Dung Yên cũng không cho rằng cô thu của cô ấy hai mươi đồng là nhiều.
Bất kể là ai có tình mẫu tử thì thế nào cũng có thể mượn được.
Nếu cô đoán đúng, người phụ nữ đó vẫn còn đi làm, lao động phổ thông ở địa phương mặc định là 25 đồng tiền một tháng, sao lại không có hai mươi đồng tiền này chứ?
Vấn đề là có nên lấy hay không.
Nếu một người mẹ ngay cả hai mươi đồng tiền cho con gái ruột của mình còn không muốn gom.
Vậy sự thông cảm của cô có ích gì chứ?
Xin lỗi, cô cũng không phải là thánh mẫu.
Nếu không phải nhìn thấy cô gái đó đáng thương, cô cũng không nhắc tới chuyện này.
Chạy xe đạp về tới nhà.
Tần Dư nhìn thấy cô trở về thì cậu ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vốn dĩ, lúc này cậu ấy còn đang nghĩ sao giờ này chị dâu vẫn chưa chở về, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Ăn cơm được rồi.”
Thật ra Dung Yên quên mất chuyện họ sẽ chờ cô ăn cơm chung.
“Vào bếp trước đi, chị mang về thứ ngon này cho các em.”
Dựng xe đạp xong thì cô là người dẫn đầu đi vào bếp.
Anh em sinh đôi thấy vậy thì vội vàng đuổi theo.
Đợi đến khi nhìn thấy chị dâu chúng lấy từ trong túi xách ra hai hộp cơm lớn với thật nhiều bánh bao, bánh mì thì hai anh em đều trợn tròn mắt.
Sao lại mua nhiều đồ ăn như vậy?
Tần Dư vô cùng đau lòng, cái này…… Cũng biết tiêu tiền quá.
“Đây là bánh bao thịt, còn hơi nóng, các em ăn hai cái trước, còn những món ăn này, để bữa trưa các em ăn ……”
Dung Yên còn chưa nói xong thì đã bị Tần Dư ngắt lời, cậu ấy hỏi: “Chị dâu ăn chưa?”
Dung Yên gật đầu, “Ăn rồi……”
“Nếu chị dâu ăn rồi, vậy những thứ này để buổi tối ăn.” Từ những thứ mà cô mua, Tần Dư đoán được có thể cô đã ăn rồi.
Vậy không bằng cùng nhau ăn vào buổi tối.
Lần này Tần Mai gật đầu đồng ý, “Đúng vậy, buổi tối ăn.”
Dung Yên liếc nhìn hai anh em một cái, “Những cái khác có thể ăn vào buổi tối, nhưng mà bánh bao thịt, các em mỗi người ăn trước một cái.”
Tuổi của hai anh em này vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ, đặc biệt là bánh bao thịt thơm ngào ngạt.
Ánh mắt Tần Dư không thể rời khỏi, cậu ấy l.i.ế.m môi dưới, “…… Vậy ăn một cái.”
Sau đó cậu ấy lại nhanh chóng bổ sung một câu, “Chỉ có thể ăn một cái.”
Dung Yên:……
Thằng nhóc này, bộ dạng nghĩ một đằng nói một nẻo thật sự rất đáng yêu.
“Lấy cho anh cả các em một cái.”
Tần Dư gật đầu nhanh, “Em gái, em dọn hết những thứ này đi.”
Cũng không thể để những người tới làm việc nhìn thấy hay ngửi thấy được.
Tần Mai trong chớp mắt đã hiểu được lời nói của anh hai, cô ấy vội gật đầu lia lịa, “Vâng.”
Dung Yên nhìn thấy dáng vẻ bận rộn làm việc của hai anh em, không khỏi nhíu mày…… Cũng không cần phải cẩn thận như thế.
Có cô ở đây, còn ai có thể vào tới nhà bếp này lấy đồ ăn chứ?
Hiện giờ Tần Dã đã có thể tự ăn cơm, vì thế lúc Tần Dư mang đồ ăn vào phòng xong liền quay lại bếp ăn bánh bao.
Khi Tần Dã nhìn thấy bánh bao thịt trong bát cơm thì không khỏi hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó anh lập tức suy đoán là do vợ anh mua.
“Sao anh không ăn vậy?” Dung Yên bước vào, Nhìn thấy anh đã ăn cơm xong, còn bánh bao thịt lại đặt ở một bên, “Không phải anh định chừa lại cho hai nhóc con kia ăn chứ?”
