Miêu: beta-ed
Sau khi Trương Lệ Nương cùng Quý Lam trước sau lập gia đình, Quý Tuấn cũng truyền đến tin tức định thân.
Quý Tuấn muốn kết hôn với con gái huyện lệnh
Tin tức này vừa truyền ra, thôn Thanh Sơn lại nghênh đón một vòng buôn chuyện mới, đây là tin lớn đó, huyện lệnh là ai, huyện lệnh là quan phụ mẫu, là ông quan lớn nhất nơi này của bọn họ, có thể lấy được con gái Huyện lệnh, vậy nhà Quý Đại Sinh là thân gia với huyện lệnh rồi. Con rể huyện lệnh lại là người thôn Thanh Sơn, bọn họ thấy nở mày nở mặt với các thôn khác, cảm giác đặc biệt hơn người.
Trương Thúy Nga quá đỗi sung sướng, mắt cứ híp cả lại, vốn đã vì con trai thi đỗ tú tài mà kiêu ngạo, giờ thì cằm cứ hất ngược lên trời, vênh vang đắc ý. Bà nghĩ nhà mình coi như đã khác, rốt cục thành nhà vang danh nhất cái thôn Thanh Sơn, hiện tại con trai bà là tú tài, còn là con rể Huyện lệnh, song nhi nhà bà rất được Chủ bạc sủng ái, còn nhà nào khá hơn nhà bà? <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trương Ngọc Nga cũng vui, nói với Lâm Vĩnh Tân: “Thế nào, cháu tôi giỏi lắm phải không?”
Lâm Vĩnh Tân nói: “Tôi ngược lại không nghĩ tới A Tuấn lại đậu cao hơn Quý Thanh, thứ tự của Quý Thanh cũng đã rất tốt, không nghĩ tới A Tuấn còn tốt hơn.”
“Ông có ý gì?” Trương Ngọc Nga thấy hơi phật lòng, đây không phải là khen người khác hạ thấp mình hay sao? “Chẳng nhẽ không thể là cháu tôi dốc hết toàn lực, hoặc là nó may mắn sao? A Tuấn nếu không có bản lĩnh thật sự, có thể lấy được con gái huyện lệnh sao? Dù sao ấy à, mặc kệ nói thế nào, A Tuấn đời này là không phải lo nữa, cho dù ngày sau không đỗ cử nhân, có cha vợ là Huyện lệnh cũng đủ an bài cho nó một công việc tốt, không cần làm một đứa nông dân chân đất.”
“Được, được, A Tuấn có tiền đồ, tôi cũng vui chứ sao, chẳng phải là vui quá ấy à?” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lâm Vĩnh Tân cười xin khoan dung, kỳ thật ông cũng ôm kỳ vọng cao với Quý Tuấn, có đứa cháu ngoại trai đỗ tú tài nở mày nở mặt lắm chứ? Nay cháu ngoại trai lại làm con rể Huyện lệnh, ông càng được hưởng tiếng thơm, nói gì thì nói ông cũng là anh trai nhà thông gia với huyện lệnh, thân phận này về sau chính là bác cả chồng của con gái huyện lệnh đấy nhé
Trương Ngọc Nga nghe hắn nói như vậy mới lại lộ nụ cười, nói: “Lúc trước tôi đã biết là A Tuấn có tiền đồ, nếu không phải con gái mình với nó tuổi không xứng thì tôi đã muốn nó làm con rể, nào đến phiên con gái huyện lệnh? Nhưng mà không cần làm thân gia thì hai nhà chúng ta cũng đủ thân rồi, A Tuấn cũng rất kính trọng vợ chồng mình, về sau có phúc thì nhà mình cũng được hưởng không thiếu”
Lâm Vĩnh Tân nói: “Nhìn bà đắc ý chưa kìa, so với em gái bà chả kém cạnh gì. Tôi thấy em bà hơi vênh váo rồi đấy, bà đi khuyên nhủ xem sao. Nhà bọn họ về sau mà không ở trong thôn nữa thì thôi, nếu mà muốn ở lại thì nên bớt huênh hoang đi, giờ mới đỗ tú tài thôi, còn chưa phải cử nhân, được làm thân gia với huyện lệnh thì nên khiêm tốn hơn, đừng để người ta nói ra nói vào.”
