Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 119: Cha đứa trẻ




Miêu: beta-ed

Vu Hòe Hoa bị trói vẫn cãi lộn, chẳng những mắng Tưởng Hồng Liên, mắng sạch mọi người, ngay cả trưởng thôn cũng mắng, nói đứa con trong bụng Tưởng Hồng Liên là của Lâm Vĩnh Tân. Lời này đương nhiên không ai tin, dù sao Vu Hòe Hoa giống như chó điên, vừa rồi còn cắn một loạt đàn ông ở đây xong.

Lâm Vĩnh Tân bình tĩnh không nói lời nào, Trương Ngọc Nga thì giận, hận không thể khâu miệng Vu Hòe Hoa lại, xoay mặt nhìn Tưởng Hồng Liên, cũng muốn hỏi đứa bé trong bụng cô ta là của ai, lại lo lắng hỏi ra có chuyện.

Vu Hòe Hoa lại mở miệng trước hỏi, hung tợn mà nói: “Tiện nhân Mày nói mau, đứa con hoang trong bụng mày là của ai? Đã đến lúc này rồi, mày mà cón không khai ra, xem mày đẻ nó ra ai nuôi Đến lúc đó cũng chỉ có nước chết, chi bằng hiện tại nói ra, nó cũng có một đường sống”

Triều đại luật pháp quy định, nữ phạm nhân có thai bị tử hình, có thể chờ sinh con xong mới xử tử. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Vu Hòe Hoa nói như vậy cốt chỉ muốn biết thằng đàn ông kia là ai, mụ nghĩ nhất định là người trong thôn, để mụ biết là ai thì mụ sẽ không để yên cho đâu, con mụ chết rồi, mình Tưởng Hồng Liên đền mạng tuyệt đối không đủ

Vu Hòe Hoa cho rằng Tưởng Hồng Liên nhất định phải giãy dụa một chút, kết quả Tưởng Hồng Liên lại cười ầm lên.

Tưởng Hồng Liên nói: “Không phải bà muốn biết cha đứa trẻ là ai sao? Bà định tìm hắn tính sổ? Được đấy Bà đi tìm đi Tôi cho bà biết, hăn chết rồi Bởi vì thằng con thứ Trương Vũ Lang nhà bà đã mang theo hắn đi chết rồi Bà muốn tìm hắn tính sổ thì đi chết luôn đi”

“Mày nói cái gì? Mày lặp lại lần nữa?” Mẹ Trương Xung Lang đứng một bên đang kinh ngạc không biết làm gì, nghe được lời này nhịn không được hỏi lại, giọng phát run, cũng không biết là kích động hay là sợ hãi. Trương Xung Lang chết cùng với Trương Vũ Lang, chẳng lẽ đứa con trong bụng Tưởng Hồng Liên là của con trai bà? <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Mọi người nhìn nhau, nghị luận sôi nổi, đều nói chẳng lẽ con của Tưởng Hồng Liên là của Trương Xung Lang sao? Đây chính là chị dâu cùng em chồng, thật sự là quá vô sỉ Nếu là thật, Trương gia khôgn bao giờ ngước mặt lên được.

Trương Đại Mã không nhanh trí bằng vợ mình, lúc này vừa nghe người bên cạnh nói mới kịp phản ứng, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.

Tưởng Hồng Liên nói: “Không sai, đứa con trong bụng tôi là của Trương Xung Lang. Chú hai, thím hai, đây là giọt máu cuối cùng nhà các người, các người có cần hay không?”

Trương Đại Mã nói: “Đừng có mà nói bậy”

Vợ Trương Đại Mã cũng là vẻ mặt kỳ vọng, bà cũng biết mất mặt, nhưng mặt mũi nào quan trọng bằng cháu trai?

Tưởng Hồng Liên nói: “Các người thích tin hay không măc kệ, tôi tự nhiên có thể khiến các người tin, chỉ là hiện tại không thể nói, nếu nói ra thì người khác sẽ nghe hết.”

Vu Hòe Hoa tức mắng to Tưởng Hồng Liên, mắng cô ta không biết xấu hổ dụ dỗ em chồng, cũng có lẽ là giận điên lên, giằng ra khỏi đám người, cúi đầu lao về phía Tưởng Hồng Liên. Thím hai Trương vừa thấy vội vàng tiến lên che chở Tưởng Hồng Liên, tuy rằng bà không thích Tưởng Hồng Liên, nhưng đứa trẻ trong bụng cô ta nói không chừng chính là cháu trai bà, không thể có việc gì đươc

Vu Hòe Hoa bị em dâu đẩy ngã trên mặt đất, ngã đến choáng đầu hoa mắt.

