đến nhìn thấy cảnh tượng kia thì lại khẩn trương, nghĩ có bao nhiêu người bao nhiêu xe cơ chứ, tuy rằng trải qua đường xa lặn lội, nhưng một đội ngựa xe này vẫn khiến người ta lóa cả mắt, khiến người ta vừa thấy đã cảm giác không phải nhà bình thường đi du lịch. Lúc bọn họ tới ngựa xe còn đang không ngừng tiến vào, Trương Sơn đang khẩn trương mà đi đi lại lại, đối với một quản gia thôn trang nơi nông thôn mà nói, tiếp đãi đoàn người như vậy vật vẫn thấy rất khẩn trương, Điền Đại Cường nhờ Điền Tiến Đa tới sau đi hỗ trợ, thím Điền bảo Mộc Mộc đứng bên cạnh bà, bà sẽ dễ đỡ y hơn, Mộc Mộc tuy rằng thân mình khỏe mạnh, nhưng bà vẫn lo cho đứa bé trọng bụng y.
Mộc Mộc cũng thành thật mà đứng bên cạnh cha mẹ chồng, ánh mắt cũng ngóng về phía trước, nơi đó có một chiếc xe ngựa hoa lệ nhất, từ trên xe bước xuống hai người, Trịnh Nguyên trước đi nghênh đón, nhìn thái độ kia thì biết ngay đó là vợ chồng Trịnh Quốc công.
Bọn Điền Đại Cường không đi qua, bởi vì nhìn đến Quý Hòa ôm bé Nho cùng Trương Tiểu Dư đứng ở nơi đó, nghĩ bọn họ nhất định phải chào hỏi làm quen với nhau một phen, chắc cũng lâu.
Thím Điền nghĩ Quốc công gia quả nhiên uy phong giống như trong tưởng tượng, Quốc công phu nhân cũng đoan trang tú lệ giống như trong tưởng tượng, nhìn thật trẻ mà, nói hơn hai mươi tuổi cũng có người tin, thật không hổ là quý nhân nơi kinh thành. Đã thấy bà đi qua ôm Trương Tiểu Dư vào trong ngực khóc to tới độ đứng đây cũng nghe được, thím Điền cũng thấy cái mũi chua xót, nghĩ vị quý nhân này cũng không dễ dàng, con của mình bị người ta đánh tráo, nuôi không đứa con của mụ già Vu Hòe Hoa kia mười mấy năm, thật sự là đáng thương. Chỉ hy vọng về sau bà ấy đối xử tốt với Tiểu Dư, chỉ bằngTiểu Dư tốt tính như thế, khẳng định sẽ hiếu thuận với bà ấy.
Trương Tiểu Dư bị Trịnh phu nhân ôm chặt lấy, nghe bà khóc đứt ruột đứt gan, mắt cũng thấy cay cay, nước mắt không tự chủ được liền rơi xuống.
“Đừng khóc, đừng khóc hại thân.”
Trương Tiểu Dư nhẹ giọng khuyên nhủ, cậu không hề trách người phụ nữ này, còn thấy bà rất đáng thương, cậu nghĩ nếu như mình gặp phải loại chuyện này, bé Nho nhà mình bị người ta đánh tráo, khẳng định mình sẽ đau lòng chết mất.
Trịnh phu nhân bị Trương Tiểu Dư khuyên nhủ như vậy, khóc càng thương tâm, cảm giác được tay Trương Tiểu Dư đặt trên vai mình mềm nhẹ mà trấn an, bà vừa vui vừa thấy khổ sở, vui do thấy Trương Tiểu Dư là một đứa trẻ săn sóc dịu dàng, từ ngôn ngữ cùng động tác của cậu là có thể nhìn ra cậu không trách bọn họ. Khổ sở là vì đứa trẻ tốt như vậy lại phải chịu nhiều khổ đến thế, mà người mẹ như bà lại chẳng làm được gì cho nó.