Trương Ngọc Nga nói: “Nó muốn đắc ý thì cứ kệ nó đắc ý Đây không phải là chuyện nên đắc ý sao? Chỉ cần không làm chuyện thiếu đạo đức không làm chuyện xấu, ai lại dám lấy nói ra nói vào? Lại nói, cứ cho là chúng ta làm chỗ dựa cho nó đắc ý, cũng chẳng có chuyện gì cả.”
Lâm Vĩnh Tân chau mày, vừa muốn nói thêm, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng Trương Thúy Nga.
Trương Ngọc Nga cười nói: “Nhìn đi, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, em gái tôi tới rồi Ông đừng có nói lung tung, chỉ cần nó vẫn là thân thích với chúng ta là được, ông quan tâm nó đối xử ra sao với người ta làm gì? Cũng không sợ người ta nói ông xen vào việc nhà người khác.”
Lâm Vĩnh Tân thấy Trương Ngọc Nga đi ra cửa, lắc lắc đầu, nghĩ việc này vẫn nên nói với Quý Đại Sinh thôi.
Trương Ngọc Nga sợ Lâm Vĩnh Tân nói gì nên kéo Trương Thúy Nga vào một phòng khác, rót cho thím ta một chén nước đường.
Trương Thúy Nga nhìn rồi nói: “Chị, chị cho em chén trà đi, hôm nay trời nóng, em không thích uống nước đường, uống nước trà cho nó tỉnh táo, chị lấy cái trà gì mà anh rể thích uống nhất pha cho em ấy, đừng tiếc, cùng lắm thì đến lúc đó em chọn ít lá trà người khác tặng mang tới cho chị.”
Trương Ngọc Nga sửng sốt, đứa em này của bà cho tới bây giờ chưa bao giờ đòi uống trà, uống nước sôi bà rót còn hận không thể nói nước ngọt, chưa bao giờ kén chọn, hôm nay là làm sao đây? Còn cái giọng điệu kia, sao nghe cứ như đang khinh thường nhà mình vậy? Nghĩ đến mấy lời vừa nói với Lâm Vĩnh Tân, trong lòng rất à không thoải mái, nghĩ đứa em gái này, sẽ không phải bắt đầu cao giá trước mặt chị ruột nó rồi chứ?
“Trong nhà không có nước nóng, không pha được trà, cô cứ uống nước đường đi, hơi lạnh, giải khát đấy Trước kia cô thích uống mà”
Trương Ngọc Nga mới không quen Trương Thúy Nga, tuy rằng bà cũng biết gia cảnh nhà em gái hiện giờ đã khá khẩm hơn nhà bà, nhưng cũng không có nghĩa là bà phải thấp đầu hơn em gái. Những năm gần đây bà vẫn luôn chăm lo cho nhà em gái, vẫn luôn đứng trên cao, bảo bà tự dưng té xuống đất, nghĩ cũng đừng nghĩ Chẳng qua Trương Ngọc Nga cũng không muốn xé rách mặt, cho nên tìm cớ.
Trương Thúy Nga nói: “Chị, xem chị kìa, con dâu trong nhà cũng không dạy bảo, ngay cả nước nóng cũng không có, con dâu chị cũng không phải dạng nhỏ nhắn xinh xắn, không cần nâng niu như thế. Nước đường thì nước đường vậy, em đang khát khô cả cổ.”
Trương Ngọc Nga trong lòng bốc hỏa, rốt cục xác định vênh mặt với bà, nghĩ sao mà nó trở mặt nhanh thế, thì ra không phải như vậy
Trương Ngọc Nga tiếp tục nhịn, cũng không muốn giận dữ với Trương Thúy Nga, bà vẫn nhớ được là nhà Quý Đại Sinh nay đã khác xưa.
