Nhưng mà, cô nhóc cho rằng đáng đời anh hai.
Ai biểu anh hai nói lung tung.
Dung Yên liếc nhìn hai anh em, đương nhiên quả quyết đứng về phía Tần Dư.
Ai kêu vừa nảy thằng nhóc này đứng về phía lập trường của cô mà nói.
“Nói đùa thôi, đúng rồi, sao anh lại tới đây?”
Tần Dư là một đứa trẻ lanh lợi, thấy chị dâu nói chuyện giúp mình, cậu ấy lập tức đứng ra sau chị dâu.
Tần Dã lười so đo với tên nhóc thối này, nhưng vẫn liếc mắt nhìn một cái, cảnh cáo nhóc về sau nếu còn dám sắp xếp lung tung, thì khẳng định là cậu nhóc sẽ không có quả ngọt mà ăn.
"Bên ngoài có người đến tìm em."
Dung Yên nghe được lời này thì liền cảm thấy kỳ lạ.
Cách đây không lâu khi cô ra tay, thì đám người thanh niên tri thức trong viện đều hận không thể tránh cô càng xa.
Còn sẽ có người tới tìm cô?
"Ai?"
"Là một người phụ nữ, chưa thấy qua bao giờ."
Điều này lại thêm kỳ lạ, nhưng mà, Dung Yên cũng không có hỏi nhiều, trực tiếp đi ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy là một người phụ nữ trung niên, cô hơi có chút kinh ngạc, nhưng mà cũng không có thể hiện ra bên ngoài, bởi vì cô phát hiện ra người phụ nữ này rất quen mặt, rất có khả năng là quen biết với nguyên chủ.
Cô còn chưa có tìm tòi trong ký ức thì đã nghe người phụ nữ này nói.
"Dung Yên, làm sao vậy? Nhìn thấy tôi còn không biết chào hỏi à?" Vốn dĩ sắc mặt của người phụ nữ trung niên này cũng chính là mẹ Từ đang còn bình tĩnh thì bỗng nhiên trầm xuống, ánh mắt bà ta có chút sắc bén nhìn về phía Dung Yên.
Lúc này Dung Yên cũng đoán ra được người phụ nữ này là ai.
Người này có vài phần giống với Từ Khả, khẳng định là mẹ của Từ Khả.
Xem ra, mẹ của Từ Khả ngàn dặm xa xôi đi vào trong này……Đây là để hưng sư vấn tội* cô.
*hưng sư vấn tội: dẫn binh hỏi tội.
Sắc mặt lạnh lùng, "Chào hỏi? Tôi nghĩ rằng cũng không cần thiết, rốt cuộc có bạn bè từ phương xa đến, vui vẻ vô cùng, nhưng đối với bà……Thì quên đi."
"Con người của tôi tuy rằng có một đống ưu điểm, nhưng mà lại có một khuyết điểm rất lớn, đó chính là mang thù, lại còn ghét ai ghét cả tông chi họ hàng."
Mẹ Từ tức giận. Bà ta không nghĩ tới con nhóc hồi xưa ít nói mà bây giờ ngôn từ lại không khách khí như vậy.
"Dung Yên, tốt xấu gì cô cũng gọi tôi một tiếng bá, đây là thái độ đối đãi trưởng bối của cô sao? Mới ở đây được có hai năm, mà giáo dưỡng của cô đã đâu hết rồi?"
Dung Yên ngước mắt cười, chỉ là ý cười không chạm đến đáy mắt, "Giáo dưỡng của tôi đúng là đã bị một số người không biết liêm sỉ nuốt đi rồi."
Mẹ Từ rất muốn tát cho cô mấy cái bạt tay, nhưng khi nghĩ đến mục đích tới đây……Lập tức cắn răng nhịn xuống nỗi hận đang sinh sôi này.
Bà ta hít sâu một hơi, giọng điệu hòa hoãn hơn vừa rồi, "Dung Yên, xin lỗi, vừa rồi giọng điệu của bá có chút gấp, mong con thông cảm, chúng ta có thể tìm một nơi an tĩnh để nói chuyện không?"
Dừng một chút, nhìn đến khuôn mặt không có chút gợn sóng này, "Con không hy vọng bọn họ vẫn luôn ở đây nhìn chúng ta chứ?"
Dung Yên nhướng mày, "Nhìn thì làm sao? Tôi không thẹn với lương tâm, lại cũng không phải là người làm mà không dám nhận, càng không có hại người khác."
Mẹ Từ: ……
Có thể đánh tiểu tiện nhân này không?
Tay bà ta đã sớm ngứa.
Dung Yên cười một tiếng, "Nói về Từ Khả? Chuyện này thì có gì mà nói? Những việc cô ta làm, đều có Cục Công an phân xử, chẳng lẽ, là bà muốn thay Từ Khả xin lỗi tôi sao?"
Mẹ Từ bị những lời này tức giận đến nỗi tim đau.
Còn muốn để cho bà ta nói xin lỗi? Bà ta dám nói, thì liệu tiểu tiện nhân này dám nhận?
Hít sâu một hơi, nỗi hận trong lòng sắp áp chế không được.
"Dung Yên, chuyện của Từ Khả, thật ra để mà nói, thì cũng là nó nhất thời hồ đồ, con có thể buông tha cho nó không?"
Bà ta giận nhất vẫn là con gái của mình……Thế mà lại hèn nhát thừa nhận.
Này không bằng không cớ, tại sao lại thừa nhận chứ?
Bà ta không tin chuyện đã qua lâu như vậy mà vẫn còn chứng cứ.
Nhưng mà lúc bà ta biết thì quá muộn, đuổi đến đây không kịp, chờ sau khi tới được đây……Sau khi gặp được con gái, bà ta mới biết là mọi việc đã được bàn giao xong.
Nghĩ đến đây, bà ta thật sự rất muốn chụp vài tấm ảnh về não của Từ Khả, để xem bên trong đó có gì? Nếu không sao lại ngu xuẩn như vậy cơ chứ?
"Tôi buông tha cho cô ta?" Dung Yên cười nhạo, "Cô ta đã hủy hoại cuộc đời tôi, thế mà bà lại muốn tôi buông tha cho cô ta? Đầu óc bà bị úng nước à? Hay là nói, nhìn tôi rất giống như là thánh mẫu? Nếu như tính là tôi có tấm lòng từ thiện, nhưng cũng không thể ban phát sự từ thiện này ở trên người kẻ thù của mình được."
"Nếu là như vậy, thì không gọi là thiện, mà là ngu."
"Dung Yên, phải khoan dung độ lượng, không phải bây giờ con không có việc gì sao? Từ Khả lại bởi vì việc này mà cả cuộc đời bị hủy hoại, con bé phải bị đưa đến nông trường Tây Bắc, rất có khả năng, mười năm sau đều phải ở đó lao động đấy."
Mẹ Từ nhìn chằm chằm cô, "Con nhẫn tâm hủy hoại con bé như vậy à?"
Dung Yên nhướng mày cười lạnh.
"Bà nói xem, tôi có cái gì mà không đành lòng? Lý thuyết bức hại của bà thật kỳ lạ."