Tần Dã:……
Anh là muốn để lại cho cô ăn, nhưng cũng đoán chắc là cô sẽ không ăn.
“Bây giờ anh ăn ngay.”
Một cái bánh bao không lớn cũng không nhỏ, nhưng đối với Tần Dã mà nói, rất nhanh đã giải quyết xong.
“Đúng rồi, mấy căn phòng khác đã được xây xong, chúng ta dọn ra trước đi, như vậy, bên đây cũng có thể phá bỏ xây lại.”
Hiện cũng chỉ còn ba phòng chưa được phá, tốc độ thực hiện những căn phòng khác rất nhanh.
Đó gọi là người đông sức lực lớn.
“Buổi chiều dọn luôn à?”
Dung Yên gật đầu, “Đúng vậy.”
Ngay sau đó cô nghĩ tới gì đó, “Hay là, em ngủ với Tần Mai, anh ngủ với Tần Dư nhé?”
Ánh mắt Tần Dã tối sầm, “Anh cảm thấy như vậy không ổn.”
Dung Yên:……?
“Sao lại không ổn?”
Tần Dã dứt khoát, “Thứ nhất, chúng ta là vợ chồng, em là vợ anh, anh không muốn tách phòng với em, thứ hai, Tần Mai đã quen ngủ một mình, ba là, Tần Dư không thích ngủ với anh, bốn là, tư thế ngủ của Tần Dư rất xấu, anh bị thương. Năm là, anh không muốn ngủ cùng với em ấy.”
Mấy điều này lập tức diễn đạt rõ ràng suy nghĩ của anh.
“Còn nữa……” Tần Dã ngẩng đầu nhìn cô, “Em ghét bỏ anh sao?”
Dung Yên đối diện với ánh mắt nghiêm túc của anh, vô thức lắc đầu, “Không ghét……”
Ngược lại, trong lúc cô ở chung hàng ngày, còn có ấn tượng tốt với anh.
“Vậy sao em muốn cùng anh…… Xa cách?” Tần Dã hỏi thẳng.
Dung Yên định nói không thừa nhận cuộc hôn nhân này.
Nhưng rõ ràng đây là một câu rất đơn giản, nhưng đối diện với ánh mắt thâm sâu của anh, không biết vì sao cô không thể nói thành lời.
“Em ngồi xuống, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được không?” Tần Dã nói như vậy.
Dung Yên suy nghĩ, hai người họ đúng là cũng nên nói chuyện nghiêm túc.
Vì thế cô liền ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng.
Tần Dã nhìn cô, “Dung Yên, anh biết em gả cho anh…… Là thiệt thòi cho em, nếu em khăng khăng muốn rời đi, anh cũng không ngăn cản.”
Lời này lọt vào tai của Dung Yên, không biết vì sao, cô lại có một cảm giác không thể nói thành lời.
Cô còn chưa trả lời, Tần Dã lại nói tiếp:
“Nhưng anh muốn vì chúng ta mà cố gắng, nếu như em không thật sự chán ghét anh, vậy có thể cho anh một cơ hội không? Nếu ba tháng sau, em vẫn có ý định rời đi, vậy thì em cứ đi đi……”
Anh không tin bản thân anh không có bất cứ ưu điểm nào khiến cô thích.
“Chúng ta có thể thử một chút được không?”
Dung Yên nhìn anh, một lúc lâu không nói gì.
Dáng vẻ trầm mặc của cô khiến đáy lòng Tần Dã thấp thỏm không yên…… Không phải cơ hội này cô cũng không cho anh chứ?
Trong lúc trái tim anh chìm sâu tới đáy cốc.
Dung Yên chậm rãi nói, “Vậy anh cho rằng anh có phẩm chất đặc biệt gì có thể khiến em ở lại?”
Tần Dã:……
“…… Em không ác cảm với anh.”
Một câu dứt điểm.
Dung Yên:…… Anh đúng là rất tự tin!
Được rồi! Đúng là cô không có ác cảm với anh.
Nghiêm túc nghĩ lại, tuy là cô không yêu anh, nhưng mà…… Cô có chút tham lam cơ thể của anh.
Cuộc đời ngắn ngủi, giống như cô bây giờ —— rõ ràng ngay cả mùi đàn ông cũng chưa được nếm thử, bây giờ nghĩ lại cảm thấy cuộc sống có chút không trọn vẹn.
Nếu cứ như vậy rời đi, tuy là cô không sao, nhưng có thể…… Trong lòng sẽ vì vậy mà có hơi tiếc nuối.