“Cô buồn nên đến nhà chị nói chuyện phiếm à? Hay là có chuyện gì?”
“Chị, xem chị nói kìa, hiện tại mỗi ngày hận không thể có cả đống người muốn nói chuyện với em, buồn sao được? Em tìm chị là có việc.” Trương Thúy Nga cười nói, trong giọng nói mang vẻ khoe khoang.
Trương Ngọc Nga mím khóe miệng cười, trong lòng lại càng không vui, nghĩ chồng mình nói đúng thật, đứa em này thật là có chút càn rỡ, đối người khác thì thôi đi, lại dám đối với chị mình như thế, uổng công mấy năm nay vẫn luôn giúp đỡ nó, hiện tại vừa khấm khá hơn đã trở mặt
“Chuyện gì, cô nói đi.”
“Là như thế này, lúc chị đi lấy chồng, chẳng phải mẹ có cho chị chiếc vòng tay bạch ngọc sao?” Trương Thúy Nga nói: “Em đã nghĩ, chị có thể nào đưa chiếc vòng kia cho em hay không.”
“Cô nói cái gì?” Trương Ngọc Nga tắt nụ cười, cái vòng ngọc kia là thứ bảo bối nhất của bà, những năm gần đây ngoại trừ thỉnh thoảng mới lấy ra đeo, chỉ dám đeo trong nhà, hiện tại cô em gái này lại dám mở miệng đòi vòng tay của mình? Nghe đi, không phải mượn, không phải mua, là đưa
Trương Thúy Nga nói: “Chị, chị cũng biết A Tuấn đính hôn với thiên kim Huyện lệnh, em định tặng người ta gì đó, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nhất định phải đưa thứ gì quý trọng lại có ý nghĩa đặc biệt. Trong nhà người khác đều tặng đồ gia truyền linh ***, nhưng em nào có đồ gia truyền gì? Nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ tới cái vòng tay của chị. Chị à, chị thương thằng Tuấn như thế, hiện tại nó sắp lấy được người vợ danh giá, chị cho nó nở mày nở mặt chút đi”
Trương Ngọc Nga suýt nữa tức qúa hóa cười, nó không có đồ gia truyền, liền muốn đồ của mình? Cái vòng tay kia cũng không phải đồ rẻ tiền ngoài chợ, đây là ngọc thật, là mẹ bà cho bà, dựa vào cái gì mà Trương Thúy Nga nói muốn liền muốn
Trương Thúy Nga nói: “Chị, chị yên tâm, chị đưa cái vòng tay kia ra, cho em nở mày nở mặt, đến lúc đó khẳng định em sẽ nói tốt cho chị trước mặt con dâu em, để anh rể làm chức trưởng thôn cho vững chắc”
Lời này ý là, nếu bà không lấy vòng ra, có phải sẽ bị người ta nói ra nói vào? Trương Ngọc Nga cũng không phải kẻ ngốc, nhận ra những lời Trương Thúy Nga nói có mang theo chút uy hiếp. Bà nghĩ em gái mình lại dám uy hiếp chị nó? Quả nhiên là sắp làm thông gia với Huyện lệnh.
“Được, A Tuấn như con trai chị vậy, mấy năm nay vợ chồng chị thương nó như thế, hiện tại nó đỗ tú tài, lại kết được mối duyên tốt, người làm bác như chị đưa nó một cái vòng tay chẳng phải nên làm hay sao? Chị đi lấy cho cô, cô chờ đây nhé” Trương Ngọc Nga cười nói, tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng vẫn không phát tác. Bà đúng là bị Trương Thúy Nga dọa, vì ngày lành của gia đình mình, có tiếc nữa thì cũng phải tặng vòng cho người ta.
Trương Thúy Nga vui sướng mà nói: “Cám ơn chị nha”
Trương Ngọc Nga lấy cái vòng tay kia ra đưa cho Trương Thúy Nga, lại cười nói với Trương Thúy Nga trong chốc lát, sau đó tiễn thím ta ra khỏi cửa.