Trương Tiểu Dư chỉ có thể cùng khóc với Trịnh phu nhân, hai người một người khóc ra tiếng, một người khóc trong im lặng, đều khiến người ta thấy mà đau lòng.
Trịnh Nguyên nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ xem bé Nho sắp bị hai người làm cho khóc theo rồi này, trông đáng thương biết bao nhiêu.”
Trương Tiểu Dư vừa nghe lập tức nhìn con trai, phát hiện con trai được Quý Hòa ôm, mở to mắt nhìn bọn họ, miệng cắn nắm tay, nước miếng giàn giụa, nào có dáng vẻ muốn khóc. Cậu nhẹ nhàng thở ra, thấy Trịnh phu nhân cũng thành công bị Trịnh Nguyên lừa, rốt cục nhịn xuống tiếng khóc, nhưng vẫn nhẹ giọng nức nở, cậu vội vàng lấy ra khăn tay vội lau nước mắt cho Trịnh phu nhân.
Trịnh phu nhân được Trương Tiểu Dư dịu dàng lau nước mắt cho, hai tay nắm một tay khác của Trương Tiểu Dư, gắt gao mà dõi theo cậu, cẩn thận mà đánh giá, vừa nhìn vừa nghĩ đây là con của mình đó, lớn lên thật dễ nhìn, vừa thấy đã biết là một đứa trẻ tốt, nhìn đôi mắt đẹp chưa kìa.
Trịnh Quốc công cũng đang cẩn thận đánh giá Trương Tiểu Dư, làm một người cha, tình cảm của ông càng thêm nội liễm, nhưng yêu thương cùng áy náy với Trương Tiểu Dư tuyệt không kém hơn Trịnh phu nhân. Đồng thời ông còn nhìn về phía bên Quý Hòa người Trương Tiểu Dư, nghĩ đây chính là song tế của ông, nhìn cũng không tệ lắm. Sau đó ánh mắt của ông liền dừng trên người bé Nho, ánh mắt lập tức sáng lên, đây chính là đứa cháu đầu tiên của ông đó
“Đây là bé Nho? Trông kháu khỉnh quá, ồn ào thế mà cũng không bị làm sợ, vừa thấy là biết lá gan lớn, giống ta đó.”
Quý Hòa nghe được những lời này của Trịnh Quốc công, trên mặt tuy rằng không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng lại nghĩ Trịnh Quốc công không hổ là cha của Trịnh Nguyên. Bé Nho Nhà hắn lá gan lớn rõ ràng là giống hắn mà, xem náo nhiệt không sợ to chuyện là hắn nha
Trịnh phu nhân cũng nhìn về phía bé Nho, vừa thấy liền quý ngay.
Trịnh Trạch nói: “Có chuyện chúng ta vào nhà rồi nói đi.”
Trịnh Trạch đã đánh giá xong một nhà ba người Quý Hòa, lại quan sát hoàn cảnh bốn phía cùng mọi người, coi như vừa lòng với mọi thứ, nghĩ Quý Hòa là một người có năng lực, chăm sóc cho Tiểu Dư không tồi. So với bọn Trịnh phu nhân cảm xúc lộ ra ngoài, hắn ta trầm ổn hơn, nhưng trong lòng hắn cũng rất quan tâm người em trai này, lại nói tiếp, năm đó hắn ta cũng rất quý đứa em này, hiện tại cảm giác mất đi tìm thấy thật sự rất tốt đẹp, điều hắn ta cần phải làm là nhìn em trai sống thật tốt, còn phải làm cho em trai sống tốt hơn nữa.
“Tiểu Dư, chúng ta đi vào nói đi, mẹ có thiệt nhiều chuyện muốn nói với con.”
Trịnh phu nhân nắm tay Trương Tiểu Dư, không hề muốn buông ra.
Trương Tiểu Dư cười gật đầu, nhìn đến một nhà thím Điền đứng bên cạnh, vội vàng gọi bọn họ tới, giới thiệu mọi người với nhau.