Trương Ngọc Nga vội vàng kêu người túm lấy Vu Hòe Hoa, không để mụ giằng ra nữa.

Thím hai Trương bị nhiều người nhìn như vậy, đỏ mặt tía tai, cảm thấy mất măt, nhưng trong lòng lại thở phào, cuối cùng Tưởng Hồng Liên không có việc gì.

Trương Đại Mã nặng nề mà thở dài, kỳ thật trong lòng ông cũng để ý đứa trẻ trong bụng Tưởng Hồng Liên, nghĩ dù sao đã mất mặt xấu hổ, chi bằng lo cho đứa cháu Tuy rằng thực xin lỗi một nhà anh cả, nhưng nhà anh cả đã có lỗi với bon họ trước. Nếu không phải Trương Vũ Lang rủ con họ đến Thủy trang, con họ sao lại chết? Hiện tại Tưởng Hồng Liên có thể lưu lại cho con họ đường hương khói, coi như là ai cũng không nợ ai. Nghĩ đến anh cả, Trương Đại Mã mới phát hiện không nhìn thấy Trương Đại Ngưu, nghĩ thầm rằng thân mình anh cả không tốt, chẳng nhẽ tức không dậy nổi rồi? Ông định vào nhà nhìn xem sao.

Trương Đại Mã nói với Lâm Vĩnh Tân đi tìm Trương Đại Ngưu, việc này còn phải nhờ lão làm chủ, dù sao thì người ta cũng là chủ cái nhà này.

Lâm Vĩnh Tân nghĩ cũng phải, liền cùng Trương Đại Mã đi vào phòng.

“Anh cả” Trương Đại Mã mới đi vào liền nhìn thấy Trương Đại Ngưu té trên mặt đất, sợ hãi vội vàng đi qua, chỉ thấy Trương Đại Ngưu hai mắt trợn lên, khóe miệng có máu, trước vạt áo đều là máu, vừa thấy đã biết là vừa phun ra, người vẫn còn nóng hổi, nhưng sờ mũi đã không còn thở.

Trương Đại Ngưu chết, vừa thấy là biết, vừa tức vừa vội mà chết.

Trương Đại Mã lên tiếng khóc lớn.

Lâm Vĩnh Tân lắc đầu thở dài, nghĩ Trương gia rốt cuộc là làm sao vậy, trong vòng một ngày đã chết hai người

Dù thế nào thì, nên báo quan báo quan, nên trông coi hiện trường trông coi hiện trường, thời gian rối ren thật dài, tuy rằng Lâm Vĩnh Tân không tuyên truyền xung quanh, nhưng vẫn có càng nhiều người biết.

Quý Hòa chỉ nhìn một chút, sau đó trở về thôn trang, hắn không nói việc này cho Trương Tiểu Dư. Lloại chuyện có người chết này, hắn không muốn kể cho Trương Tiểu Dư nghe. Hơn nữa tuy rằng Trương Tiểu Dư đã chặt đứt quan hệ với một nhà Trương Đại Ngưu, cũng rất phiền chán cái nhà kia, nhưng dù sao cũng đã sống cùng nhau bao nhiêu năm, gọi cha mẹ anh chị, giờ lại thành thế này, cho dù Tiểu Dư không thương tâm, nhưng cảm xúc suy sụp cũng không tránh khỏi.

Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư tản bộ, nấu cơm cho cậu ăn, kể chuyện cho bé cưng trong bụng, cố gắng làm Trương Tiểu Dư vui lòng.

Trương Tiểu Dư tâm tư *** tế, tuy rằng Quý Hòa che dấu rất tốt, nhưng cậu vẫn cảm thấy hắn có chuyện gì đó gạt mình. Cậu muốn hỏi Quý Hòa, lại cảm thấy Quý Hòa gạt mình nhất định là có lý do, Quý Hòa chưa bao giờ là loại người dối trá. Cuối cùng vẫn là trong lúc vô ý từ câu chuyện thím Điền nói mới biết Trương gia xảy ra chuyện. Nói thật, Trương Tiểu Dư quả thật có chút cảm xúc, dù sao cũng đã sống cùng nhau nhiều năm như vậy, nhưng cũng chỉ là chút sửng sốt thế thôi, sau đó lại nghĩ đến Quý Hòa, nghĩ hắn không nói với mình là muốn mình không nghĩ nhiều, vậy cậu quả thật không nên nghĩ lung tung, dù sao thì cậu là người sắp sinh em bé.