“Đồ vô ơn” Trương Ngọc Nga đóng cửa lại, vừa về tới phòng liền hung hăng ném chén trên bàn xuống đất, nghĩ chờ Lâm Vĩnh Tân trở về nhất định phải cùng ông nói chuyện này. Hiện tại bà vì Quý Tuấn trả giá nhiều như vậy, nếu không lấy lại đủ chỗ tốt, chắc bà tức chết mất
Trương Thúy Nga cũng rất hớn hở, vuốt vòng tay trong tay áo, trong lòng vui rạo rực, nghĩ mình rốt cục cũng đoạt lại được cái vòng trong tay chị mình Hừ, lúc trước mẹ quá bất công, tìm một nhà chồng tốt cho chị ấy như vậy, còn cho của hồi môn thật tốt, mình thì cái gì cũng không bằng. Tuy rằng chị gái đối xử với thím ta không tồi, nhưng thím ta vẫn có khúc mắc, hiện tại khúc mắc này rốt cuộc cũng được cởi bỏ, con trai thím ta lợi hại, rốt cục nhờ nó mà đòi lại được cái vòng này Nghĩ đến bà chị mình rõ ràng không muốn nhưng vẫn không thể không vui tươi hớn hở mà đưa vòng tay đưa cho mình, trong lòng thím ta càng thư thái.
Về đến nhà, Trương Thúy Nga cũng không nói gì với Quý Đại Sinh.
Trương Ngọc Nga lại nói hết mọi chuyện cho Lâm Vĩnh Tân, tức phát khóc.
Lâm Vĩnh Tân nhăn mày, cuối cùng thở dài, nói: “Bà cũng đừng giận, hôm nay bà chịu uất ức, còn nhiều thời gian, vả lại nhìn về sau đi. Quý Tuấn mà có lương tâm thì về sau chúng ta tự nhiên có thể được hưởng tiếng thơm, nếu nó y như đứa em bà, thì mình coi như không có thân thích như thế là được.”
“Hừ, hưởng không được tiếng thơm thì thôi Dù sao tôi cũng sẽ không buồn lòng vì họ nữa, không phải chỉ là thi đỗ tú tài lại cưới được con gái huyện lệnh thôi sao? Trúng tú tài không nhất định có thể đậu cử nhân, huyện lệnh cho dù là quan phụ mẫu của chúng ta, về sau cũng phải bị điều đi.” Trương Ngọc Nga giận dỗi mà nói, nghĩ nghĩ, ngẩng đầu, “Quý Thanh lần này không thi tốt bằng Quý Tuấn, nhưng tôi thấy Quý Thanh hơn Quý Tuấn nhiều, lần này nhất định là không gặp may. Lại nói tiếp, vẫn là nhà Quý Đại Phát làm người nhân nghĩa, ông xem nhà bọn họ hiện tại sống cũng tốt, gặp tôi vẫn y như trước, về sau chúng ta vẫn nên qua lại với họ nhiều hơn.”
Trương Ngọc Nga nghĩ không thể treo cổ trên một thân cây được, nếu qua lại thân thiết với nhà Quý Đại Phát, không có nhà Quý Đại Sinh cũng chẳng phải lo.
Lâm Vĩnh Tân nhìn vợ mình, nghĩ cuối cùng bà đã hiểu được.
“Mấy ngày nay Đại Phát mừng thọ, bọn họ định làm to lắm, chúng ta cũng đi qua.”
“Đi”
Trương Ngọc Nga định đưa ít quà đắt tiền tới, trước kia giữa Quý Thanh cùng Quý Tuấn, bà cảm thấy nên trông cậy vào Quý Tuấn, dù sao đó là cháu ngoại trai của mình. Giờ thì khác, bà cảm thấy vẫn nên mượn sức thêm bên phía Quý Thanh nữa. Không phải thân thích cũng không sao, Quý Thanh không phải còn chưa thành thân sao? Bà làm mối tốt cho người ta, liền chẳng phải sẽ có quan hệ?