Không có gì là đánh một trận không giải quyết được cả, nếu có, lại đánh thêm một trận nữa.
Nhưng mà nếu người lớn nhúng tay vô thì tính chất sẽ không còn giống nhau nữa.
Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gào, âm thanh kia……Còn rất quen thuộc.
"Tần Dư, mày ra ngoài cho bố mày."
Tần Dã vừa nghe, sắc mặt trầm xuống.
Anh theo bản năng tính đứng lên.
Nhưng mà bị Dung Yên tay mắt nhanh nhẹn ấn trở về.
"Làm gì? Bảo anh đừng cử động, mà anh làm cái gì vậy?"
Dung Yên không nhiều lời với anh, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Khi nhìn thấy hai người ở cửa, không cần phải nói, đây chính là hai cha con.
"Lại đến làm gì?" Tầm mắt của cô dừng lại ở cánh tay kia, cười lạnh, "Như thế nào? Cái tay này đã tốt rồi sao?"
Khi Tần Phú Quý nhìn thấy cô, thì đồng tử co rụt lại, kí ức lúc trước làm cho anh ta không mấy vui vẻ.
Vốn dĩ cho rằng cái tay này của anh ta đã thật sự bị chặt đứt, nhưng khi lên trạm y tế trấn thì bác sĩ nói không gãy, sau đó trực tiếp đuổi anh ta về nhà.
Anh ta vui vẻ trở về nhà, nhìn mặt con trai mình bị thằng con hoang Tần Dư đánh cho sưng tấy thì làm sao có thể nhịn được?
Còn không phải lại đây tính sổ?
"Tần Dư đánh con trai của tao, tính toán như thế nào đây?"
Dung Yên cười lạnh, "Tính cái gì tính? Không thấy được là Tiểu Dư nhà tôi cũng bị thương hay sao? Thế nào, cậu nhóc này bị thương thì liền đi tìm người lớn, đây là khi dể nhà chúng tôi không có ai sao?"
Tần Phú Quý tức hộc máu, "Thằng này làm sao so được với con trai của tao?"
Dung Yên cười lạnh, "Anh nói rất đúng, con trai anh không thể nào so với Tiểu Dư nhà tôi được. Nó chỉ là đứa hay mách lẻo, Tiểu Dư chính là nam tử hán nhỏ, đến bây giờ cũng chưa từng kêu đau một tiếng."
"Mày……" Tần Phú Quý tức điên, nếu không phải cố kỵ người phụ nữ này không dễ chọc, thì anh ta sẽ tàn nhẫn tát cho con nhỏ này mấy bạt tay.
Nhóc mập mạp sau khi nghe được đứa mách lẻo, nhóc mới không phải, "Tôi không phải là đứa mách lẻo, Tần Dư chính là đứa con hoang, là đứa sao chổi, đồ tồi như nó làm sao có thể so cùng tôi."
Dung Yên vừa nghe, sắc mặt lập tức âm trầm.
"Tần Dư, thằng nhóc này nhỏ tuổi mà miệng đã không sạch sẽ, em đi dạy nó cách làm người đi……Hôm nay không đánh gãy hết răng nó thì em cũng đừng dừng tay."
Ánh mắt Tần Dư sáng lên, lập tức không nói hai lời mà vọt lên……
Tần Phú Quý kiếp sợ, sau khi phản ứng lại thì trực tiếp xông lên đá Tần Dư xuống.
Nhưng hiển nhiên là Dung Yên cũng sẽ không cho anh ta cơ hội này, cô trực tiếp giơ chân đạp một cước qua đó.
Cơn đau làm cho Tần Phú Quý nhảy một chân lên tại chỗ, "......A! chân của tao bị gãy rồi……"
Tần Tiểu Bảo đánh không lại Tần Dư như chó con đang điên lên, cho dù thể trạng cậu ta to béo hơn cũng không chiếm được lợi thế nào.
Mà Tần Dư bởi vì được ai đó dạy cho vài cái đấu pháp mà ra tay cực kỳ tàn bạo.
Một quyền lại một quyền đ.ấ.m thẳng lên mặt Tần Tiểu Bảo.
Đây không phải là một trận đánh nhau, mà là cậu đơn phương đè người ta ra đánh.
Tần Tiểu Bảo đau đến gào to, cậu ta bị đè dưới đất, không có chút năng lực phản kháng nào.
Tần Phú Quý sau khi thấy đỡ đau hơn, âm thầm thở phào một hơi, may mà chân anh ta không bị gãy.
Nhưng mà lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy con trai bảo bối bị đè ra đánh đến khóc rống, lập tức tức giận.
“Tần Dư, đồ sao chổi nhà mày….Mày dám đánh con tao sao, tao g.i.ế.c c.h.ế.t mày!!!”
Dung Yên thản nhiên gạt chân để anh ta ngã sõng soài dưới đất.
Sau đó nâng một chân đạp lên n.g.ự.c anh ta, tư thái bễ nghễ: ”Nói, mày muốn g.i.ế.c ai cơ?”
Tần Phú Quý tức muốn hộc máu, anh ta muốn giáo huấn con đàn bà này một trận sảng khoái, nhưng làm thế nào cũng đánh không lại cô, cũng không biết cô lấy cái sức lực kinh người này ở đâu ra.
Chỗ bị cô dẫm không chỉ đau, mà cả người anh ta cũng không động đậy nổi.
“Nhớ kỹ cho bà, nếu còn ai dám nói người của bà mày là sao chổi nữa, bà đi cắt lưỡi từng đứa một đấy.”
Cô thu chân mình lại, những lời nói lãnh lệ như rắn độc bò vào trong lòng Tần Phú Quý, quấn lấy tâm trí anh ta như ma chú, khiến cả người anh ta đều lạnh ngắt.
Cô không quản anh ta nữa, quay sang nhìn nhóc con vẫn đang hung hăng đánh, nói:”Được rồi, hôm nay chúng ta ban phát từ bi, đừng đánh nó nữa.”
Tần Dư có hơi tiếc nuối thu tay về.
Cậu còn chưa có đánh rớt hết răng của Tần Tiểu Bảo nữa.
Nhưng mà, bây giờ chị dâu chính là trời của cậu, chị dâu nói dừng thì cậu sẽ lập tức dừng, tuyệt không dị nghị.
Nhanh chóng lui lại về bên người chị dâu mình…..Chó con nổi điên nháy mắt quay lại về dáng vẻ ngoan ngoãn nhu thuận.
Dung Yên nhìn cậu một cái, thấy không bị thương.
Vì thế cô lại quay đầu nhìn cặp cha con kia, lạnh giọng: ”Còn không mau cút đi? Lần sau để bà đây nghe được mấy người miệng dơ lần nữa thì đừng có mong dễ dàng rời đi như vậy!”
Tần Tiểu Bảo còn đang khóc, Tần Phú Quý có thể làm gì được nữa.
Anh ta thế mà còn đánh không lại một con đàn bà!
Quả thực chính là ném mặt mũi về tận nhà rồi.
Anh ta lồm cồm bò dậy, bất chấp con trai bảo bối còn đang khóc, nói: ”Đi, mau đi thôi…..”
Nói xong cũng không dám ở lại, vội vàng bước đi, bỏ lại Tần Tiểu Bảo làm kẻ ác đi bắt nạt lại bị người ta đánh ngược lại.
Toàn thân cậu ta cũng đau nhức, lại không dám ở lại đây ăn vạ, đành khó khăn bò dậy đuổi theo cha mình.