Người phụ nữ này đúng là phá của, người nào cưới cô ta thì người đó xui xẻo.
Dung Yên dứt khoát gọi thêm: “Chờ một chút, giúp tôi lấy thêm hai mươi cái bánh bao thịt, mười cái bánh bao bột mì trắng, tôi thấy chỗ này cũng có móng heo kho tàu, lấy cho tôi một cái đi.”
Nhân viên phục vụ:……?
Cô con mẹ nó là heo à? Loại phụ nữ có thể tiêu nhiều tiền như vậy, đúng thật sự là người nào cưới thì người đó xui xẻo mà.
“Mấy cái tôi vừa gọi thì gói lại hết đi.” Kỹ năng nấu nướng của cô chỉ ở mức trung bình, càng không phải nói đến Tần Mai.
Dung Yên nghĩ rằng mấy món thịt này, vẫn là đầu bếp ở đây nấu ngon hơn.
Cho nên cô liền nghĩ mang về cho mấy anh em Tần Dã nếm thử.
Nhân viên phụ vụ:……
“Được, nhưng mà, cô có nhiều hộp cơm như vậy sao?”
“Có.” Dung Yên lấy ra một hộp cơm khác ra từ trong túi xách của mình.
Sau khi tính tiền, Dung Yên trả tiền cho anh chàng nhân viên phục vụ vẫn còn đang khó hiểu.
Sau khi đồ ăn của cô được bưng ra, Dung Yên không đụng vào cá, cô cho vào một hộp cơm khác, sau đó còn bỏ vào thêm nửa dĩa thịt và nửa dĩa rau muối.
Mặc dù lúc rời đi thì cô cho vào túi, nhưng thật ra là trực tiếp bỏ vào trong không gian.
Dung Yên bước ra khỏi tiệm cơm quốc doanh, liền nhìn thấy hai mẹ con kia vẫn còn đang đứng bên cạnh chiếc xe đạp của mình.
Cô thực sự không biết phải nói gì, cô vốn còn tưởng rằng sau những lời vừa nói vừa rồi, hai mẹ con họ sẽ rời đi.
“Sao hai người còn chưa đi nữa?”
“ n nhân, đây là đường đỏ, xin hãy nhận lấy.”
Dung Yên:...
Cô ấy chấp nhất chuyện này đến mức nào vậy?
Sau khi suy nghĩ một lúc, Dung Yên lấy ra năm cái bánh bao thịt trong túi xách, ngoài ra, cô còn bốc thêm một nắm kẹo sữa,“Vậy thì thế này đi, cô cầm lấy mấy thứ này, tôi sẽ nhận lấy đường đỏ của cô.”
Không phải cô không muốn nhận, thật sự là hai mẹ con này nhìn có vẻ sống không tốt cho lắm.
Tôn Mỹ thấy vậy, vội vàng lắc đầu,“Không không không, tôi không thể nhận cái này...”
“Cô không lấy, thế thì thôi vậy, tôi cũng không thể lấy đường đỏ của cô được.” Khuôn mặt của Dung Yên tràn đầy khí chất.
Tôn Mỹ:...
Lần này thì cô ấy không cố chấp nữa, những thứ này rõ ràng còn đắt hơn số đường đỏ mà cô ấy đưa.
“Đúng rồi, con gái cô là bị câm sao? Nhưng tai con bé lại có thể nghe thấy?” Cô bé nãy giờ tha thiết nhìn cô, điều này vẫn khiến cô cảm thấy khá đau lòng.
“Ôi, đúng vậy.” Tôn Mỹ vội vàng gật đầu, sau đó sắc mặt có chút buồn bã: “Lúc con bé được sinh ra, đêm đó con bé đã phát sốt, mẹ chồng cũ của tôi vừa nhìn thấy là con gái, thì không cho tiền chữa bệnh... Sau này, bác sĩ nói có thể cổ họng hư rồi, nhưng Tú Nhi của tôi vẫn có thể nghe thấy.”
Dung Yên nhìn cô bé, năm tuổi, thật sự vừa gầy vừa nhỏ.
Suy nghĩ một lúc, cô đưa đồ trong tay cho Tôn Mỹ:“Cô cầm mấy thứ này đi.”
Sau đó Dung Yên lấy túi đường đỏ trong tay cô ấy.
“Tôi sẽ lấy số đường đỏ này, đúng rồi, nếu cô muốn chữa khỏi bệnh câm cho con gái, vậy thì cô chuẩn bị 20 đồng tiền phí chữa bệnh đi, đến lúc đó, năm sau tôi sẽ đến đây chữa bệnh cho con bé.”
Vốn dĩ cô muốn báo giá mười đồng, nhưng sau khi nghĩ lại, chỉ đồng tình với một người thì không được.
Dung Yên còn muốn xem người mẹ này có thể vì con gái mình làm đến được mức độ nào.
Tôn Mỹ nghe thấy điều này, cả người vô cùng ngạc nhiên,“Đồng chí, ý cô là nói... Tú Nhi của tôi, cô có thể chữa khỏi cho con bé? Cô có thể khiến con bé nói chuyện được?”
“Tôi không chắc chắc mười phần, nhưng cô có thể thử, đương nhiên rồi, nếu không hiệu quả, tôi vẫn sẽ thu cô 10 đồng, cho nên, cô nghĩ cho kỹ rồi đến lúc đó...” Dung Yên suy nghĩ đến thời gian hẹn, “Mùng hai Tết, cũng vào giờ này hai mẹ con cô cứ đứng đây đợi. Quá giờ rồi thì tôi không đợi nữa.”
Cô đã nói rất rõ ý của mình rồi, nếu chữa khỏi cô sẽ thu 20 đồng, còn nếu chữa không khỏi thì cô vẫn thu 10 đồng.
Nếu Tôn Mỹ cho rằng cô là kẻ lừa đảo... Mấy ngày này là để cô ấy suy nghĩ chuyện này.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, trong tay Dung Yên vẫn chưa có thuốc, cần phải tìm một ít dược liệu tương ứng trồng trong không gian, như vậy mới nắm chắc được.
Nếu không thì, không bột đố gột nên hồ.
Tôn Mỹ rất kích động: “Tôi nhất định sẽ ở đây đợi ân nhân.”
Cô ấy nằm mơ cũng muốn con gái của mình giống như người bình thường... có thể mở miệng nói chuyện.
Dung Yên khẽ mỉm cười, sau đó liền đạp xe đạp rời đi.
Tôn Mỹ nhìn bóng lưng rời đi kia, cô ấy thật muốn quỳ xuống tạ ơn!
Hai mươi đồng... Cô ấy vẫn còn mười đồng trong tay, lại tìm người mượn thêm thì có đủ rồi.