Trương Tiểu Dư nói với Quý Hòa là cậu đã biết chuyện này, cũng không đau lòng.

Quý Hòa yên tâm, nhưng vẫn ôm Trương Tiểu Dư không tiếng động mà an ủi nửa ngày, thẳng đến khi bé con trong bụng động đậy, bọn họ mới cười tủm tỉm mà giao lưu với bé cưng chưa ra đời.

Tưởng Hồng Liên bị tống đại lao, cô ta không giữ nữ tắc, tư thông với người khác, lại giết chồng mình, đuổi giết mẹ chồng, làm bố chồng tức chết, tội nào cũng phải xử, không thể đặc xá, tử hình là trốn không thoát. Nhưng bởi vì đang có thai, cho nên phải chờ tới sau khi sinh con xong mới xử tử, trước đó bị giam một mình trong một gian nhà lao.

Vợ chồng Trương nhị tới đại lao tham cô ta, thông qua một ít lời Tưởng Hồng Liên nói về đặc thù trên người của Trương Xung Lang mà tin tưởng con mình quả thật có cấu kết với Tưởng Hồng Liên. Tuy rằng xấu hổ, nhưng vẫn thấy vui vì hương khói nhà mình vẫn được duy trì, đáp ứng Tưởng Hồng Liên chỉ cần cô ta sinh đứa trẻ ra, mặc kệ nam nữ, đều sẽ nuôi lớn đứa trẻ này thành người.

Tưởng Hồng Liên tâm như nước lặng, nhưng vừa nghĩ tới đời này mình vẫn được làm mẹ một lần, hơn nữa còn náo loạn Trương gia tới lật trời, lại cảm thấy chết cũng chẳng là gì.

Vu Hòe Hoa nửa điên nửa tỉnh, cho dù là Trương Lệ Nương đến mụ cũng không khá hơn, không phải khóc thì là mắng.

Trương Lệ Nương vốn định ở bên mẹ mình vài ngày, nhưng Vu Hòe Hoa mà lên cơn thì có khi người thân cũng không nhận, chẳng những mắng Trương Lệ Nương, còn mắng cả chồng Trương Lệ Nương, khiến hắn ta nóng nảy kéo Trương Lệ Nương về.

Trương Lệ Nương lúc đi cúi gằm mặt, cô ta thấy quá mất mặt, ánh mắt sưng đỏ, khóc rất nhiều, khóc cho người trong nhà, cũng khóc cho chính mình, cô ta thật sự hận không thể chết quách cho xong, hiện tại cô ta sống không bằng chết. Nhưng lại không muốn chết, vì còn sống mới còn hy vọng, cô ta cảm thấy cuộc sống của mình không nên cứ như thế này, cô ta còn muốn trở mình.

Vu Hòe Hoa hiện tại chỉ có một thân một mình, xong xuôi đám tang của chồng con, thì mụ ngày nào cũng tới tìm vợ chồng Trương nhị phiền toái, không ngừng chửi ầm ĩ. Mụ cho rằng nếu không phải do Trương Xung Lang cùng Tưởng Hồng Liên gian díu, con mình cũng sẽ không bởi vì Tưởng Hồng Liên chửa hoang mà chịu không nổi, cũng sẽ không xảy ra tranh chấp mà bỏ mình. Cho rằng hiện tại nhà bọn họ biến thành như vậy không thoát khỏi liên quan tới vợ chồng Trương nhị. Mụ muốn họ không được nuôi con cho Tưởng Hồng Liên, mụ muốn đứa trẻ kia phải chết.

Vợ trồng Trương Đại Mã làm sao lại đồng ý, vốn áy náy lại bị Vu Hòe Hoa mắng chửi đến không còn, cuối cùng hai người cũng không khách khí.

Thôn Thanh Sơn mỗi ngày đều có thể nhìn đến cảnh Vu Hòe Hoa cùng vợ Trương nhị đánh nhau còn không thì chửi rủa nhau không ngớt.

Lâm Vĩnh Tân khuyên can không có hiệu quả, cuối cùng chỉ có thể dùng quy củ trong thôn, bắt người ném vào nơi chuyên môn xử lí những người phạm sai lầm trong thôn. Qua vài ngày, tất cả đều thành thật mới thả ra.

Trong thôn cuối cùng đã khôi phục bình tĩnh.

Thời gian cãi nhau qua rất nhanh, mùa hè đã đến, nho trong Thủy trang lại một lần nữa bắt đầu không ngừng lớn lên như hạt châu, Trương Tiểu Dư cảm giác bé con trong bụng mình muốn tới thế giới này.