Hay là, thử xem? Chỉ là lỡ như…… Có khi nào anh không buông không bỏ được không?
Cảm giác bản thân có mùi phụ nữ cặn bã.
Nhưng cô đây cũng xem như là sống hai kiếp, cô có hơi muốn thuận theo suy nghĩ trong lòng, không ngủ với anh một lần, có lẽ sau này sẽ thật sự nhớ thương.
Quyết định này vừa đưa ra, lúc này ánh mắt lập tức có chút thay đổi.
“Cũng đúng, nhưng mà, nếu đến lúc em thật sự muốn rời khỏi, như vậy……”
Tần Dã rất thức thời, anh lập tức nói: “Anh sẽ không ngăn cản em.”
Hiện giờ cô đang có suy nghĩ muốn thử sống với anh, sau này anh sẽ không để cô có cơ hội rời khỏi anh.
Đây là người duy nhất anh muốn giữ lại trong cuộc đời này, anh muốn ích kỷ một lần.
“Vậy được.” Dung Yên đồng ý thỏa thuận này.
Khóe miệng Tần Dã hơi nhếch lên, vẻ mặt này làm dịu đi những đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, khiến cả khuôn mặt anh toát ra khí chất quyến rũ.
Ít nhất Dung Yên nhìn thấy khuôn mặt này của anh thì tim của cô đập hơi mất kiểm soát một chút.
Có một kiểu đàn ông, có kiểu vẻ đẹp hoang dã đến như vậy.
—--
“Những thứ này đều không cần dọn, bỏ đi.”
Lời nói của Dung Yên khiến trán Tần Dư giật giật vài cái, “…… Mấy thứ này còn dùng được……”
Cậu ấy có cảm giác sức của bản thân yếu thế, thấp cổ bé họng, vì thế liền tìm kiếm đồng minh.
Quay đầu nhìn về phía anh cả trên giường, “Anh cả, anh nói đúng không! Những thứ này có phải còn có thể sử dụng thêm mấy năm nữa đúng không?”
Cậu ấy đâu biết rằng hiện giờ anh cả của cậu ấy toàn bộ đều nghe theo lời vợ.
“Chị dâu em đã nói không cần thì không cần.”
Tần Dư khiếp sợ:……
Anh cả, làm người phải có nguyên tắc.
Với lại, anh đã quên cuộc sống gian nan khốn khổ trước kia rồi sao?
Anh cũng không thể bởi vì vài ngày nay được ăn được uống…… Đã lung lay.
“Nghe lời chị dâu.” Tần Mai cũng đứng vào hàng.
Trong chớp mắt, Tần Dư có cảm giác cậu ấy là một người cô đơn.
“…… Được rồi.”
Mọi người đều thay đổi trở thành phá của như vậy thì sửa kiểu gì được?
Nếu có thể, để cho cậu ấy dọn một mình thì cậu ấy có thể dọn mấy thứ này không bỏ một thứ nào.
Không có gì đặc biệt nặng, vì thế Dung Yên kêu Tần Dư thu dọn lại mọi thứ của anh cả cậu ấy.
Cậu ấy uể oải bắt đầu thu dọn đồ…… Cái này bỏ, cái kia không dọn.
Gào, cậu ấy đau lòng quá……
Dung Yên thật sự rất thích nhìn biểu cảm phân cực trên mặt của cậu nhóc này.
Đồ của bản thân cô càng không có nhiều, cũng chỉ có một cái rương, cộng thêm mấy quyển sách, những thứ đó đều là của nguyên chủ.
Khiêng ra phòng mới.
“Giường đất này thật tốt.”
Tần Dã đi từ từ đến, nghe thấy câu này thì cả người cứng lại.
Bởi vì anh cảm thấy không được ổn lắm.
Giường đất này hơi lớn, không nhỏ như chiếc giường kia, đến lúc trời lạnh làm sao cô có thể xoay người lăn qua bên cạnh anh được chứ?
“…… Cũng được, chúng ta trải ở đây đi!”
Dung Yên nhìn thoáng qua, lại không từ chối, “Được.”
Sau đó lưu loát trải đệm lên giường gọn gàng, chăn này là chăn mới mấy hôm trước cô mua.
Không chỉ có ở đây, cô cũng mua cái mới cho hai anh em kia, nhưng mà họ đều nói muốn dọn đến phòng mới sau đó mới đổi sang cái chăn mới đó.
Đối với chuyện này, Dung Yên cũng không nói thêm gì.
Rất nhanh đã trải xong.